Đêm tối và đầy gió, cả thành phố chìm trong im lặng.
Vân Tiêu vừa lái xe vừa ngáp dài, cô nhìn định vị, cảm thấy có chút điên cuồng: "Còn nửa tiếng nữa mới đến điểm nghỉ ngơi tiếp theo! Nhưng cô muốn đi vệ sinh!"
"Kiên nhẫn, kiên nhẫn, kiên trì chính là thắng lợi!" Thất Giai Di ra hiệu cho cô.
Vân Tiêu trợn mắt nhìn cô: " cậu biết không, trong thời kỳ kinh nguyệt, cô nhịn không được..."
Thất Giai Di phát ra một âm thanh chán ghét, nhìn trái nhìn phải, áy náy đề nghị: “Nếu không được, chúng ta cứ đỗ xe ở làn đường khẩn cấp, cậu có thể tìm một chỗ khuất để xử lý.”
"Chết tiệt, vậy mà cậu cũng có thể nghỉ ra." Vân Tiêu đạp ga, tăng tốc về phía trước...
Chậm rãi vội vã, cuối cùng cả hai cũng đến được cơ sở điện ảnh và truyền hình vào buổi chiều ngày hôm sau.
Khi đến nơi phim trường , Vân Tiêu đỗ xe, lái xe suốt đêm mệt mỏi nhưng vẫn cố nhịn buồn ngủ, cùng Thất Giai Di đến chào đạo diễn, trợ lý đạo diễn và các nhân viên khác.
Nhân viên đưa thẻ phòng cho Vân Tiêu , thêm ID WeChat của họ rồi kéo họ vào nhóm.
"Hai vị lão sư, việc sắp xếp quay phim hàng ngày sẽ được dán trước trong nhóm." Nhân viên nhắc nhở.
"Cám ơn." Vân Tiêu duyên dáng nói lời cảm ơn, cô đang định lấy thẻ phòng đi về khách sạn ngủ thì nhìn thấy một trợ lý giám đốc đang đi về phía bọn họ.
"Có chuyện gì vậy, Giám đốc Quách?" Vân Tiêu mỉm cười hỏi.
Trợ lý đạo diễn Quách đưa kịch bản trong tay cho Vân Tiêu: “Đây là kịch bản của Tiểu Nhu, tình cờ có thêm một bản kịch bản hoàn chỉnh, chúng ta cũng đưa cho cô Thất , để chúng ta có thể cải thiện diễn xuất và kỹ năng."
Vân Tiêu và Thất Giai Di liên tục cảm ơn họ.
Trợ lý giám đốc Quách với vẻ mặt ngồi lê đôi mách hỏi Thất Giai Di : "Thất lão sư, tôi muốn hỏi, quan hệ của Cô và Cố lão sư là?"
Thất Giai Di bối rối khi được hỏi: "Hả? Tôi là một fan trung thành của Cố lão sư."
Trợ lý Quách tỏ vẻ không tin, “ Cô Thất đã chào đạo diễn rồi, nhưng Cố sư phụ không ngờ lại giới thiệu cô, không tiện nói cho ta cũng không sao.” Mọi người đều biết Cố Khuynh Thanh nổi tiếng trong làng giải trí với tư cách là người có điểm mấu chốt của riêng mình. Bắt cô ấy nói vài lời tử tế không phải là điều chỉ có thể đạt được với một mối quan hệ bình thường.
Chú của Thất Giai Di là Thất Ái tuy ít người biết cái tên này nhưng chắc hẳn mọi người đều đã thấy vai diễn của anh ấy khi nhìn thấy anh ấy. Ông biết giới giải trí không hề dễ dàng nên đã dùng những mối quan hệ cá nhân của mình để giúp cháu gái kết nối nhiều hơn, để con đường của cô được suôn sẻ hơn.
"A? Làm sao chú tôi biết tôi đến thử vai này? Này, chú ấy bảo chú ấy đừng lo lắng cho tôi." Thất Giai Di có chút chán nản. Mặc dù chú của cô đến đây vì lợi ích của cô, nhưng chắc chắn ông sẽ bị tổn thương. bị chỉ trích nếu anh thường xuyên sử dụng cửa sau như thế này.
Đạo diễn Quách mỉm cười, từ lâu đã quen với loại tình huống này, "Trong số những người đến thử vai, cô Thất , là người biểu diễn nhanh nhẹn nhất, xứng đáng được danh hiệu!"
Giám đốc Quách nịnh bợ vài câu, nhưng thấy Thất Giai Di không có ý nói thật nên chào hỏi rồi đi làm trước.
Thất Giai Di kéo Vân Tiêu đi.
“Nữ thần của tôi lại tiến cử tôi cho đạo diễn!” Toàn thân vui vẻ của Thất Giai Di dường như tràn ngập bong bóng màu hồng, chậm rãi bay lên bầu không khí…
Hiếm khi Vân Tiêu không trêu chọc cô, cô có chút đa cảm nghĩ: “Là vì
tôi sao?” Nhưng đầu cô lại có chút bối rối, bị Thất Giai Di kiêu ngạo kéo ra khỏi trường quay mà không hề suy nghĩ về nó hơn nữa.
Đến phòng khách sạn, Vân Tiêu ngã vào trong chăn bông mềm mại, nói: "Trước tiên cho tôi ngủ một lát, khi nào chúng ta ăn tối hãy đánh thức tôi dậy ." Nói xong, vẫn không có chút động tĩnh nào.
Thất Giai Di đắp chăn cho Vân Tiêu rồi cẩn thận bước ra khỏi phòng, cô biết phần lớn diễn viên trong đoàn đều sống ở khách sạn này, cho nên cô nghĩ nếu đi dạo gần đó có thể sẽ gặp phải Cố Khuynh Thanh.
Đáng tiếc Thất Giai Di đi vòng quanh khách sạn gần ba lần đều không gặp được người cô muốn gặp.
Trong giờ ăn tối, đường phố tràn ngập hương thơm. Thất Giai Di nhìn thời gian và định vào phòng đưa Vân Tiêu ra ngoài cùng nhau tìm đồ ăn.
Mặc dù chỉ nghỉ ngơi có mấy giờ, Vân Tiêu cảm thấy cuối cùng mình đã sống lại!
"Bữa tối ăn cái gì?" Vân Tiêu vừa rửa mặt vừa hỏi.
"Gần đây có khá nhiều phố ăn vặt. Tôi sẽ dẫn cậu đi một vòng. Tối nay chúng ta sẽ thử hết các phố ăn vặt. Cậu thấy thế nào?" . Và Có một hiệu sách cậu có thể đến đọc khi buồn chán."
Vân Tiêu gật đầu, sau đó chất vấn: "Đồ ăn vặt cay nặng, cậu xác định tối nay muốn ăn hết phố ăn vặt sao? Không sợ ban đêm uống quá nhiều nước, bị phù nề giống như lần trước quay phim sao? "
Thất Giai Di lấy tay che mặt, “Thật kinh khủng, tôi lại mất hứng rồi. Tối nay… tôi sẽ uống cháo…” Nói xong, cả người cô như sụp đổ như một quả bóng xì hơi.
Cả hai chỉ đơn giản thu dọn đồ đạc, bước ra khỏi phòng và đợi thang máy đi xuống.
"Nói cho tôi biết, khi thang máy mở ra, cậu có muốn gặp Cố Khuynh Thanh không?" Thất Giai Di quét đi sự tưởng tượng vừa rồi, quên mất mình đi vòng quanh khách sạn ba lần cũng không gặp Cố Khuynh Thanh, lại bắt đầu mơ.
Vân Tiêu trợn mắt nhìn cô: “Mặc dù trời đã tối nhưng vẫn còn hơi sớm để mơ.” Cô tiếp tục mỉa mai nói: “Nếu cô ấy thực sự ở trong thang máy này, tôi sẽ vặn đầu cô ấy và đưa cho cậu coi như một con rối ." Vân Tiêu vừa nói xong, cửa thang máy mở ra... Cố Khuynh Thanh quả thực đang đứng ở trong thang máy. Tuy rằng cô nguỵ trang đầy đủ, chỉ lộ ra một đôi mắt long lanh như hoa đào, nhưng Vân Tiêu liếc mắt vẫn nhận ra cô ấy .
"Oa..." Vân Tiêu nhịn không được, buột miệng thốt lên.
"Hahaha..." Dù biết mình phải giữ gìn hình tượng trước mặt nữ thần nhưng Thất Giai Di thực sự không chịu nổi.
Cười lớn, Thất Giai Di sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy và nhanh chóng bế Vân Tiêu vào thang máy, người sắp trốn thoát.
Trong thang máy, Vân Tiêu lặng lẽ đi chéo hướng Cố Khuynh Thanh, cô cảm thấy hành vi vừa rồi của mình thật xấu hổ. Cô hy vọng Cố Khuynh Thanh sẽ không để ý đến cô, cô cũng sẽ không để ý đến sự tồn tại của Cố Khuynh Thanh.
Đáng tiếc Thất Giai Di sẽ không đi được như ý muốn của cô.
"Cố lão sư, thật trùng hợp!" Thất Giai Di lộ ra vẻ ngoài nữ tính. Nếu không phải vì lời nói của Vân Tiêu, cô cũng sẽ không chú ý tới Cố Khuynh Thanh trong thang máy. Vân Tiêu này thực sự đã nhận ra nữ thần trước một người hâm mộ trung thành như cô, Thất Giai Di lẩm bẩm trong lòng.
“Xin chào.” Cố Khuynh Thanh thanh âm ôn hòa, giống như làn gió nhẹ lay động lòng người.
Khi cửa thang máy mở ra, Vân Tiêu xuất hiện trước mặt cô, Cố Khuynh Thanh có chút kinh ngạc, bọn họ gặp nhau như vậy chẳng phải là trùng hợp sao? Trong lòng cô có chút chua xót khi thấy Vân Tiêu và Thất Giai Di dường như có quan hệ rất tốt.
"Cố lão sư, cô có dự định đi ăn không?" Thất Giai Di vắt óc mới đưa ra chủ đề như vậy.
“Ừ.” Câu trả lời của Cố Khuynh Thanh lạnh lùng đến khó hiểu.
Đại sảnh tầng một nhanh chóng đến, Vân Tiêu nóng lòng muốn rời khỏi không gian ngột ngạt này, cô nắm tay Thất Giai Di nhanh chóng rời đi, tựa hồ đã kiên quyết.
"Này này này, tôi còn chưa từ biệt Cố lão sư đâu!" Thất Giai Di bất mãn hét lên. Quay người vẫy tay với Cố Khuynh Thanh, cô sợ quá cao ngạo sẽ thu hút đám đông người hâm mộ.
Sau bữa tối, Vân Tiêu và Thất Giai Di đi dạo trên phố.
Thất Giai Di lấp đầy bụng, bắt đầu đếm từng chi tiết tội lỗi của Vân Tiêu...
"Đều taij cậu , sao chạy nhanh như vậy làm gì ? Nữ thần của ta không biết ăn thịt người."
"Có phải cậu đã thầm yêu nữ thần của tôi rồi không? Nếu không, chỉ trong thời gian ngắn như vậy, cậu đã có thể nhận ra cô ấy chỉ bằng đôi mắt thôi ?"
“Hơn nữa, khi nào cậu định vặn đầu mình làm quả bóng để tôi đá?”
Vân Tiêu:...
“Trả lời tôi nhanh lên!” Thất Giai Di phát ra một tiếng gầm yêu nghiệt.
Vân Tiêu tỏ vẻ sợ hãi, gãi gãi trán đáp: “Đầu tiên, nếu tôi không chạy nhanh như vậy, không lẽ đợi fan của cậu vây quanh chúng ta ? Tôi không muốn bị chụp ảnh. Thứ hai, cô ấy có đôi mắt hoa đào nhìn mọi người đầy trìu mến, như vậy rất khó để nhận ra hay sao ? cậu không nhận ra sao? Cậu là Fan giả tạo , còn không bằng một người qua đường như tôi. Thứ ba, nếu tôi dám vặn xuống , cậu dám đá ta sao?"
Thất Giai Di giơ ngón tay cái lên cho Vân Tiêu: "Tôi phục , tôi phục ! Tôi thật sự thất bại hoàn toàn!"
Hai người tình cờ đi ngang qua hiệu sách có tên "Missed" khi họ đang nói chuyện và cười đùa.
Một số người dừng lại bên ngoài cửa hàng, thì thầm thành nhóm.
Vân Tiêu không để ý, cho rằng ở nhà mình đã lục hết hàng tồn kho, không bằng ở hiệu sách nơi này mua mấy cuốn sách. Ngay khi cô và Thất Giai Di bước vào hiệu sách, cô đã hối hận trong giây lát... bởi vì cô đã gặp lại, người mà cô ít muốn gặp nhất vào lúc này.
Cố Khuynh Thanh lúc này đang đứng ở một dãy giá sách bên cạnh, hơi cau mày, tựa hồ không tìm được cuốn sách mình muốn.
So với Vân Tiêu có đôi mắt sắc bén, Thất Giai Di dường như không chú ý đến Cố Khuynh Thanh, cô đi thẳng đến kệ sách chứa các tạp chí giải trí và bắt đầu lật xem một cách hứng thú.
Vân Tiêu chọn giá sách cách Cố Khuynh Thanh xa nhất, cúi người, để giá sách chặn mình, chậm rãi nhặt cuốn sách lên. Cô nghĩ, hiệu sách lớn như vậy, không thể nào lại đυ.ng vào được nữa...
Tuy nhiên, không ai biết số phận sẽ sắp xếp nó như thế nào. Ngay lúc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào một cuốn sách, đưa tay nhặt lên... tay còn lại vô tình đưa tay tới... hai bàn tay nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Một tiếng hét vang lên từ đâu đó.
"Xin lỗi..." Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai Vân Tiêu, một mùi hương dễ chịu bao quanh cô. Cố Khuynh Thanh thu tay lại, có chút xin lỗi nói.
Vân Tiêu cứng ngắc quay đầu lại, nhận ra mình và Cố Khuynh Thanh thân thiết như vậy... Bằng không, làm sao hắn có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi từ trong hơi thở của cô phun ra...
Vân Tiêu chộp lấy cuốn sách và dậm chân lùi lại khoảng một mét. Chuỗi sự việc vừa rồi không cho phép cô đoán trước nên vô cớ đỏ mặt.
Cố Khuynh Thanh che miệng cười khúc khích, nhìn Vân Tiêu mặt đỏ bừng chạy trốn, tựa hồ vẫn đáng yêu như cũ.
Vân Tiêu lo lắng đến mức quên trả tiền..
Khi cô bỏ chạy ra khỏi cửa thì bị nhân viên cửa hàng đuổi theo.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta thật sự không phải cố ý..." Vân Tiêu bị nhân viên cửa hàng gọi trở về, cô vô cùng hối hận, cảm thấy chán nản, nghĩ thầm: Khoảng thời gian này thật tồi tệ, lẽ ra mình không nên đi cùng Thất Giai Di đến thành phố điện ảnh chết tiệt này để quay phim. Cố Khuynh Thanh nhất định đã nhìn thấy hết rồi, xấu hổ quá, xấu hổ quá, chết mất thôi...