Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 49: Độc thân lên đường 2

Nhưng Cố Ninh ẩn ẩn cảm giác được chính mình có khát vọng với thịt, cô không khỏi có chút sầu lo, nếu đây là di chứng sau khi bị tang thi cắn, cứ phát triển như vậy, liệu có một ngày cô cũng sẽ trở nên giống tang thi cắn vật còn sống hay không?

Cố Ninh chỉ suy nghĩ một chút đã cảm thấy có chút không rét mà run.

Nhưng không có bất luận phương pháp giải quyết nào, Cố Ninh cũng không thể nấn ná, chỉ có thể tạm thời áp ý tưởng đáng sợ này xuống, suy xét vấn đề hiện thực.

Bọn họ nói ba Cố mẹ Cố đi tìm cô, vậy khẳng định là quay trở về theo đường cũ, hơn nữa chân của ba Cố bị thương, cũng sẽ chậm trễ không ít thời gian, một đường cũng không có an toàn, Cố Ninh hoàn toàn không tưởng tượng nổi, mẹ mang theo ba bị thương sẽ đi như thế nào, bọn họ chính là mang theo tâm nguyện muốn cùng cô chết chung một chỗ đi...... Cố Ninh không dám nghĩ tiếp, hít vào một hơi thật sâu, lại lần nữa bước nhanh hơn.

6 giờ rưỡi sáng, chân trời mới xuất hiện một đường ánh sáng, mặc dù là tận thế, mặt trời vẫn không có biến hóa, vẫn mọc ra từ phía đông.

Lúc này, nếu là niên đại hoà bình, đại khái đa số mọi người vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ.

Nhưng đây là mạt thế, một tiếng tiếp theo một tiếng tiếng kêu sợ hãi vang lên, đánh vỡ buổi sáng yên lặng an bình.

"Chạy mau, chạy mau, chạy mau! Đuổi theo!" Theo một tiếng tiếp theo một tiếng kêu sợ hãi, một đám người ở trong gió lạnh sáng sớm liều mạng chạy như điên, có thể nhìn thấy có trên trăm con tang thi đi theo phía sau bọn họ, mà làm người càng thêm cảm thấy khủng bố chính là, bên trong trăm con tang thi tựa hồ có mười con tốc độ đặc biệt nhanh, không phải đi từng bước một, mà là đang chạy! Tốc độ chạy của tang thi hơi chậm hơn con người một chút, nhưng đáng sợ chính là, bọn chúng vĩnh không biết mệt mỏi, không có sự tình gì khủng bố hơn việc này!

Số lượng người chạy trốn nhiều hơn tang thi vài lần, nhưng không ai có ý đồ dừng lại đánh nhau cùng tang thi, tất cả mọi người đều liều mạng chạy, trong lòng bọn họ chỉ có một tín niệm, chạy! Chạy! Chạy! Chỉ cần chạy đến địa phương an toàn, bọn họ liền an toàn! Thỉnh thoảng có người bị ném ở phía sau đội ngũ, bị tang thi bắt lấy, mấy con tang thi đều sẽ dừng lại cùng nhau ăn cơm, phát ra tiếng kêu thê lương, thảm thiết! Tiếng kêu thảm thiết theo gió đêm truyền ra rất xa, làm người sởn tóc gáy!

"A!!!! Trình Minh! Cứu tớ!" Chỉ nghe được mặt sau đội ngũ có giọng nữ sắc nhọn vang lên, Trình Minh nghe được tên của mình, theo bản năng quay đầu nhìn lại, thấy Hoàng Mộng Dao bị một con tang thi dáng người thấp bé tóm được mái tóc thập phần xinh đẹp của cô, trong khoảng thời gian ngắn không tránh thoát được, chỉ có thể liều mạng giãy giụa không cho con tang thi kia cắn được cô. Không ngừng có người chạy qua bên cạnh cô, nhưng không có ai vươn tay hỗ trợ.

Trình Minh chỉ do dự trong chớp mắt, cắn răng một cái liền quay trở lại cứu người, vừa mới chạy không được hai bước đột nhiên liền bị người chạy ở bên cạnh túm chặt, đạo trưởng Giả thấp giọng quát: "Cháu không muốn sống nữa sao, cháu hiện tại đi qua chính là cùng chết với cô ấy!"

"Trình Minh!!!! Cứu mạng!!!" Bên kia, Hoàng Mộng Dao vẫn còn thét chói tai, lại đưa tới càng nhiều tang thi vây quanh cô, cô nhìn về phía bên này, thấy Trình Minh bị đạo trưởng Giả giữ chặt, đại khái là cảm thấy Trình Minh sẽ không đi cứu cô, trong ánh mắt ngoại trừ mang theo nước mắt còn có tuyệt vọng.

Mà lúc này, Trình Minh dù có đi qua, cũng đã bất lực.