“Tịch Tịch à, đến đây.” Tô Chiêu xoay người lại, hướng về Cố Tịch vươn tay ra.
Hốc mắt anh thâm thúy tôn lên sống mũi cao thẳng, da mặt trắng nõn mịn màng cân xứng với đôi môi đỏ mọng, dáng người cao lớn rắn chắc, chiều cao khoảng chừng một mét chín, bề ngoài của nam chính lớn lên cũng không quá yêu nghiệt chói lóa. Cố Tịch quan sát nam chính, đột nhiên cảm thấy nam phụ thua cũng là điều hiển nhiên, lại nghĩ đến chuyện bản thân muốn lên giường ngủ với người đàn ông này, trong lòng đột nhiên thấy thỏa mãn, đúng thật là không lỗ nha.
Trong lòng Cố Tịch hô hố kêu to có lời, nhưng trên mặt vẫn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh như cũ, cô hơi ngẩng đầu lên mang theo chút ý cười ngượng ngùng, ánh mắt xen lẫn niềm hân hoan vui mừng ẩn giấu nhưng cũng thật kiên định, cô bước về hướng nam chính đang đứng, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay của nam chính, giọng nói rõ ràng: “Tô Chiêu, em thích anh.”
“Tôi biết.” Cô gái trước mặt dịu dàng nói ra lời tỏ tình với giọng điệu ngọt ngào nhưng đầy kiên định, tựa như chiếc lông chim mềm mại phảy nhẹ ở bên tai anh một cái, đương nhiên Tô Chiêu biết Cố Tịch yêu thích mình, từ nhỏ vào thời điểm anh được cha mẹ nhắc tới hôn ước của cả hai lần đầu tiên, bé gái xinh xắn nho nhỏ đứng ở bên cạnh mẹ mình đã mỉm cười thật tươi, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết hướng về phía anh, hình ảnh đó khiến anh khó có thể quên được.
Tất nhiên, dù Cố Tịch nói ra lời tỏ tình với anh nhưng cô cũng không trông cậy vào nam chính có thể đáp lại tình cảm của cô ngay, rốt cuộc trong lòng nam chính đã có hình bóng của người con gái khác, đó là cái cô con gái nuôi Bạch Lạc Tình kia, kiểu con gái anh thích chính là người có dáng vẻ mảnh mai đáng yêu, yếu ớt đến làm người đau lòng, như bé thỏ trắng đáng thương có thể kích khởi ý muốn bảo vệ trong lòng đàn ông. Về phần nhân vật nữ phụ lại có tính cách quá mạnh mẽ, là cô gái tài giỏi trên tay cầm dao phẫu thuật sắc bén. Dù cho không nhắm hai mắt nhưng cô vẫn có thể bình tĩnh mà nhìn thẳng vào xác con thỏ trên bàn phẫu thuật bị banh mở đáng sợ, cô vẫn không hề hoảng loạn mà chậm rãi khâu lại, biểu tình trên mặt cũng chẳng mảy may thay đổi, như một nữ chiến sĩ lạnh nhạt vô tình. Cố Tịch sau khi nói xong, cũng liền đứng sang một bên, cô căn bản không nghĩ tới chuyện truy hỏi đến cùng rốt cuộc nam chính có yêu mình hay không, hành vi kia chẳng khác nào tự sát cả.
Vì thế, hai người họ cứ nắm tay nhau như vậy, an tĩnh không một tiếng động kề bên nhau nhìn về phía xa trên bầu trời, nhìn bóng dáng cả hai trông vô cùng hài hòa, tuy nhiên Cố Tịch lại cảm thấy bầu không khí như thế này thật là xấu hổ gượng gạo, cô nhịn không được dùng ngón tay gãi nhẹ lên lòng bàn tay của Tô Chiêu. Đợi khi anh quay đầu nhìn mình, cô dùng một bàn tay khác xoa lên bụng, nói với anh: “Em đói bụng.”
Cô là thật sự thấy đói bụng, Cố Tịch vốn là người cuồng công việc, cô làm bác sĩ trong bệnh viện luôn có thật nhiều việc cần hoàn thành, hôm nay từ buổi sáng sáu giờ cho đến buổi chiều bốn giờ rưỡi đã phải trải qua ba cuộc phẫu thuật, ngoại trừ thời gian tạm nghỉ giữa các cuộc phẫu thuật, tính lên là suốt chín giờ cô đều phải tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình phẫu thuật để tiến hành giải phẫu. Tiếp đó không có thời gian nghỉ ngơi đã vội vàng đến thẩm mỹ viện trang điểm và tạo hình cho buổi tiệc đính hôn hôm nay, rồi lại cùng đi với cha mẹ mình tới tham gia nghi thức trong tiệc đính hôn của mình.