Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 17: Gara

Lại thấy Cố Ninh chuyển hướng nhìn khuôn mặt sửng sốt của Trình Minh, nói: "Trình Minh, cảm ơn em đã đưa chị một đoạn đường. Hy vọng về sau còn có cơ hội gặp lại. Bảo trọng." Nói xong, cô quay ra nhìn vẻ mặt khϊếp sợ của Tiểu Trần, nói: "Phiền toái anh mở cửa cho tôi đi ra ngoài."

"Ai! Từ từ, cô gái nhỏ, cháu mang theo chú đi. Hai chúng ta đi ra ngoài nhiều ít cũng có bạn, có phải hay không." Đạo trưởng Giả đột nhiên làm ra một quyết định ngoài dự đoán của mọi người, vì cho thấy lập trường của chính mình, còn đứng sang bên cạnh Cố Ninh.

"Chị, bên ngoài nguy hiểm như vậy đừng nói chị chỉ là một nữ sinh, ngay cả chúng em nhiều người như vậy cũng không dám qua đêm ở bên ngoài, chị......" Trình Minh cắn chặt răng, sau đó nói: "Nếu chị một hai phải đi ra ngoài, vậy em cũng đi cùng chị."

"Trình Minh, cậu có biết cậu đang nói cái gì không?!" Hoàng Mộng Dao không nhịn được the thé giọng nói.

Những người khác cũng bị Trình Minh làm cho kinh sợ, ánh mắt chuyển động qua lại giữa Trình Minh và Cố Ninh, có chút vi diệu.

Ngay cả Cố Ninh cũng bị lời Trình Minh nói làm cho kinh sợ, có hơi chút không thể hiểu được, Trình Minh này chẳng lẽ là một người theo chủ nghĩa anh hùng sao?

"Bỏ đi! Xem ở phân thượng em chỉ là một cô gái yếu đuối liền phá lệ thu lưu em một lần." Tiểu Trần lại ngoài ý muốn lỏng ra. Trình Minh này sức chiến đấu không tồi, nếu thật đi theo nữ sinh này, vậy đám người bọn họ coi như là bị tổn thất.

Trình Minh tức khắc vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Việc này làm Cố Ninh có hơi chút cảm thấy kỳ quái, tuy rằng là cùng trường, nhưng Trình Minh này không khỏi đối với chính mình cũng quá nhiệt tình đi, có cổ quái, vẫn nên bảo trì khoảng cách một chút thì tốt hơn. Cố Ninh nghĩ như vậy, âm thầm dịch sang bên cạnh vài bước, kéo xa khoảng cách cùng Trình Minh.

Tiểu Trần nói xong, tùy ý tìm kiếm vài cái trong bao tải bọn họ mang về, sau đó lấy ra mười gói bánh quy, ném cho Trình Minh đi đầu: "Các em chỉ tìm được một chút đồ, nên cũng chỉ có thể cho các em như vậy." Sau đó liền mang theo người rời đi.

"Một chút này cũng không đủ cho chúng ta ăn một bữa đi?" Tạ Vũ Hồng không nhịn được thấp giọng oán giận nói.

"Bỏ đi, so với những người khác, chúng ta xem như là tốt rồi." Trương Siêu nói.

Mấy người nhìn thoáng qua ánh mắt khát vọng của những người khác, liền đều yên lặng không lên tiếng.

Mấy người tìm được vị trí chính mình chiếm cứ, Trình Minh chia mười hai gói bánh quy cho mỗi người hai gói. Sau đó lấy phần của chính mình cho Cố Ninh, hạ giọng nói: "Chúng em ở bên ngoài đã trộm ăn rồi."

Cố Ninh sửng sốt, sau đó lắc đầu: "Không cần, chị đã ăn rồi, cảm ơn." Cơm chiều Cố Ninh ăn thịt kho tàu, gà Cung Bảo do chính tay ba Cố nấu, một chút cũng không cảm thấy đói.

Trình Minh cho rằng cô khách khí, đang muốn nói tiếp. Liền nghe được Hoàng Mộng Dao châm chọc: "Trình Minh, cậu không thấy là người ta không muốn nhận ân tình của cậu sao? Cậu cần gì phải vẫn luôn mặt nóng dán mông lạnh?"

Trình Minh có chút xấu hổ, gói bánh quy trong tay cầm về cũng không được, mà cứ giơ ra như vậy cũng không hay.

Cố Ninh đành phải nói: "Chị hiện tại thật sự không đói bụng, trên người chị lại không có túi, em bảo quản giúp chị. Thời điểm chị đói sẽ tìm em, được không?"

Trình Minh lập tức liền vui vẻ, cất hai gói bánh quy kia trở lại trong túi: "Vậy được."