Người Yêu Cũ Cứ Tán Tỉnh Tôi Bằng Mọi Cách

Chương 2: Hồi ức

Tân Thành tháng tư bỗng nhiên ấm áp rồi lạnh lẽo.

Vân Tiêu từ trong mộng tỉnh lại, mặt đỏ bừng.

Kể từ khi cô đi thử vai với Thất Giai Di và gặp Cố Khuynh Thanh ngày hôm đó, ảo tưởng phi thực tế đó dường như xuất hiện thường xuyên hơn trong giấc mơ của cô.

"Tiêu Tiêu, sao mặt cậu đỏ như vậy? Thậm chí đỏ đến tận mang tai." Thất Giai Di gọt một quả táo ngồi trên ghế sô pha, véo vào tai Vân Tiêu, giọng điệu đột nhiên có chút d*â.m đãng: "Này, Không phải cậu đang có một giấc mơ xxx chứ?! Nói cho tôi biết, cậu có phải mơ được quan hệ tìиɧ ɖu͙© với thần tượng của mình không?

Đầu Vân Tiêu đầy những đường đen tối , kể từ khi Thất Giai Di phát hiện ra rằng ảnh của Tiêu Dịch được lưu trong điện thoại di động, cô khẳng định rằng mình đang theo đuổi ngôi sao và cô đang theo đuổi bạn trai tin đồn của nữ thần. Từ đó trở đi, Thất Giai Di đã bên tai cô, Cố Khuynh Thanh ít được nhắc tới. Suy cho cùng, fan của hai gia đình đều được coi là đối thủ trong làng giải trí, việc nhìn thấy thần tượng của nhau là điều khá khó chịu. Vân Tiêu vui mừng nên đã đồng ý.

Bất quá, Tiêu Dịch là anh ruột của cô, lần này Vân Tiêu đương nhiên không thể tiếp tục thuận phục, mở miệng phản bác: " cậu đang nói nhảm cái gì vậy? Để tôi xé nát miệng móng vuốt nhỏ của câu đi." Vân Tiêu mở răng và móng vuốt để tấn công vồ lấy Thất Giai Di.

"không nằm mơ thấy thần tượng của cậu, chẳng lẽ là đang mơ làʍ t̠ìиɦ với thần tượng của tôi chắc?" Thất Giai Di tiếp tục cãi vã.

Vân Tiêu sửng sốt một lát rồi im lặng. Đừng nói với tôi là nó thực sự...

"M.ẹ kiếp, cậu dám làm bẩn nữ thần của tôi, nhìn con át chủ bài của ta!" Thất Giai Di giơ đao lên.

Vân Tiêu nhảy khỏi ghế sofa như một con cá chép, quay người bỏ chạy.

"Này, quần của cậu bẩn rồi, đi vệ sinh nhanh đi!" Giọng nói của Thất Giai Di từ phía sau vang lên, Vân Tiêu quay đầu nhìn về phía sau quần, chỉ thấy một vệt máu nhỏ...

"May mắn sofa không bị bẩn, Tiêu Tiêu , cậu nói xem đây là lần thứ mấy rồi hả ?!" Tề Giai Di cẩn thận kiểm tra ghế sofa, tiếp tục càm ràm.

Vân Tiêu từ trong phòng thay quần, chạy vào phòng tắm, vươn đầu nói với Thất Giai Di : "Cám ơn Tiểu Bát nhắc nhở ta! Nếu ta ở bên ngoài, ta cũng không còn sống!" kêu lên thảm thiết, Cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại.

Thất Giai Di cũng không để ý tới Vân Tiêu nữa, chuyện này xảy ra nhiều lần khiến cô không còn cảm xúc , nằm trên ghế sô pha tiếp tục nhai táo.

Tình huống xấu hổ này không phải lần đầu tiên xảy ra, Vân Tiêu cầm băng vệ sinh trong tay, ký ức về Cố Khuynh Thanh hiện lên, chuyện của bọn họ đều bắt đầu từ lần gặp gỡ đó...

Năm đó Vân Tiêu vừa mới vào đại học, chưa kịp làm quen với bạn cùng phòng mới đã bị nhốt trong nhà vệ sinh.

"Anh ơi, anh nhanh mua cho em một gói băng vệ sinh rồi mang đến nhà vệ sinh nữ ở căng tin lầu C!" Vân Tiêu đành phải nhờ anh trai Tiêu Dịch của mình giúp đỡ.

Tin nhắn vừa được gửi đi, Vân Tiêu liền nhận được điện thoại của Tiêu Dịch. Đầu tiên là nghe thấy lời chế nhạo tàn nhẫn của Tiêu Dịch, sau đó nói: "Anh trai của em, là một thần tượng! Và anh đang tập nhảy trong phòng tập, không phải ở trường. Xung quanh có ai khác không?" Đó là sự chế giễu, nhưng anh ấy vẫn quan tâm đến em gái, giọng điệu trêu chọc của anh tôi dần trở nên nghiêm túc hơn.

"Đây không phải chỗ ăn uống, nhà vệ sinh của căng tin làm gì có ai ? Nếu không thì nhờ một bạn nữ cùng lớp giúp đỡ!" . Được rồi, được rồi, để anh xem xem... Trong danh bạ chỉ có một cô gái... anh sẽ hỏi cô ấy, đợi l chút ! "

Vân Tiêu cau mày chờ đợi, cuối cùng một thanh âm lạnh lùng ôn hòa phá vỡ sự yên tĩnh trong toilet.

"Vân Tiêu? Tôi là bạn cùng lớp của anh trai em. Em ở phòng nào?"

Vân Tiêu gõ cửa phòng tắm, một lúc sau, từ dưới khung cửa đưa vào một gói băng vệ sinh.

"Cám ơn... cám ơn học tỷ !" Vân Tiêu ngượng ngùng nói cám ơn, cô cảm thấy thật xấu hổ, thay đồ xong vẫn không mở cửa đi ra ngoài.

"Vân Tiêu? Ra ngoài không tiện à? Tôi mang theo một chiếc quần thể thao và áo khoác, em thấy cần không?" Cố Khuynh Thanh thanh âm ôn hòa trấn an.

Vân Tiêu từ đáy lòng có một loại cảm giác khó tả, cô chỉ muốn mở cửa nhìn xem, giọng nói dễ nghe như vậy là của người nào. Sự bối rối trước đó đã hoàn toàn bị lãng quên.

Vân Tiêu mở cửa, cách đó không xa, một học sinh cuối cấp đứng ở đó, mỉm cười nhìn cô, tuy học sinh đó chỉ mặc đồng phục học sinh nhưng cũng không che giấu được khí chất lạnh lùng của cô, ánh nắng chiếu vào mặt cô. Trong cơ thể tăng thêm một chút mềm mại, không hiểu sao lại khiến người ta có cảm giác muốn bảo vệ.

Vân Tiêu nhanh chóng rửa tay và có chút lo lắng đi đến chỗ chị gái.

"Xin chào Vân Tiêu, tôi tên Cố Khuynh Thanh." Cố Khuynh Thanh nhìn Vân Tiêu ngượng ngùng, nhẹ nhàng mỉm cười, nhẹ nhàng nắm tay cô, khoác quần vào tay cô, sau đó mặc áo khoác vào, quấn quanh eo Vân Tiêu.

"Quần của em màu sẫm, khó nhìn, trước dùng áo khoác che lại, ký túc xá của tôi cách đây không xa, có cần tôi đưa em đến chỗ của tôi thay đồ không?" Cố Khuynh Thanh nhẹ giọng hỏi, nhìn qua cô gái trước mặt, cô gái nhỏ này hình như có làn da mỏng.

Càng đến gần, Vân Tiêu cảm giác được trên người Cố Khuynh Thanh mùi thơm không thể giải thích được, thanh âm của nàng tựa hồ có thần thông, khiến người ta không cách nào từ chối, Vân Tiêu chỉ ngốc nghếch gật đầu. Sau đó cô rất hối hận, cô đã làm phiền chị ấy nhiều rồi, sao cô lại phải đến ký túc xá của chị ấy, tiếp tục làm phiền chị ấy...

Chờ Vân Tiêu tỉnh lại thời điểm này cô đã bị Cố Khuynh Thanh dẫn đi.

Vân Tiêu đỏ mặt, lén lút nhìn cô, Cố Khuynh Thanh chỉ thấp hơn cô một chút, cao khoảng 1,67 mét. Dù để mặt mộc nhưng cô vẫn xinh đẹp, làn da trắng nõn, mong manh và hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ của chính mình.

" học tỷ, chị cùng anh trai của em có quan hệ tốt sao? Trong trường học đối với nữ sinh, anh trai của em tựa hồ chỉ có thông tin liên lạc của chị ." Vân Tiêu có chút trêu chọc hỏi, nhưng kỳ thực cô cũng có mưu tính riêng của chính mình trong lòng. Nếu chị ấy không phải là bạn gái của anh trai thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Cố Khuynh Thanh lắc đầu, "Tôi không thân lắm, đoán chừng anh ấy thường xuyên tìm tôi để xin phép với giáo viên, cho nên mới lưu số." Cố Khuynh Thanh vừa nói vừa vén sợi tóc bay vào người mình. ghé sát vào tai cô..

Một động tác đơn giản khiến Vân Tiêu choáng váng. Cô cười tươi nói: “Tiền bối, chị thật xinh đẹp.”

Cố Khuynh Thanh sửng sốt, sao lại khác với cô bé học sinh nhút nhát vừa rồi vậy?

"Bang bang bang" tiếng gõ cửa cắt ngang ký ức của Vân Tiêu.

"Ta nói này Tiêu Tiêu , cậu không phải rơi vào bồn cầu rồi chứ?" "Woa, woa, diễn viên chính thức của "Sát thủ" thích tôi! A a a, nữ chính là Cố Khuynh Thanh, a a a, ta sẽ được chết trong vòng tay của cô ấy. Ahhh!" Qi Jiayi hét lên.

Vân Tiêu mở cửa phòng tắm với vẻ mặt ngơ ngác, cô lật điện thoại và nói với Thất Giai Di với vẻ mặt xấu hổ: “Đoàn phim đã gửi cho tôi thông báo dàn diễn viên tham gia, và điện thoại của tôi đã chặn nó vì spam..." Để mình kiểm tra thời gian tham gia nhóm, ngày mốt nhé?"

Thất Giai Di kinh hãi: " cậu đúng là đặc vụ như vậy à, nếu không phải weibo tag vào tôi thì tôi có phải bỏ lỡ vai diễn này không? Vân Tiêu, tôi sẽ bóp cổ cậu đến chết!"

Vân Tiêu khéo léo né tránh, đáng thương cầu xin tha thứ: " nữ hiệp tha mạng , tại hạ sẽ lái xe xuyên đêm đưa nữ hiệp đến đó , ta cam đoan sẽ không đến muộn!"

Thất Giai Di biết nổi giận cũng vô ích, giận dữ giậm chân, vội vàng trở về phòng thu dọn hành lý.

Vân Tiêu nhìn Thất Giai Di thu dọn hành lý trong phòng, dựa vào cửa và hỏi: " cậu đã biết từ lâu rằng nữ chính của "Sát thủ" là Cố Khuynh Thanh không ?"

Thất Giai Di mím môi, "Đừng nói cho tôi biết, bởi vì nữ chính là Cố Khuynh Thanh, cậu sẽ không cho tôi đóng vai à?"

Vân Tiêu nhún vai, "Điều đó không đúng, tôi không có vấn đề gì lớn với cô ấy. nhưng , tôi sẽ không tham gia cùng nhóm trong buổi chụp hình này! Sau khi đưa cậu đến đó, tôi sẽ bắt đầu cho mình một kỳ nghỉ"!

" cậu muốn bỏ rơi tôi, đồ vô tâm. Chẳng trách cậu không thu dọn hành lý... hóa ra cậu đã lên kế hoạch từ lâu rồi." Thất Giai Di đau lòng đến mức sắp khóc.

Vân Tiêu sẽ không bị Thất Giai Di lừa dối, trong sáu tháng quay phim, nước mắt của Thất Giai Di cứ lần lượt rơi xuống, như thể có một công tắc. Khi được hỏi tại sao, Thất Giai Di ngượng ngùng: “Ai mà không có bất bình trong lòng Dễ xúc động.”

Những lời này chạm vào trái tim của Vân Tiêu , cô không dễ để khóc. Khi mẹ cô đi du lịch vòng quanh thế giới và gửi cô cùng anh trai đến nhà dì, cô rất buồn nhưng không thể khóc, khi anh trai cô đi học đại học ở nơi khác, cô bất đắc dĩ không khóc. rất đau lòng khi bị tách khỏi Cố Khuynh Thanh, cô ấy vẫn không khóc.. Cô ấy rõ ràng rất khó chịu, nhưng tại sao cô ấy lại không thể khóc? Vân Tiêu bối rối, chẳng lẽ cô mắc chứng rối loạn cảm xúc?

Vân Tiêu ném đi nghi hoặc trong đầu, ậm ừ hai tiếng: “Xin lỗi, từ đây đến thành phố điện ảnh truyền hình nơi quay phim phải mất 12 tiếng, tôi chưa bao giờ lái xe quãng đường xa như vậy. ."

"Chỉ cần ở lại với tôi một hai ngày, thu dọn vài bộ quần áo thôi! Nếu không, một người không có lai lịch, không có trợ lý chăm sóc, tôi sẽ bị ức hϊếp đến chết. Làm ơn." Cô nhìn Vân Tiêu với ánh mắt đau khổ, với những giọt nước mắt chưa rơi vẫn còn long lanh trong mắt.

Vân Tiêu thận trọng run rẩy, nhanh chóng thừa nhận thất bại: "Được, được, tôi hứa với cậu , sau này đừng nhìn tôi như vậy được không? Oẹ!"

" Tôi đẹp như vậy, cậu lại muốn nôn a! Đồ vô tâm!" Thất Giai Di lấy một chiếc áo khoác ném về phía Vân Tiêu...