Thập Niên 60: Nữ Thanh Niên Tri Thức Mang Theo Chục Tỷ Vật Tư Xuống Nông Thôn

Chương 8: Sống Một Mình Cũng Khá Tốt

“Chắc chắn là các người trộm cháu trai của tôi đi, các người trả cháu trai cho tôi, trả cháu trai cho tôi.” Bà cụ giống như bị điên lao về phía Lục Hướng Noãn, cũng may Lục Hướng Noãn kịp phản ứng lại, bà ta lao trúng khoảng không té ngã xuống đất.

Người đã nhiều tuổi chắc chắn bị ngã không nhẹ, đau tới nhe răng trợn mắt, miệng còn không quên mắng nói Lục Hướng Noãn hại chết cháu trai của bà ta.”

Giọng điệu ác độc khiến người xung quanh đi ngang qua đều nhíu mày.

“Các người còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát.” Lục Hướng Noãn lạnh lùng quát to.

Có lẽ là sợ hãi, lúc này cuối cùng người chồng yếu đuối của sản phụ kia cũng đứng ra nói chuyện, đỡ mẹ anh ta dậy đi tới cửa bệnh viện.

Lúc gần đi bà già này còn không quên đi tới trước mặt mẹ của sản phụ nói:

“Vừa vặn hai đứa còn chưa đăng ký, con gái bà đã chết không liên quan tới nhà tôi, đó là do nó mệnh tiện, sinh con trai cũng không sinh nổi, đã chết cũng tốt.”

Còn không đợi mẹ sản phụ nói chuyện, bà ta nhanh chóng dẫn con trai mình rời đi, còn không quên mở miệng nói sau này lại cưới người phụ nữ sinh được con trai béo mập cho anh ta.

Người đàn ông kia cũng kỳ lạ, vội vàng gật đầu bày tỏ đồng ý, còn sản phụ vì sinh con cho anh ta mà xuất huyết nhiều chết đi hai người cũng không nói tới, càng đừng nói đi nhìn một cái.

Mấy năm nay làm việc ở bệnh viện nhiều ngày như vậy, cho dù cô đã nhìn quen sinh ly từ biệt, nhưng cô vẫn rất khó chịu.

Có lẽ là vì y thuật của mình không giỏi, không thể cứu được sản phụ kia, hay là cảm thấy bi ai thay sản phụ kia cùng với đứa bé còn chưa mở mắt ra nhìn qua thế giới này.

Lục Hướng Noãn đã không thể nói rõ.

Dường như hôn nhân cũng chỉ là chuyện như vậy, hơn nữa bạn trai yêu nhau 5 năm nói phản bội là phản bội, cô không tin tình yêu một chút nào, trái tim cũng chậm rãi cứng rắn lên.

Sống một mình cũng khá tốt.

Nhưng mà cô muốn đoạt lại những thứ vốn thuộc về cô, không thể để tiện nghi cho hai tên khốn nạn kia.

Sáng hôm nay khi Lâm Hạo tỉnh dậy phát hiện vẫn không thể cứng nổi.

Ngay cả khi đi vệ sinh đi tiểu đỡ cũng không đỡ cứng được, chuyện này khiến anh ta hoàn toàn hoảng hốt.

Vương Thuần Nhiên ôm anh ta còn bị anh ta đẩy ngã xuống đất, không chút bận tâm chuyện cô ta còn đang mang thai, cuống quýt lấy di động chìa khóa xe đẩy cửa rời đi.

Chuyện này khiến Vương Thuần Nhiên tức tới mức lôi mười tám đời tổ tông ra mắng chửi, đương nhiên đồ trong nhà thấy cái gì đập cái đó, không cẩn thận một cái, phía dưới thấy đỏ.

Lau máu đỏ tươi, Vương Thuần Nhiên không rảnh lo chuyện gì, ôm bụng nghiêng ngả lảo đảo rời đi.

Lâm Hạo lái xe tới bệnh viện nhân dân số 1 ở Nam Thị, vừa mới chuẩn bị đi đăng ký, kết quả thấy được bạn gái ngu ngốc kia.

Anh ta sợ tới mức tay run rẩy, nhanh chóng giả vờ như không có chuyện gì chạy tới chào hỏi.

Đương nhiên là Lục Hướng Noãn biết anh ta tới làm gì, nhưng mà không để ý tới anh ta, trái lại thảo luận bệnh tình của người bệnh với bác sĩ Hồ bên cạnh, hai người nhiệt tình nói chuyện phiếm.

Nhìn mình bị người ta làm lơ như thế, tuy Lâm Hạo tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn đợi ở bên cạnh, nhưng mà anh ta không định khám bệnh ở nơi này nữa.

Nếu thực sự có chuyện gì đó, kế hoạch của mình còn chưa thành, đồ ngu Lục Hướng Noãn này chia tay với mình thì mất nhiều hơn được.

Thảo luận rất lâu xong, cuối cùng cũng định ra được phương án phẫu thuật, lúc này Lục Hướng Noãn mới ngẩng đầu hỏi:

“Sao anh lại tới đây?”

Lâm Hạo tức tới mức muốn chửi má nó, con mẹ nó ông đây đã tới một lúc lâu.

“Không phải là anh thuận tiện đi ngang qua đến thăm em sao?”

“Bác sĩ Lục, bạn trai của cô tới, hai người nói chuyện đi, bên tôi còn có chút việc nên đi trước.” Bác sĩ Hồ vô cùng lễ phép nhường không gian cho hai người.

“Đi ngang qua nên đến thăm em ư?” Lục Hướng Noãn nhìn anh ta nghiêm túc nói linh tinh với vẻ trào phúng.