Cùng Nịnh Thần Dan Díu Sau Lưng Hoàng Đế

Chương 6: Nương nương thật vô tình

Đầu tháng 6, cuối cùng cũng có một ngày nắng đẹp, lúc ta đang đi tản bộ thì gặp Đồng giai quý nhân.

Đồng giai quý nhân cũng không thân cận với ta lắm, trước kia nhìn thấy ta cũng sẽ an phận hành lễ, chỉ là gần đây nàng ta liên tiếp được sủng nên không khỏi trở nên vênh váo tự đắc, thấy ta chỉ nói "Ngu phi nương nương", bắt đầu vặn cổ tay lộ ra chiếc vòng tay cho ta xem.

Thấy ta nhìn chằm chằm, nàng lập tức cười nói: "Cái vòng tay gợn sóng mạ vàng này là sứ thần tiến cống cách đây không lâu, hoàng thượng ban cho ta một cái, hoàng hậu nương nương một cái."

Ta giả vờ ngạc nhiên ghen tị: “Muội muội thật đúng là có phúc khí, thứ tốt như vậy, bổn cung còn chưa bao giờ thấy qua."

“Nghe nói sứ thần cũng tiến cống một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng ròng, hoàng thượng nói muốn để lại cho tiểu hoàng tử tương lai…” Nàng cụp mi, cười nhẹ, tay vuốt ve bụng mình.

Loại kɧıêυ ҡɧí©ɧ trắng trợn này không có tác dụng gì với ta, đó cũng không phải thứ ta thật sự thích, từ trước đến nay ta không tranh đoạt với người khác.

"Muội muội đây là... Có?" Ta điều chỉnh biểu cảm ngạc nhiên vừa đủ.

Nàng ta mỉm cười mà không nói, khóe môi lộ ra một tia đắc ý, sau đó lắc mông đi về phía trước: "Ngu phi nương nương có nguyện ý cùng tần thϊếp đi xem thượng thư phòng một chút không? Trước đây tần thϊếp không hứng thú với nơi mà hoàng tử học tập lắm bây giờ lại muốn xem thử."

Thượng thư phòng... Ta rũ mắt, trong đầu lòe lên khuôn mặt một mỹ nam đáng ghét.

Lúc này chắc hắn đang giảng bài cho các hoàng tử.

Ta liền từ chối nhưng không ngờ Đồng giai quý nhân không buông tha, nhất quyết muốn kéo ta đi xem thử. Ta không biết rằng Đồng giai quý nhân luôn dịu dàng lại có một mặt bướng bỉnh như vậy, ta đoán có lẽ là do trước đây nàng ấy không được sủng ái nên luôn thu liễm trước mặt người khác, bây giờ đã có thai liền không kiêng nể gì hết.

Cuối cùng vẫn rơi vào đường cùng, vẫn bị nàng ta kéo đi.

Thượng thư phòng ở phía đông cổng Thượng Tần, cách nơi này không xa, chưa đến gần đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh từ bên trong.

Gió thổi lay động cành liễu trước cửa sổ, mơ hồ nhìn thấy vài bóng người bên trong, không biết tại sao ta đột nhiên gấp gáp tiến về phía trước vài bước, khi nhìn rõ khuôn mặt của người nọ mới dừng bước chân.

Hắn đứng nghiêng người, cầm một cuốn sách trên tay, mắt hướng về sách, vẻ mặt nghiêm túc.

Đã từng nghe người khác nói lên hắn là thiếu niên phong hoa, phong thái trác tuyệt, quả không sao, khi hắn khoác lên mình bộ hắc y cao quý nhìn cũng rất là ra gì, nhưng... Ta nghĩ, có lẽ người ta không nhận ra...

Hắn ngẩng đầu lên, hé miệng định nói gì đó, đột nhiên ánh mắt anh ấy không hề báo trước mà hướng về phía ta, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, ta hơi sửng sốt.

Đồng giai quý nhân tiến lên một bước, đi đến bên cạnh ta, quay sang cười hỏi ta: "Ngu phi nương nương, nương nương có thấy vị học sĩ anh tuấn này xứng đôi với muội muội tần thϊếp không?"

Ta mỉm cười: "Bổn cung chưa từng gặp muội muội của Đồng giai quý nhân, sao biết được có xứng đôi hay không?"

"Mấy ngày nữa muội muội sẽ đến, hy vọng chuyện tốt thành đôi."

Ta cười không nói gì.

Sau khi rời khỏi thượng thư phòng, đi bộ đến núi giả thủy đình gần đó, Đồng giai quý nhân kêu ta đợi nàng một lát, có vẻ cần đi vệ sinh.

Ta thấy thủy đình kia được tu chỉnh rất đẹp, nghĩ tới đó nên sai tỳ nữ đi lấy một ít đào. Chờ đợi một mình thật nhàm chán, ta đi dọc theo hòn núi giả phía trước, tìm được một nơi cực kỳ khuất, không có ánh sáng nhưng ở đó lại có vài bông hoa rực rỡ đủ màu sắc mọc lên.

"Nương nương thích hoa này sao?" Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau.

Ta giật mình, kinh hãi quay lại, thấy khuôn mặt quen thuộc kia thì thở phào nhẹ nhõm.

Không phải hắn đang dạy học cho hoàng tử sao?

Biểu cảm trên mặt dần bình tĩnh, hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"

"Tản bộ." Hắn nhàn nhã trả lời.

Ta hơi nhướng mày.

“Được rồi.” Dường như hắn thỏa hiệp, nghiêng người về phía tảng đá, “Đi theo mỹ nhân đến.”

Ta cũng lười nói với hắn: “Có chuyện gì?”

Hắn xoay người, đưa tay vuốt ve mặt ta: “Đã 10 ngày không gặp, nương nương có nhớ vi thần không?”

Ta trả lời: "Chưa từng."

Hắn lập tức tỏ vẻ mất mát, thở dài nói: "Nương nương thật là vô tình."

Ta im lặng một lúc mới nói: "Cao Thanh Hà, ngươi không cần ra vẻ thâm tình như vậy, tình ý của ngươi đối với ta như thế nào, trong lòng ta hiểu rõ."

Hắn mỉm cười: "Lời nói này của nương nương tức là không tín nhiệm tình yêu của vi thần với người sao?"

Ta nhìn hắn, không nói gì.

Hắn liếc nhìn cỏ dại và đá sau lưng ta, cởϊ áσ ngoài đặt trên tảng đá, vòng tay qua eo ta, đưa ta nằm lên áo ngoài của hắn.

"Vậy thì vi thần sẽ chứng minh lòng ái mộ chi tâm với người." Trong mắt hắn đã nhuốm tình ý, ẩn chứa sự quyến rũ câu hồn, “Chỉ là nương nương phải chịu chút ủy khuất.”

Chiếc áo ngoài có mùi hương thoang thoảng, ta nằm lên đó, ngón tay vân vê lớp vải, nói: “Mấy đóa tuyết mai thêu trên hắc y này thật tinh xảo, lại trải trên loại đất hoang này, thật đáng tiếc."

Hắn bắt đầu cởi từng lớp xiêm y của ta, cởi lớp đồ lót của ta ra, nhìn cảnh xuân tuyết trắng bên trong, không chớp mắt nói: “Không đáng tiếc.”