Cố Tịch ngẩng đầu lên hướng mắt nhìn về phía người đàn ông trước mặt, sau khi suy nghĩ rõ ràng trong lòng cô nhẹ nhõm hơn chút, đúng là không phụ lòng là câu chuyện chuyên về nữ chính điển hình, anh chàng nam phụ Giang Trạch này có bề ngoài cũng được coi là chất lượng rất cao, thân hình cao lớn gương mặt đẹp trai, gia đình giàu có lắm tiền nhiều của, hơn nữa còn chung tình. Chẳng qua, nếu anh chàng này đã tự mình chủ động tới cô, bọn họ ai cũng đều chỉ là vai phụ, như vậy chính mình mượn anh ta làm trợ lực cũng không có gì là quá đáng lắm đi. Tiếp đó, liền thấy Cố Tịch di chuyển tới gần Giang Trạch một bước, phần thân trên hơi dán sát vào người anh ta, đầu ngẩng lên, chiếc miệng nhỏ xinh cùng với đôi môi màu đỏ tươi cách thật gần lỗ tai của anh ta cực gần, cô dùng âm lượng thì thầm chỉ đủ để người kề bên mình nghe thấy: “Nàng công chúa nhỏ của anh đã lén lút quay về đây, hiện tại đang ở trong phòng chứa đồ, nằm ở bên phải phòng bếp đó.”
Nói xong, Cố Tịch nhìn thoáng qua vành tai đã nhiễm một màu hồng rực đỏ cả lên của người đàn ông trước mặt, tiếp đó nhẹ nhàng lui về phía sau một chút, cầm ly rượu trong tay đưa lên nhấp một ngụm nhỏ, hai mắt híp mắt.
“Cô...” Tiếng nói thỏ thẻ của cô gái xinh đẹp trước mắt giống như làn hơi nóng bỏng phả vào trong lòng của Giang Trạch, anh nhìn vào cô gái này muốn hỏi rõ cô sao lại phát hiện được tâm tư thầm kín trong lòng mình, tuy nhiên lại không biết nên bắt đầu từ đâu, chẳng lẽ là do trong lúc không cẩn thận anh đã biểu hiện ra ngoài rõ đến mức Cố Tịch người không thường tham gia mấy hoạt động cũng biết được à, như vậy có phải hay không cô ấy cũng đã biết?
“Tôi cái gì, còn mất hồn mất vía ở đây làm cái gì, anh không nhanh lên là định chờ Tô Chiêu tới trước rồi cô ấy ra ngoài sao?” Giọng nói Cố Tịch còn chưa dứt thì Giang Trạch cũng đã vội vàng rời đi.
Hiện tại là lúc nên đi gặp nam chính rồi, Cố Tịch nhìn một vòng trong sảnh tiệc đính hôn này, thế nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng nam chính đâu cả, vì vậy cũng không do dự mà trực tiếp đánh thức hệ thống, đưa ra yêu cầu: “Giúp tôi tìm vị trí hiện tại của Tô Chiêu.”
“Báo cáo ký chủ, bây giờ Tô Chiêu đang ở tại ban công trên tầng hai.”
Nghe xong thông tin hệ thống cung cấp, Cố Tịch nhanh chóng đi về hướng vị trí nam chính đang ở, tuy rằng cô đã báo cho Giang Trạch đi tìm Bạch Lạc Tình, nhưng nói không chừng nữ chính đã sớm thoát ra khỏi phòng chứa đồ mà chạy đi tìm nam chính cũng nên. Đến lúc đó, cô gái yếu đuối nũng nịu, mềm như cục bông lại ở trước mặt nam chính khóc lóc nức nở, nước mắt lưng tròng khiến ai nhìn cũng thương kia gom hết sự đồng tình, tuy rằng một câu cũng không đề cập tới Cố Tịch, thế nhưng lại vẫn biết cách khiến cho nam chính vốn có ấn tượng xấu với Cố Tịch càng thêm không thích cô. Hiện tại, anh ta chính là người đàn ông mà Cố Tịch cô muốn cùng lên giường để ngủ cùng đó, cũng không thể làm cho anh ta vừa mới bắt đầu đã thấy ghét bỏ, như vậy càng tự tăng thêm khó khăn cho bản thân thôi. Nói nữa, cô cũng có thói ở sạch, dù như thế nào cũng phải nhường cô lên giường cùng nam chính trước, rồi sau đó nữ chính muốn sao cũng có thể bàn bạc lại được.
“Sao anh lại ở đây một người hóng gió vậy?” Cố Tịch hít sâu mấy hơi, đem hết tâm trạng nôn nóng sốt ruột thở ra ngoài làm cho bản thân ổn định lại nhịp thở và tinh thần, sau đó một tay đẩy cửa kính ra ngoài, nhìn bóng lưng Tô Chiêu đang đứng ngoài ban công, cô lên tiếng hỏi trước.
Giọng điệu từ tốn nhẹ nhàng xen lẫn ý tứ dò hỏi không quá thân mật cũng chẳng quá lạnh nhạt xa cách, giống như gãi đúng chỗ ngứa vừa phải đối với quan hệ của hai người họ. Bọn họ đã quen biết nhiều năm từ khi còn nhỏ, nhưng lại không quá gần gũi kèm theo chút ngại ngùng vì mấy năm không thường gặp nhau.