Chương 14
Nói đến Mặc Duy, ta hận không thể cắn hắn một ngụm, nếu không phải hắn ở giữa làm khó dễ, ta đã sớm cùng sư phó như chim liền cánh, như cây liền cành, hà cớ gì phải bỏ trốn khỏi đế đô năm ấy, không cẩn thận ngắt phải hoa hoa cỏ cỏ bên đường, sẩy chân một cái thành thiên cổ phong lưu a…Mặc Duy là sư huynh của sư phó, lớn hơn sư phó ba tuổi, tính ra ta phải kêu hắn một tiếng sư bá, nhưng ta thật sự không thể kêu ra miệng được, có lẽ là vì hắn cũng không có phúc nhận. Lúc sư phó mới đến đế đô, hắn đã làm việc tại Thái Thường tự, không nói đến tính tình của hắn, dù sao hắn cũng không phải là người tốt, dính vào hắn sư phó chả được chút lợi ích gì, ngược lại còn phải giúp hắn thu dọn không ít chuyện phiền toái. Tên này cứ hai ngày ba bữa lại tới tìm sư phó, lúc đầu ta cũng không có ý kiến ý cò gì, nhưng sau nghe trên phố người ta nói Mặc Duy bị đoạn tụ, quan hệ mập mờ không rõ với bọn quan lại nào đó trong triều, còn thường xuyên ám muội ra vào Chi Lan các, ta nghe mà tái mặt.
Lúc đó sư phó chính là một đóa hoa Chi Lan Ngọc Thụ, mặc vào quan phục trông chính khí lẫm liệt, thay đổi ra thường phục lại như một cành liễu mềm mại trong gió, Mặc Duy rõ rành rành tự mình là một tên thiếu tay áo, còn muốn lôi kéo sư phó của ta cùng nhau đoạn tụ, hỏi ta làm sao có thể nhẫn nhịn được nữa! Từ lúc nghe được chuyện này, ta bắt đầu so bì. Hễ lần nào Mặc Duy đến nhà, ta không nói hai lời mà mở cửa phóng sói ra!
Thế nhưng ta đã quên là người xưa có nói, tám trăm năm trước sói và chó là họ hàng với nhau! Mặc Duy tên cẩu tặc này, chỉ hai cục thịt đã kích động được Đại Bụi, Tiểu Bụi làm phản, một nhà chó săn bọn chúng thân thiết với nhau, chỉ còn lại một mình ta điêu linh trong gió, từ đó ta mất đi hai con sói.
Sói cái loại động vật này quả nhiên là không đáng tin mà.
Sư phó thường nói, Mặc Duy am hiểu chuyện năm trăm năm trước, thông thạo chuyện năm trăm năm sau, học vấn sâu rộng trên đời không ai sánh bằng, nhưng hắn không muốn khoe tài, chỉ một lòng một dạ trà trộn làm một chức quan nhỏ tại một ty phủ hẻo lánh cam chịu đợi thời, tiêu dao sống qua ngày.
Ta nhịn không được quay đầu đi xì một tiếng khinh miệt. Hắn mà không có ý khoe tài, là ai cả ngày bám lấy quan viên trẻ tuổi dung mạo xuất chúng trong triều đòi xem chỉ tay? Rõ ràng là muốn thừa cơ chấm mυ'ŧ mà!
Cũng không biết hắn có xem qua chỉ tay cho sư phó chưa, mỗi khi nghĩ đến chuyện này, lòng ta khó chịu như bị móng mèo cào phải, hận không thể một bàn tay đập chết tên cẩu tặc Mặc Duy này đi.
Thật vất vả lắm mới trốn được đến Lạc thành xa xôi hẻo lánh này, khó khăn lắm mới khỏi phải nhìn thấy gương mặt tươi tắn đáng đánh đòn của hắn, không ngờ là hắn cũng mò đến đây? Ta buồn bực, ta phiền não, ta xoắn tóc a! Ta ôm sư phó cọ cọ.
“Sư phó a, hắn tới đây làm gì?” Ta buồn bực không vui.
Sư phó trầm mặc một lát mới nói “Hắn bị Ngự Sử đại phu Hàn Hâm dâng tấu, biếm hắn đến đây làm Huyện lệnh.”
Trong lòng ta thầm cười ha hả: đáng đời! Hàn Hâm này tiến kinh sớm hơn sư phó mấy năm, thật ra là trúng cử đồng bảng với Mặc Duy, năm đó cũng là một mỹ thiếu niên danh chấn kinh thành. Mặc Duy lúc nào cũng quấn quít người ta đòi xem chỉ tay, nhưng Hàn Hâm đã sớm có hôn thê, một chút cũng đừng hòng mơ tưởng bám theo đoạn tụ với hắn, bởi vậy Hàn Hâm vẫn rất không ưa gì Mặc Duy. Nay hẳn là Mặc Duy bị Hàn Hâm bắt trúng nhược điểm, thừa cơ giáng chức hắn tới một nơi xa xôi hẻo lánh nào đó. Không may Lạc thành hoàn toàn là cái nơi xa xôi hẻo lánh ”trời cao Hoàng đế xa” đó.
Ta lại buồn bực, có khi nào là vì Mặc Duy biết sư phó ở đây nên mới cố ý xung phong đến nơi này?
Bắt lấy ống tay áo của sư phó, ta than ôi một tiếng, bi thương nói: “Sư phó, có thể nào đừng cho hắn tới đây hay không a…”
Sư phó cười sờ sờ đầu của ta “Ngọc nhi thật nghịch ngợm, Mặc Duy không phải là người xấu.”
Phải, hắn không phải là người xấu, chỉ là người không rõ ràng mà thôi!
Ta tức giận oán thầm, nhăn mặt nhíu mày xoay lưng lại, sư phó cứ hay nói tốt về Mặc Duy, nếu không lúc trước ta làm sao mà hiểu lầm bọn hắn lưỡng tình tương duyệt, còn ta kẹt giữa làm bia đỡ đạn.
Ta hờn dỗi như thế, vậy mà sư phó cũng không đến an ủi ta, bỏ ta lại một mình mà vào phòng, ta ở ngoài đình nghe thanh âm lục lọi trong phòng, cuối cùng nhịn không được cũng tự mình bò vào.
“Sư phó, chàng đang tìm gì vậy a?” Ta tò mò ngồi cạnh bên hỏi.
“Sách.” Sư phó cũng không quay đầu lại “Mặc Duy nói muốn tìm hiểu phong tục tập quán dân tình nơi đây, bảo ta tìm giúp hắn vài quyển sách, ta nhớ lúc trước đã từng thấy mấy quyển… À, tìm được rồi.” Sư phó lôi từ đáy hòm lên một bộ sách ”kiệt tác” đủ để ném chết người, ta thấy mà kinh sợ hãi hùng.
Sư phó đọc lướt qua vài quyển, đặt sách trên một vị trí dễ nhìn thấy nhất trên giá sách, dường như nhớ tới điều gì đó, xoay đầu lại nói với ta: “Huyện nha hiện nay bị dột, hiện giờ còn chưa tu sửa được, Mặc Duy có thể sẽ ở lại trong phủ của chúng ta mấy ngày.” Nói đến đây giọng hắn nghiêm lại, mang chút cảnh cáo: “Nàng đừng có đi chọc ghẹo hắn đó.”
Ta lệ nóng doanh tròng, cúi đầu khoanh tay đáp: “Sư phó, rõ ràng là hắn khi dễ người ta…”
Ở đế đô, nữ tử mười sáu tuổi đa số đều đã xuất giá, ta là đệ tử chân truyền của Thừa tướng, thân phận cũng không tệ, luận về diện mạo cũng là một cành hoa tỏa hương mười dặm đường, vậy mà chẳng người nào đến hỏi, Mặc Duy không những không tỏ vẻ thương tiếc đối với ta, ngược lại còn rung quạt cười ha hả không ngừng, nói: “Luận về điểm này ngươi thật chẳng bằng ta, không có nam nhân nào thèm ngươi, nhưng có nam nhân thèm ta a!”
Lúc ấy ta liền nhảy nhổm lên ba thước, xếp quạt trong tay lại trực tiếp đập một cái bộp lên đầu hắn, đánh hắn đến rớt cả mũ rơi cả tóc. Vì thế mà sư phó lạnh nhạt với ta ba ngày, khiến ta đối với hắn càng thêm nghiến răng nghiến lợi. Không chỉ chuyện này, dù sao mười năm sống tại đế đô, không ít lần ta nếm đau khổ vì hắn, đương nhiên cũng không ít lần khiến hắn phải chịu đau khổ. Nhưng những việc này ta đều có thể chịu được, chuyện khiến ta không thể chịu được chính là vì hắn, sư phó liên tiếp lạnh nhạt với ta, ngày này qua tháng nọ đến hết hai ba tháng, mỗi lần nhớ lại ta đều tan nát cõi lòng, tựa như nhân bánh chẻo bị móc ra vậy…
Thật là bực bội, đến bữa cơm chiều, theo thường lệ lại là cơm với rau dưa, nhìn thấy là ta lại bực bội thêm mấy phần nữa.
Lúc bọn ta đang ăn cơm thì Đường Tam xông vào, thật ra vốn cả nhà cùng ăn cơm với nhau, nhưng vì Phương tiểu hầu gia vị khách không mời mà đến này, nên bọn ta giờ ngày ba bữa mạnh ai nấy ăn.
Sắc mặt Đường Tam nhìn không tốt, trực tiếp ngồi xuống trước mặt ta hỏi liền: “Chuyện giữa nàng và Phương tiểu hầu gia là như thế nào vậy?”
Ta thu hết vẻ mặt của hắn vào trong mắt – tư thế vừa hưng sư vấn tội vừa cẩn thận dè dặt thăm dò, ta lại quan sát sư phó – vừa làm ra vẻ vân đạm phong khinh vừa hiếu kỳ sầu muộn suy đoán. Xem ra là ta vẫn không khiến người ta yên tâm a…
Buông đũa xuống, ta cũng không giấu giếm làm gì, người một nhà cả mà, những chuyện vặt vãnh bé tí như con muỗi thế này có ý nghĩa gì chứ? “Tam nhi, chàng đã tới hỏi ta, ta cũng không giấu chàng nữa, nhưng chàng phải thành thật nói cho lão gia ta biết, chàng, các chàng…..” Ta quay đầu dán mắt nhìn sư phó “Có phải có chuyện gì giấu lão gia ta hay không?”
Đường Tam khẽ giật mình, sư phó cũng có chút không được tự nhiên mà quay mặt đi.
Ta thở dài, lo lắng nói: “Chúng ta đều là người một nhà, người một nhà thì có chuyện gì không thể mở miệng ra nói với nhau được chứ? Các chàng cũng biết, lão gia ta ăn không ngồi rồi, khó tránh khỏi thích vô cớ sinh sự. Hễ mà lòng hiếu kỳ đặt sai chỗ, chỉ sợ sẽ khiến cho người thân đau lòng mà kẻ thù lại khoái trá thôi…”
“Ngọc nhi, đừng dùng thành ngữ, đừng dùng tục ngữ.” Sư phó chịu không nổi cắt ngang lời ta.
Ta tổn thương nhìn hắn một cái, nói tiếp: “Ta nói cho các chàng biết ta gặp gỡ Phương tiểu hầu gia như thế nào, các chàng nói cho ta biết, ta và Phương tiểu hầu gia có quan hệ gì, được không?”
Đường Tam cắn chặt răng, duỗi tay cấu véo trên mặt ta một hồi. “Lão gia, tiến bộ quá hén? Còn biết cò kè mặc cả nữa?”
Ta ngây ngô cười hắc hắc.
Đường Tam oán hận nói: “Nàng cái loại người này, người ta giảng đạo lý với nàng, nàng liền giở trò lưu manh; người ta giở trò lưu manh với nàng, nàng lại ngược lại giảng đạo lý.”
Ta cười gian nói: “Tam nhi, lời này của chàng ý nói là hiện tại chàng đang giở trò lưu manh với ta có phải không?”
Đường Tam nhất thời ứ họng, nói không lại ta, chỉ còn biết trừng ta.
Sư phó nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Nói cho nàng nghe cũng không sao, nhưng nàng phải nói trước đi.”
Đường Tam nghe vậy ngẩn ra, không dám tin nhìn sư phó. “Đại công tử…”
Sư phó khẽ mỉm cười, gật đầu với hắn.
Trong lòng ta mơ hồ cảm thấy có chuyện gian trá ở đây, nhưng sư phó sẽ không lừa ta, điểm này ta dám khẳng định, thế là ta yên tâm đem chuyện ta gặp gỡ Phương tiểu hầu gia thật thà kể lại từ đầu đến cuối, nghe xong hai người sửng sốt một hồi.
“Nàng nói… Nàng đi nhà vệ sinh nam bị hắn gặp được…” Đường Tam lắp bắp nói như con nít lên ba, chậm rãi từng câu từng chữ.
Ta giải thích: “Làm sao ta biết hắn lại đột nhiên xông tới? Chàng yên tâm đi, hắn chưa thấy gì cả!”
Đường Tam cắn chặt răng, vẻ mặt như hận không thể bóp chết ta vậy.
Ta quay đầu nhìn sư phó một cách mong đợi. “Sư phó, giờ đến phiên chàng nói.”
Sư phó không phản ứng kịch liệt như Đường Tam, chỉ có điều là ý cười trong mắt giảm đi mấy phần.
“Nàng và Phương tiểu hầu gia không có quan hệ gì cả.”
Lão gia ta hổ thẹn a…
Phản ứng đầu tiên: ta không tin.
Ta không tin lão gia ta và Phương tiểu hầu gia không có chút xíu quan hệ nào, nhưng ta tin sư phó sẽ không lừa ta.
Chỉ là hiện tại có chút mâu thuẫn …
Sư phó nghĩ nghĩ, lại nói: “Nếu như nói có quan hệ gì đó, chỉ là mấy vị anh em bà con thư muội của hắn học cùng trường với nàng mà thôi.”
Mẫu thân Phương tiểu hầu gia là công chúa, là trưởng tỷ của Hoàng đế, trong Quốc Tử Giám đa số đều là hoàng tử, công chúa, Phương tiểu hầu gia vốn cũng là một học trò trong đó, nhưng hắn vì được mẫu thân cưng chiều, văn dốt võ nát, bởi vậy cũng chưa từng tới Quốc Tử Giám học qua một ngày. Nhưng anh em bà con thư muội của hắn học cùng trường với ta, lời này quả thật không giả.
“Vậy…” Ta không bỏ cuộc, hỏi tiếp “Tại sao hắn biết ta? Hắn vừa thấy mặt ta liền nhận ra ta ngay!”
Sư phó mím môi mỉm cười nói: “Vương tôn công tử ở đế đô, thiếu gì người biết nàng.”
“Nhưng tại sao ta vừa gặp hắn liền cảm thấy vô cùng không vui?” Ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
Ánh mắt sư phó chợt động, nhưng vẫn mỉm cười nói: “Có lẽ là vì, tử tế mà nói, hắn cũng không được xem là người tốt.”
Điểm này ta đồng ý, chỉ có điều là tại sao sư phó có thể nhìn ra Phương tiểu hầu gia là người xấu, mà lại không nhìn ra Mặc Duy cũng không phải người tốt gì?
“Vậy…vậy…vậy…” Ta vùng vẫy đấu tranh lần cuối “Tại sao các chàng bắt ta phải tránh hắn?”
Đôi mắt sư phó khẽ cong lên, hời hợt cười nói: “Ngọc nhi, vấn đề này vượt quá khỏi phạm vi giao ước của ta.”
Ta nghĩ lại thấy cũng phải, chán nản cúi đầu, trong lòng thầm mắng sư phó giảo hoạt.
“Nhưng mà… ” sư phó đổi giọng “nói cho nàng biết cũng không sao…”
Đôi mắt ta sáng lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong lòng lại thầm khen sư phó thật là người tốt!
“Lúc trước sau khi ta vội vàng từ quan đến nơi này ẩn cư, ta không muốn người khác biết nơi ở của ta, đây là lý do thứ nhất. Vì thế ta cũng cực lực tránh chạm mặt với hắn.”
Trong lòng ta thầm nghĩ cũng phải, nên nhẹ nhàng gật gật đầu.
“Thứ hai, tuy Phương tiểu hầu gia nói là hắn đang vân du tứ hải, nhưng chỉ sợ nguyên nhân hắn đến đây không chỉ có thế, chúng ta không muốn bị cuốn vào thị phi, bớt được chuyện nào hay chuyện đó. Hắn cũng sẽ không ở luôn tại nhà chúng ta, vậy nhịn hắn một chút có sao đâu?” Sư phó ôn nhu nói “Ngọc nhi, lúc trước khi chúng ta rời bỏ đế đô, đã quyết định từ nay không hỏi thế sự, chỉ sống một cuộc sống bình thường, chẳng lẽ như vậy không tốt sao?”
Tim ta rung động, vội vàng gật đầu nói: “Rất tốt, rất tốt, đương nhiên là rất tốt! Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, không có ý gì khác, sư phó chàng đừng nghĩ nhiều!”
Sư phó nhẹ nhàng thở dài “Nàng nói như thế ta cũng yên tâm.”
Đường Tam trợn mắt há mồm từ nãy giờ, đến lúc này mới phục hồi tinh thần lại, hoảng hoảng hốt hốt bước ra ngoài, trong miệng thì thào thì thầm: “Không hổ là trên chữ quan có hai chữ khẩu…”
Nhìn dáng vẻ chán nản uể oải xen lẫn nụ cười hời hợt yếu ớt của sư phó, tim ta se thắt lại. Chỉ sợ sư phó hiểu lầm là ta không nỡ bỏ đi danh lợi quyền thế. Thật ra những gì hắn bỏ đâu kém gì ta?
Một đời Thừa tướng nổi danh thiên hạ cứ như thế mà bị ta hủy đi …
Nghĩ đến đây, trong lòng ta dâng lên từng đợt chua xót. Hắn học hành gian khổ mấy chục năm, lăn lộn trong triều đình mấy chục năm, lúc địa vị lên đến cao nhất lại phải rút lui, để làm được như thế cần có bao nhiêu là quyết tâm a. Con người của sư phó đôi khi có chút cổ hủ, nhưng sự cổ hủ của hắn rất là đáng yêu. Hắn đầy bụng ôm tấm lòng yêu nước yêu dân, chấn chỉnh quan lại, vì dân phục vụ, phụ tá đế quân, hầu như không ai có thể nói một điểm không phải về hắn, được dân chúng kỳ vọng khá cao, đương thời không người nào có thể so với hắn. Hắn rất ít thời gian nghỉ ngơi, chuyện muốn làm thì lại quá nhiều, hèn chi sau này hắn thường nói một cách áy náy, thời gian hắn ở bên ta quá ít, nên một lòng một dạ muốn đền bù cho ta. Ta hiểu chí hướng của hắn, đối với hắn chỉ có kính nể chứ chưa từng có một chút oán trách nào. Con người ta dung tục như vậy, tính giác ngộ lại không cao, vĩnh viễn không có cách nào tiếp nhận tình cảm sâu đậm của hắn. Nếu không có ta, có lẽ hắn sẽ tận tụy ở địa vị cao cả này vài chục năm, để tiếng thơm muôn đời, danh tiếng được ghi vào sử sách. Nhưng bởi vì ta mà hắn mất đi quan chức, giờ sống nhàn nhã trong một tòa phủ đệ tại một thành trì xa xôi hẻo lánh, mỗi ngày rảnh rỗi đến vô cùng, tuy miệng hắn không nói ra, nhưng trong lòng ta biết, loại nhàn nhã rảnh rỗi như thế này chưa hẳn là thứ hắn muốn.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta làm sao có thể không sinh lòng hổ thẹn?
Trong lòng vừa chua xót vừa đau lòng.
Aizz, đều là bởi vì sư phó cả.
Thật ra đâu chỉ mỗi một mình sư phó, Đào Nhị, Đường Tam chẳng phải không giống như thế hay sao. Một người danh chấn võ lâm từ Nam chí Bắc, một người nổi tiếng kiêu ngạo khắp đất Thục trung, cuối cùng một người hạ mình làm nghề kinh thương cả người sặc mùi tiền, một người bị nhốt trong Lý phủ ăn không ngồi rồi cả ngày tranh cãi chuyện lặt vặt trong nhà…
Thật ra ta vẫn cảm thấy nam nhân không giống như nữ nhân, đây không phải là vì vấn đề tôn ti, mà là vấn đề tính cách. Một nam nhân không thể chỉ có tình yêu mà không có sự nghiệp, nhưng nữ nhân lại có thể xem tình yêu là sự nghiệp để phấn đấu cả đời. Từ đó suy ra, sự nghiệp của ta đã quá thành công rồi, quá phát triển, quá mở rộng rồi, bước tiếp theo là ta nên giúp các nam nhân của ta theo đuổi sự nghiệp của bọn họ thôi.
Ví dụ như Đường Tam đi, lúc đầu ta cảm thấy hắn đập bình hoa cổ của ta là vì hắn không ý thức được giá trị của bình hoa, đập một bình hoa hay đập nửa hộp Bạo Vũ Lê Hoa Châm, nếu nói thế có lẽ hắn có thể hiểu. Vì thế ta nghĩ hay là để hắn kinh doanh một tiệm đồ cổ xem thử thế nào, bàn với Đào Nhị, Đào Nhị cũng vui vẻ đồng ý. Bằng tốc độ của sấm rền gió cuốn, Đào Nhị mở một căn tiệm hai tầng to lớn lộng lẫy tại khu vực phồn hoa nhất Lạc thành, giao cho Đường Tam toàn quyền kinh doanh.
Ngay từ đầu ta thấy khách tới tiệm nhiều như mây, ta tinh thần sáng láng, cao hứng rủ Đào Nhị chọn một ngày đẹp trời cải trang vi hành, đứng ngoài tiệm thấy dòng người chen chúc cuộn trào mãnh liệt, bọn ta tươi cười đầy mặt, vừa bước vào tiệm, mặt Đào Nhị liền xanh lè.
Lỡ ghé rồi không lẽ bỏ qua, nhìn một cái xem sao, thì ra bên này có người đang cân đồ cổ mà bán!
Ta đỡ tường mà bò ra, bán đồ cổ mà như bán thịt heo, Tam nhi nhà chúng ta thật là thiên tài a. Mấy ngày nay không biết đã hao biết bao nhiêu bạc rồi a? Chi bằng để hắn về nhà đập tiếp… Trước mắt ta phảng phất nhìn thấy từng con từng con gà nướng vỗ cánh bay đi…
Đường Tam vĩnh viễn sẽ không biết giá trị của đồ cổ. Chuyện này đã mang lại cho ta một bài học, sự nghiệp cũng như y phục vậy, phải đo đạc kích cỡ mà may theo yêu cầu – trước khi tìm được bộ y phục thích hợp với hắn, ta cảm thấy vẫn nên để hắn ở nhà đập bình hoa tiếp vậy…
Aizz… Chuyện cũ thật không dám nhớ lại, ta thầm than thở trong lòng, xoay đầu lại nhìn sư phó, thấy hắn lười biếng tựa vào chiếc giường êm ái cạnh cửa sổ đọc sách, ta cũng mò lên giường leo vào lòng hắn làm tổ. Bàn tay hắn vẫn lật sách, hai cánh tay ôm ta vào trong lòng, mắt không nhìn nơi khác hỏi: “Sao thế?”
Ta rút sách trong tay hắn quăng sang một bên, đôi tay đặt trước ngực hắn, nhìn thẳng vào hai mắt hắn, hỏi: “Sư phó, có phải chàng không vui hay không?”
Sư phó kinh ngạc nhíu mày: “Tại sao lại hỏi như vậy?”
Trong lòng ta nặng nề, nói: “Ta hại chàng phải từ quan, khiến chàng không có chuyện gì để làm.”
Sư phó ngẩn ra, lập tức cười nói: “Không liên quan gì đến nàng, đừng nghĩ ngợi lung tung.”
Ta thở dài, lại nói: “Ta hoa tâm phong lưu, sau khi có sư phó rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt bốn phía…”
Sư phó ho nhẹ một tiếng, có chút không tự nhiên, cười cười: “Nàng vui là được rồi, huống chi bọn họ cũng thật lòng yêu nàng.”
Sư phó nói ta vui là được rồi, có phải ý nói hắn không vui cũng không sao?
Tất nhiên ta biết bọn họ thật lòng yêu ta, nếu như có thể, ta nguyện ý dùng năm kiếp luân hồi để lần lượt gặp gỡ và yêu thương, chung sống với từng người trong bọn họ. Nhưng khổ nỗi toàn bộ đều gặp gỡ vào một đời này. Trong bọn họ, một người ta cũng không đành lòng buông tay, kết quả là rơi vào cục diện trước mắt.
Mỗi một người trong bọn họ đều là nhân vật thành danh trên giang hồ, tâm cao khí ngạo, lại không thể buông tay theo đuổi sự nghiệp riêng của bản thân mình, Đào Nhị tốt xấu gì cũng có thể phát tiết trong ngành nghề kinh thương, Yến Ngũ thì phát tiết oán khí trên thân ta, Đường Tam Kiều Tứ bới móc lẫn nhau, nhưng sư phó chuyện gì cũng giấu trong lòng…
Lão gia ta thật ra chuyện gì cũng đều biết rõ a…
Chỉ là không dám nghĩ nhiều, nếu nghĩ nhiều thì bệnh tim này biết bao giờ mới lành.
Cũng không phải tất cả mọi người đều yên ổn bình thản. Cái gọi là bình thản chính là hạnh phúc, ít tiền thì được yên ổn, thật ra chỉ là lý do tự bào chữa của loại người tầm thường muốn tự mình an ủi lấy mình mà thôi. Thăng chức quá nhanh không tốt – người nói câu này tất là vì người đó không tự tin vào năng lực của bản thân mình. Nếu có khả năng một bước bay lên trời cao, ai lại nguyện ý bị vây khốn ở nơi nước cạn? Con người dù chỉ còn một hơi thở, ta nghĩ, cũng phải hết sức đấu tranh vì sinh tồn …
Aizz, lão gia ta thật hổ thẹn a…
Nhớ năm đó lão gia ta cũng là một con Hải Đông thanh, cũng giống như bọn họ, ôm chí hướng giương cánh một cái bay thẳng tận trời cao, không biết làm thế nào mà lưu lạc đến nông nỗi như ngày hôm nay?
Ta khổ sở trong lòng, sư phó cũng tâm trạng suy sụp, hai người yên lặng không nói gì ôm nhau nhập mộng, vì ta chua xót trong lòng nên cả đêm nằm ngủ mơ toàn chuyện này.
Mơ hồ cảm thấy tất cả mọi việc có chút gì đó không đúng.
Đã từng có người nói với ta, làm người phải có một tấm lòng trong sáng, ta vẫn xem đó là khuôn vàng thước ngọc, chủ trương hạn chế mơ hồ không rõ, nhưng làm chủ một gia đình, càng lão luyện càng bối rối, xem ra đây cũng không phải cách a…
Làm tổ trong lòng sư phó một đêm, sáng hôm sau tỉnh lại vẫn có chút uể oải không phấn chấn, theo thường lệ ta đi thám thính khi nào thì Phương tiểu hầu gia đi, được biết hắn còn chuẩn bị ở thêm vài ngày nữa, ta lại thở ngắn than dài.
Một Phương tiểu hầu gia đã đủ phiền toái, giờ lại còn thêm một Mặc Duy, bể khổ của lão gia ta khi nào mới thấy bờ bến a?
Đường Tam từ khi xảy ra chuyện xấu hổ tại tửu lâu, hắn bỏ rơi hẳn Phương tiểu hầu gia, lén lút lui tới Thẩm viên chơi với ta. Sư phó mỉm cười ngồi một bên đọc sách, để ta và Đường Tam mặc tình ầm ĩ.
Thật ra ta không có làm ầm ĩ, Đường Tam cũng không, chỉ có con chim là ầm ĩ thôi.