Hắn khẽ cười, đột nhiên rút côn ŧᏂịŧ ra khỏi tiểu huyệt, đến gần mắt ta, tay vuốt ve mặt ta vài cái, nắm lấy cắm ta, đột nhiên một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa bắn vào trong miệng ta, không chỉ có đợt này, các đợt khác liên tục phun trào, tràn ra cả khóe miệng.
Ta ngây người hồi lâu, vẫn nuốt một ngụm xuống, ngay sau đó tức giận giơ tay lên đánh hắn nhưng bị hắn dễ dàng ngăn cản, nắm lấy cánh tay đang giơ lên
của ta, cười như không cười nói: "Nương nương, thần trước đến nay ăn uống thanh đạm, không biết hương vị của ta như như thế nào?"
Trong miệng ta đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp, ta muốn mắng hắn nhưng không thể nói rõ lời, muốn nhổ ra nhưng hắn nhìn thấu, che miệng ta lại không cho ta nhổ ra.
Ta không còn cách nào khác đành phải nhẫn nhục nuốt nó xuống, thứ đồ sền sẹt nhớp nháp đó thật sự rất khó nuốt, thiếu chút nữa sặc chết ta.
"Cao Thanh Hà! Đồ hỗn đản này!" Ta bò dậy đánh hắn, đánh hắn mấy cái nhưng hắn cũng không trốn tránh mà chỉ khẽ cười.
"Ngươi cười cái gì! Nếu ngươi còn cười nữa, bổn cung sẽ rút lưỡi ngươi cho chó ăn!"
Nghe thấy lời này, hắn thiếu chút nữa không nhịn được cười thành tiếng, xua tay về phía ta nói: “Nương nương, bớt sức đi, nàng như thế này, đánh người cũng không đau mà còn muốn rút lưỡi ta sao?"
Bên ngoài cung nữ trông coi đột nhiên lên tiếng: "Nương nương, đã đến giờ Dần."
Giờ Dần là thời điểm các quan đại thần chờ đợi bên ngoài Kinh Môn để lên thượng triều.
Ta nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó trừng mắt với hắn, chỉ ra ngoài cửa, mắng: "Mau cút!"
Lần này hắn thật nghe lời, ngoan ngoãn ngồi bên mép giường mặc y phục, lưng quay về phía ta, lưng hắn mịn màng trắng trẻo, có những đường vân rõ ràng, nhìn qua rất quyến rũ khiến cơn tức của ta vơi đi bớt.
Mặc quần áo xong, sắc mặt hắn không còn ngả ngớn nữa, xa cách như người xa lạ chưa từng nói chuyện với ta, mỉm cười quy củ hành lễ: "Ngu nương nương, vi thần cáo lui."
Không hiểu sao trong lòng ta có chút ớn lạnh, lúc này người ta vẫn lõa thể, chỉ đắp chiếc chăn bông vẫn còn vương hơi ấm của hắn, nói: “Đi đi.”
Nhìn hắn rời đi, ta có hơi muốn gọi hắn lại, nói với hắn hương vị đó nhàn nhạt và không tanh, nhưng nuốt rất khó chịu.
Nhưng cuối cũng những lời nói đó lại bị nuốt vào bụng.
Ta đang định tiếp tục ngủ nướng thì đột nhiên thấy hắn để quên hầu bao trên giường, vì tò mò, ta không đuổi theo trả lại cho hắn mà mở ra xem.
Một mảnh giấy có dòng chữ: Thân thể nàng yếu đuối, thời tiết dạo này lạnh giá hãy mặc thêm y phục. Bên dưới là một toa thuốc kháng hàn, theo liều lượng mà dùng, trong vòng ba ngày sẽ khỏi bệnh.
Bên dưới là tên của một số loại thảo mộc.
Ta khẽ ngáp, cất tờ giấy vào hầu bao rồi vào nặng nề chìm vào giấc ngủ.