Cánh Cửa Trọng Sinh Ở Mạt Thế

Chương 16: Ngộ người

Đây là một bãi đỗ xe có thể chứa được mười chiếc xe con loại nhỏ, nhưng bên trong một chiếc xe cũng không có, khắp nhà ở đều là người. Cố Ninh nhìn lướt qua, đại khái phỏng chừng có tầm hai trăm người. Có già có trẻ, tất cả đều chỉ dùng một ít công cụ đơn sơ, trải một tầng trên mặt liền nằm ngủ.

Nghe được âm thanh miệng cống mở ra, rất nhiều người đều bừng tỉnh, yên lặng nhìn về bên này.

Sau khi cửa sắt được buông xuống, nam nhân mở cửa độ chừng 27-28 tuổi, dùng đèn pin thực không lễ phép chiếu toàn bộ trên dưới một lượt, cố tình nhìn thoáng qua đạo trưởng Giả và Cố Ninh, sau đó nói: "Người sống sao?"

Hoàng Mộng Dao ý vị thâm trường cười nói: "Anh Tiểu Trần, đây là đàn chị cùng trường của tụi em. Thế nào, lớn lên không kém đi?"

Ánh mắt nam nhân được gọi là anh Tiểu Trần kia hơi thay đổi, ẩn hàm thâm ý gật gật đầu: "Đúng là rất xinh đẹp."

"Anh Tiểu Trần. Đây là vật tư hôm nay chúng em kiếm được." Trình Minh trực tiếp đi tới phía trước Cố Ninh, thân thể cao lớn che Cố Ninh đến kín mít.

"Chỉ một chút như vậy sao?" Tiểu Trần không hài lòng nói. Trong bao tải chỉ có bốn năm bình lớn đựng nước khoáng, cộng thêm mấy gói khoai lát, mười mấy chiếc bánh mì, còn có một ít bánh quy.

"Anh Tiểu Trần, hiện tại bên ngoài tang thi càng ngày càng nhiều, hơn nữa người đi tìm vật tư cũng rất nhiều, đại bộ phận siêu thị đều đã bị cướp sạch, chúng em cũng chỉ có thể nhặt chút đồ trên mặt đất mà người khác chưa kịp lấy...... Thật sự là không tìm thấy được nhiều hơn." Trình Minh giải thích.

"Thôi được, quy củ cũ." Tiểu Trần nói xong, ra hiệu cho mấy thanh niên bên cạnh một chút.

Mấy thanh niên liền tiến lên lục soát người bọn họ. Hai nữ sinh Hoàng Mộng Dao và Tiếu Vân Vân bị sờ lên sờ xuống ăn không ít đậu phụ, nhưng vẻ mặt vẫn thản nhiên, hiển nhiên là đã quen với phương thức này.

Đạo trưởng Giả cũng thập phần biết điều duỗi tay ra, tùy ý bọn họ lục soát một lượt ở trên người hắn.

"Ai, anh Tiểu Trần." Hoàng Mộng Dao đột nhiên vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Không cần soát người chị Cố Ninh sao?"

Bên kia, Cố Ninh chỉ mặc áo ngủ đơn bạc, nếu giấu đồ gì chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra được, cho nên nhất thời cũng không ai nghĩ đến lục soát thân thể cô. Trải qua Hoàng Mộng Dao nhắc nhở, mọi người tức khắc đều nhìn về phía Cố Ninh đang mặt vô biểu tình đứng một bên.

Trình Minh có hơi chút không dám tin tưởng, nhìn thoáng qua Hoàng Mộng Dao, sau đó lập tức nhìn về phía Cố Ninh.

Đạo trưởng Giả cũng kinh ngạc nhìn thoáng qua Hoàng Mộng Dao.

Tiểu Trần đầu tiên là sửng sốt một chút, có hơi chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Hoàng Mộng Dao một cái, sau đó cười hắc hắc hai tiếng nói với Cố Ninh: "Thật ngại, vị tiểu thư này, đây là quy củ ở nơi đây của chúng tôi......" Nói xong, hắn liền tiến lên định lục soát thân thể Cố Ninh.

Trình Minh và đạo trưởng Giả đồng thời muốn tiến lên ngăn cản, liền thấy Cố Ninh lui về phía sau một bước, sau đó nhìn Tiểu Trần kia nói: "Thực ngại quá." cô hỏi: "Xin hỏi là mỗi người muốn gia nhập nơi này đều phải bị soát người sao?"

Tiểu Trần gật đầu: "Đương nhiên!"

"Vậy là tốt rồi." Cố Ninh nhẹ nhàng thở ra: "Tôi không định gia nhập nơi này, vậy không cần soát người tôi."

Cố Ninh vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.