Chương 13
Ta nuốt xuống một ngụm nước miếng, bày ra vẻ mặt tươi cười nịnh hót chầm chậm chạy đến bên cạnh Đào Nhị.“Đào Nhị ca ca, hôm nay chàng về sớm nha, sao không sai người báo cho ta một tiếng để ta ở nhà chờ chàng?”
Đào Nhị hừ lạnh một tiếng, rút lại tay áo bị ta nắm chặt. “Lão gia, lá gan nàng càng lúc càng lớn dữ a!”
Ta khẽ run bần bật lên nói: “Trước giờ lão gia ta vốn nhát gan mà…”
Yến Ngũ cười xì một tiếng, đến bên cạnh ngồi xuống bưng lên một tách trà, vui vẻ xem ta bị giáo huấn.
“Chẳng những nàng ra ngoài ăn vụng, còn dám trộm tiền nữa chứ!” Đào Nhị cất cao giọng “Không có ta ở nhà, nàng không kiêng dè gì làm càn như vậy sao!”
Ta càng vùi đầu thấp xuống, nghe Yến Ngũ cười nói: “Có ngươi ở nhà cũng vậy thôi.”
Yến Ngũ a Yến Ngũ, sao chàng không đi chết đi a?
Đào Nhị hít thở sâu một hơi, buồn bã thở dài “Lão gia, nàng có biết ta khổ cực như vầy là vì ai hay không?”
Ta gật gật đầu. “Vì ta, vì cái nhà này.”
Đào Nhị thở dài tiếp. “Lão gia, nàng đã biết rõ, vậy sao không vì bọn ta mà làm một chút gì đó chứ?”
Ta quả thật là bi phẫn đến mức rơi lệ mà…
Lão gia ta trộm của sư phó không đến một lượng bạc, ăn chỉ có hai con gà nướng nhỏ xíu, có vậy thôi mà xém bị bắt vào nhà giam, trở về lại còn bị Đào Nhị thẩm vấn, hắn dùng tình cảm để làm ta cảm động, dùng lý lẽ để làm ta hiểu rõ, nếu ta thật thà thì được khoan hồng, nếu kháng cự thì bị nghiêm trị, từ nay phải bỏ gian tà theo chính nghĩa, cải tà quy chính…
Không phải chỉ vì hai con gà nướng thôi sao!
U oán thở dài, ta cúi đầu quay mặt đi, cho hắn xem đỉnh đầu ta như cũ. “Đào Nhị, lời nói này của chàng cũng thật là nặng quá đi. Đúng vậy, chàng kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng mà lão gia ta một đồng tiền riêng cũng không có, một con gà nướng nho nhỏ cũng không được ăn, lão gia ta hưởng phúc sao? Không có!” Vừa nói thế, ta hùng hồn ngẩng đầu lên nhìn thẳng hắn “Lão gia ta cũng đâu có yêu cầu gì cao, mỗi tháng một lượng bạc tiêu vặt, mỗi ba ngày được ăn một con gà nướng!”
Trên danh nghĩa lão gia ta có đến mấy trăm vạn lượng bạc, chẳng lẽ chỉ một chút tâm nguyện nhỏ nhoi như vậy cũng không thể thực hiện được sao?
Vàng bạc, tiền tài, châu báu a, không lẽ chỉ là hoa lá, phù vân hay sao!
Vẻ mặt Đào Nhị cứng ngắc, nửa buổi cũng nói không nên lời. Yến Ngũ giễu cợt nói: “Đào Thanh à Đào Thanh, chẳng lẽ ngươi trúng bẫy của nàng?”
Ta nghiêm trang nhìn Đào Nhị, nói: “Nghe chưa, hắn nói cẩu nhãn của chàng chắc mù rồi mới nhìn trúng ta kìa.”
Mặt Yến Ngũ lập tức cứng đờ.
Ta quay đầu lại nói với hắn: “Chàng cũng đừng có đắc ý, cẩu nhãn của chàng cũng chưa chắc tỏ hơn ai.”
Yến Ngũ ngây người ra một lát, thật lâu sau hừ lạnh một tiếng, mặt từ từ đỏ lên, lầm bầm nói: “Thật là vô sỉ, ta nhìn trúng nàng sao?”
Nói thật, về điểm này ta cũng không dám mười phần xác định, bởi vì ta luôn luôn không phải là người tự luyến, không tự luyến chính là vì ta sợ mình sẽ không chịu nổi sự thật là Yến Ngũ chỉnh ta không phải vì ghen ta yêu sư phó, mà là ghen Đào Nhị yêu ta. (xin tỉ mỉ đọc kỹ câu này). Dù sao tình cảm giữa hắn và Đào Nhị rất thâm hậu, Đào Nhị xem như là nghĩa huynh của hắn, hắn lại làm y sư riêng của Đào Nhị rất nhiều năm, sau này mới chuyển đến phục vụ ta.
Lúc đầu ở Bạch Hồng sơn trang khi nghe nói đến nhân vật có cái tên Yến Ly này, ta hoàn toàn không ngờ rằng sau này mình sẽ có quan hệ gì với hắn, kết quả là chẳng những có quan hệ với hắn, mà còn là quấn quít không rời…
Tử tế mà nói, hắn hoàn toàn vô tội, mọi việc hết thảy là do lỗi của ta. Lúc đó ta vì trốn tránh sự đuổi bắt của Đào Nhị mà vào nhầm phòng thuốc của Yến Ly, không ngờ lại không cẩn thận làm đổ hết thuốc của hắn, lúc ấy hắn tái mặt, chỉ trầm mặc trong chốc lát rồi đùng đùng nổi giận, dùng Tiểu Cầm Nã thủ tấn công ta!
Tất nhiên ta không phải loại người có thể dễ dàng bị người khác bắt lấy như vậy, nếu không sao lại tự xưng là Hải Đông thanh. Dưới chân ta chuyển động, sử dụng vài chiêu Mê Tung bộ vυ't qua người hắn, có lẽ hắn cũng không ngờ thân thủ ta cao siêu như vậy, khẽ giật mình một chút rồi lập tức ra đòn sát thủ!
Lúc ta thấy tay hắn vươn đến liền phát hiện có điều không ổn, à mà không thể không nói một chút về tay của hắn, quanh năm suốt tháng tẩm trong dược liệu nên mùi thuốc sớm đã thấm vào tận xương, khi nhoáng lên một cái trước mặt ta, ta liền cảm thấy tâm thần rung động, tự nhiên phát sinh sợ hãi, nếu rủi hắn thò tay vào trong áo móc ra thứ gì đó, chỉ có thể là một trong ba khả năng sau đây: một là độc phấn, hai là ngân châm, ba là ngân châm tẩm độc phấn.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra thì nhanh, lúc chân hắn phóng qua, ta liền quyết định tiên hạ thủ vi cường, vờ quét chân tấn công đùi hắn, đợi hắn lui về phía sau nửa bước, ta thừa cơ móc “Nửa Bước Điên” trong áo ra vẩy vào mặt hắn, hắn không hề phòng bị, không ngờ ta có chiêu này, lập tức hít vào một họng, vẻ mặt ngẩn ngơ, sau đó lập tức đỏ lên, cắn răng giận dữ nói: “Ngươi! Vô sỉ!”
Ta liền cảm thấy vô cùng bực bội, tự nhiên bị chửi cũng có chút khó chịu chứ, chẳng qua ta chỉ là tiên hạ thủ vi cường thôi, hà cớ gì mà mở miệng làm tổn thương người ta chứ? Lúc ấy ta vẫn là một thiếu nữ mới lớn, có một trái tim đa sầu đa cảm, còn thần kinh thì vừa mẫn cảm vừa yếu ớt, bị hắn mắng ta chỉ biết hừ lạnh một tiếng, lui về phía sau hai bước, tủi thân khoanh tay đứng nhìn, sau đó rốt cuộc phát hiện ra tại sao hắn lại mắng ta như vậy.
Ta cầm sai bình dược, thì ra vẩy vào mặt hắn là bình “Xuân Phong Nhất Độ “, là loại xuân dược chuyên để thúc dục, tráng dương mà không phải độc dược, cũng là một loại dược tương đối lành, không tổn thương đến thân thể, tương đối được hoan nghênh trong giới quý tộc hiện nay, nhưng ma quỷ mới hiểu tại sao trong phòng của Trang chủ lại có cái loại dược như thế này, ta tiện tay dắt trộm dê cũng chỉ là thói quen, không thể trách ta được, mà vẩy sai bình dược cũng không thể trách ta.
Bị ta lỡ tay vẩy lầm dược, Yến Ly trừng mắt nhìn ta, không kềm nổi tấn công ta tiếp, điệu bộ như hận không thể một ngụm ăn ta. Đừng hiểu lầm, là nghĩa đen của từ ăn a.
Tình huống lúc ấy vô cùng là cẩu huyết, nam nữ chính trong Xuân cung đồ củi khô lửa bốc, một trường đại chiến sắp sửa xảy ra, nhưng chắc mọi người cũng biết, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không phải là tính cách của ta, cỏ dại ven đường ta không thích hái, bởi vậy lúc ấy ta cũng chỉ muốn sửa chữa sai lầm, ngoài ra còn để tự vệ, ta lại vẩy thêm cho hắn một bình “Nửa Bước Điên” chân chính…
Thế là thân hình Yến Ly thẳng tắp đổ gục xuống trước mặt ta, ngã ngay vào dưới váy ta…
Thấy hắn nằm xoài trên mặt đất thở gấp một cách thống khổ, vật dưới thân giương cao lên nhất trụ kình thiên, hắn lại chẳng thể nhúc nhích được, chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng!
Nếu như ánh mắt có thể gϊếŧ người, ta đã sớm bị đôi mắt mê ly tràn đầy du͙© vọиɠ của hắn bầm thây ra thành vạn đoạn.
Nếu ta không vẩy thêm ”Nửa Bước Điên”, có lẽ hắn còn có thể dùng kim châm tự đâm vào huyệt đạo để áp chế dược tính, sau đó tìm tùy tùng tin cậy nào đó tiếp xúc thân mật vài lần, nhưng giờ thì hắn chỉ có thể chịu đựng, chịu đựng, chịu đựng!
Rốt cuộc ta cũng sinh lòng hổ thẹn, thật ra là hắn vô tội, bị ta làm đổ hết dược liệu, bị vẩy trúng…., còn bị vẩy thêm ”Nửa Bước Điên”, tất cả những chuyện này đều do ta, thế nên ta quyết định làm chút chuyện bồi thường.
Ta lấy mười hai cây kim châm trên bàn của hắn, đến ngồi trước người hắn nói. “Để ta giúp ngươi châm vào huyệt đạo áp chế dược tính, nhưng ta cũng không rành huyệt vị, ngươi phải chỉ ta mới được.”
Ta nói năng vô cùng thành khẩn, nhưng hắn chỉ nhắm nghiền hai mắt quay mặt đi, cắn chặt răng không thèm để ý đến ta.
Ta không nhịn được nữa, phải biết ta vốn không thuộc loại nữ tử con nhà lành, lòng tốt khó lắm mới lên được sân khấu, không thể trở xuống mà không có tiếng vỗ tay, đừng trách ta thối chí nản lòng, thủ đoạn độc ác a.
“Vậy ta châm lên huyệt Thiên Trung của ngươi nha.” Ta không biết nhiều huyệt đạo, ngoại trừ cái sinh tử yếu huyệt này.
Hắn lập tức biến sắc, mở to hai mắt trừng ta: “Ngươi dám!”
Ta vừa nghe giọng khàn khàn sung mãn tràn đầy thanh sắc ý vị của hắn, trên mặt nhịn không được nóng lên. Hèn chi hắn dù chết cũng không chịu mở miệng, giọng hắn hiện giờ thật là vừa mị hoặc quyến rũ vừa rung động lòng người, còn có một chút hứng thú cầu hoan nữa chứ.
“Ngươi không chịu chỉ ta, ta đành phải tùy tùy tiện tiện châm vài cái, đến lúc đó lỡ làm tê liệt…” Ta cười hắc hắc, vung vẩy cây kim châm trong tay.
Hắn có lẽ cũng hiểu được tình cảnh, chẳng qua là chỉ giận dỗi chút thôi, rốt cuộc cũng nghiêm túc chỉ ta cách nhận huyệt. Ta cởϊ áσ hắn, ráng tự kềm chế không cho máu mũi xịt ra, ra tay tìm kiếm huyệt vị trên bộ ngực tinh tráng như chạm trổ từ ngọc của hắn.
“Phía trên một chút… không đúng, không đúng, bên trái một chút, chính là chỗ đó, châm vào đi… Ngươi dùng lực mà châm a! A! Đau…”
“Ngươi đừng kêu lên như vậy chứ, ta cũng là lần đầu tiên mà!” (con nít không nên nhìn… )
Ta nghe mà mặt đỏ tai hồng, nhất là tiếng thét chói tai mất hồn của hắn, nghe mà đầu gối ta nhũn ra, xém chút ngã sấp xuống.
Nhưng ta cũng rất giận, đã giúp người mà còn bị chê là vụng về, bị xoi mói đủ thứ, đây không phải cũng là lần đầu tiên của ta sao? Hơn nữa, ta cũng phải cực khổ nhẫn nhịn lắm mới không châm lên hai điểm cứng cứng màu hồng phấn trên ngực hắn a.
Có lẽ là hắn bị ta làm cho tức giận đến nỗi khí huyết cuồn cuộn trào dâng, càng làm cho dược tính ngấm nhanh hơn, tình huống càng lúc càng nghiêm trọng, ta lại phải mặt đỏ tai hồng cố gắng phân biệt huyệt vị trong tiếng ngâm nga khàn khàn của hắn, đáng tiếc thiên tư của ta có giới hạn, giúp đi giúp lại mà hắn vẫn rêи ɾỉ ***…, trên bộ ngực như bạch ngọc của hắn dường như nhỏ ra vài giọt máu…
Hắn nổi giận, hét lớn một tiếng: “Ngươi cố ý sao!”
Ta vốn nhát gan, bị hét như vậy đâm ra giật mình, tay run lên, kim châm đảo qua điểm cứng cứng màu hồng phấn trước ngực hắn, hắn sợ hãi kêu lên một tiếng, vừa mềm mại vừa quyến rũ, xương cốt ta tê dại, máu mũi xém chút xịt ra.
Không được, không được, nếu cứ tiếp tục như vầy, ta nhất định sẽ bỏ mình tại nơi đây. Tuy rằng trinh tiết không còn, nhưng ta vẫn còn tiết tháo a.
Cuối cùng ta cũng phải bỏ cuộc, tùy tiện quăng bỏ kim châm đi, cắn chặt răng cõng hắn lên đi ra bên ngoài, vật hình gậy nóng như lửa cộm lên giữa hai đùi ta, lúc chuyển động cọ xát va chạm qua lại, cũng chỉ có nữ tử mặt dạn mày dày như ta mới có thể chịu đựng cảnh đày đọa không giống người này. Hắn cắn lên vai ta mới có thể nhịn được mà không rêи ɾỉ ra miệng, giọng ngắt quãng hỏi: “Ngươi…muốn…làm…gì…”
Ra cửa, quẹo trái, có một hồ sen hình bán nguyệt rộng mười dặm, chỉ có điều giờ là cuối thu, cho nên cảnh sắc kém đi một chút, nhưng ta nghĩ giờ hắn cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp đâu, tạm dùng là được rồi. Ta thở dài thương tiếc, hai cánh tay giơ lên, ném hắn vào trong nước.
“Ta cảm thấy, dập lửa vẫn nên dùng nước.” Ta cười cười vô tội, cầm một đoạn đai lưng của hắn buộc lại trên thân cây để hắn không bị chìm. “Dược tính “Nửa Bước Điên” kéo dài hai canh giờ, ”Xuân Phong Nhất Độ” là ba canh giờ, tuy cuối thu rồi mà còn ngâm nước lạnh sẽ bị cảm lạnh, nhưng ngươi là thần y, chút bệnh nhỏ nhoi này chắc không thể làm khó được ngươi, ngược lại, nếu dục hỏa đốt người mà chết hoặc là bất lực linh tinh gì đó sẽ tương đối phiền toái hơn.” Cuối cùng, ta nhịn không được vươn tay ra sờ sờ khuôn mặt tuấn tú giận đến mức lúc đỏ lúc trắng của hắn. Làn da bảo dưỡng thật tốt ghê!
Cuối cùng mới biết lời đồn đãi là không thể tin được mà, nói gì mà tính cách quái gở, lạnh lùng, lãnh huyết, thật ra Yến Ly – Yến thần y chỉ là một gã trai khó chịu mà thôi a.
Nghe nói sau đó hắn bị bệnh gần nửa tháng, nhưng trong lòng tâm niệm bóng hình xinh đẹp của ta, chuyển thành bệnh tương tư, thường đờ người ra, vô tình kêu lên biệt danh của ta: “Vô sỉ! Lưu manh!”
Hèn chi đến giờ mà hắn vẫn còn oán hận ta, kinh nghiệm như thế quả thật là cực kỳ bi thảm khiến cho ai nghe cũng phải thương tâm mà rơi lệ. Nhưng hắn nhất định không chịu thừa nhận là vì bất mãn ta mà công báo tư cừu, chỉ nói là ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng người quân tử. Không sai, hắn cứu ta, dốc hết sức lực điều dưỡng thân thể ta, cả ngày sờ mó thuốc thang là vì muốn ta khỏe mạnh, nhưng hắn có cần sắc thuốc đắng như vậy không? Rõ ràng là cùng một bệnh, nhưng chén thuốc của ta lúc nào cũng nhiều Hoàng Liên hơn chén thuốc của người khác!
Nếu hắn dám nói là không phải hắn cố ý, ta lập tức đem danh xưng Thiên Hạ Đệ Nhất Vô Sỉ tặng cho hắn ngay!
Đắc tội tiểu nhân mà.
Ta cảm thấy ta làm lão gia có chút thất bại a.
Thấy mặt mày Đào Nhị có vẻ ấm ức, ta không nhẫn tâm tiến lên cầm lấy tay hắn, chậm rãi vuốt ve mu bàn tay của hắn an ủi: “Đào Nhị ca ca, thánh nhân có nói: thực sắc tính dã. Ta không thể động đến sắc, chàng cho ta ăn đi. Ta cũng đâu có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần được như Phúc bá quét rác trong phủ là được rồi.” (Dịch ý: Thực sắc tính dã = tham ăn háo sắc là bản chất con người)
Đào Nhị thở dài, nắm lại tay ta, lẩm bẩm nói: “Không phải là chuyện này…”
Ta kỳ quái hỏi: “Vậy còn chuyện gì nữa?”
Sắc mặt Đào Nhị lại khẽ biến, không trả lời, chỉ quay đầu lại nhìn Yến Ngũ hỏi: “Thân thể nàng bình phục ra sao rồi?”
Yến Ngũ nói: “Tình hình bình phục khá tốt, chỉ là vẫn phải kiêng ăn.” Có lẽ là nhìn thấy ánh mắt van xin của ta, rốt cuộc hắn buông miệng nói: “Thỉnh thoảng cũng có thể ăn mặn một chút…”
Yến Ngũ à Yến Ngũ, ta thật là yêu hắn chết mất!
Ta hoan hô một tiếng, trực tiếp nhào đến hôn một cái chóc trên gò má hắn, hắn bị ta đè lên lưng ghế dựa, đau đến nhíu mày, đôi tay nắm eo của ta đẩy ra. “Đi…đi…đi… người nàng toàn mùi lạ không!”
Xí, hắn cũng biết mắc cỡ a?
Nghe Yến Ngũ nói thế, cuối cùng Đào Nhị cũng khai ân. “Vậy được rồi, về sau cứ cách ba ngày sẽ được ăn một con gà nướng, nhưng những lúc khác nàng không được ăn vụng nữa.”
“Vâng!” Ta đứng thẳng tắp, kích động thề thốt cam đoan. “Lão gia ta thề với trời, tuyệt đối không ăn vụng gà bất nghĩa…”
“Được rồi!” Đào Nhị phất tay cắt ngang lời ta “Nàng mà giữ lời thề chắc không biết ta đã sớm đầu thai mấy kiếp rồi.”
Ta ưỡn mặt ra áp sát tới, dựa vào hõm vai của hắn cọ cọ “Đừng nói như vậy mà, ta là thật lòng thề thốt, chỉ phải tội là không tuân theo được thôi…”
Hắn day day giữa trán, nhìn ta một cái, lại bất đắc dĩ xoay đi, lắc đầu thở dài.
Ta thấy mặt mày hắn mệt mỏi, trái tim ta co rút, thật đau lòng vô cùng. Hắn mỗi ngày bôn ba vất vả vì miếng cơm manh áo, có khác gì ta mỗi ngày bôn ba vất vả vì gà nướng đâu? Bọn ta cùng phấn đấu vì một mục tiêu mà thôi! Ta lập tức cảm động lây, xót xa không thôi, kéo tay hắn nói: “Chàng ra ngoài lâu như vậy rồi, chắc giờ cũng mệt mỏi lắm, về phòng nghỉ ngơi một chút đi, lúc nào ăn tối sẽ kêu chàng.”
Hắn vui vẻ cười đáp “Không được, chút nữa ta còn một cuộc hẹn, mọi người tự mình ăn tối đi.”
Nghe hắn nói như thế, trong lòng ta càng khó chịu hơn. “Hẹn với nam nhân hay nữ nhân?”
Đào Nhị nhíu mày lại, khóe miệng khẽ nhếch lên “Bàn chuyện làm ăn, không phải nam nhân thì là nữ nhân, có gì khác nhau đâu?”
Ta nghĩ đến tên đoạn tụ Mặc Duy, khẽ giật mình lúc lắc đầu: “Không có gì khác cả…”
Trần quốc dân tình cởi mở, Mân Việt dân tình còn cởi mở hơn cả Trần quốc. Lạc thành nằm tại biên giới giữa hai nước, trong khu vực hòa bình. Tuy đoạn tụ không phải bình thường, nhưng tuyệt đối cũng không có gì mới mẻ.
Các vị công tử nhà ta ưu tú quá mức, chẳng những ta phải đề phòng nữ nhân mà còn phải đề phòng nam nhân nữa.
Làm lão gia quá khổ cực mà, thật chỉ muốn đem giấu biến bọn hắn đi!
“Đào Nhị, chàng có cần phải khổ cực thế không, kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, đủ dùng là được rồi.”
Yến Ngũ xen mồm cười nhạo: “Gặp phải kiểu người là cái ấm sắc thuốc như nàng, bao nhiêu tiền cũng không đủ xài. Ngày hôm qua linh chi nàng ăn một nửa đổ một nửa trị giá hai trăm lượng, hơn nữa còn thuộc loại không phải có tiền là mua được đâu.”
Ta vừa nghe liền đổ mồ hôi lạnh. Thì ra bản chất của ta cũng chẳng khác gì Đường Tam, hắn không ý thức được giá trị của đồ cổ, cho rằng bất quá chỉ là cái chai mà thôi, ta cũng không ý thức được giá trị của dược liệu, cho rằng bất quá chỉ là một cọng cỏ…
Đào Nhị a Đào Nhị, chàng thật là quá khổ cực, quá uất ức đi …
Ta sờ sờ đầu hắn, hôn một cái trên mặt hắn dỗ dành, sau đó nói ra nghi ngờ cất giấu trong lòng ta bấy lâu. “Đào Nhị, có phải ta thiếu nợ người ta rất nhiều tiền hay không?”
Đào Nhị khẽ giật mình một chút, hỏi lại: “Sao nàng lại nghĩ như vậy?”
“Cái tên Phương tiểu hầu gia kia…” Ta chậm rãi nói, tỉ mỉ quan sát sắc mặt của hắn “vẫn đi tìm ta, có phải là vì ta thiếu tiền hắn hay không?”
Quả nhiên Đào Nhị biến sắc khi ta nhắc tới Phương tiểu hầu gia “Ai nói với nàng?”
“Tự ta đoán.”
Đào Nhị xoa xoa mặt ta – gần đây mập ra được một chút thịt, cảm giác thật không tệ “Đừng nghĩ ngợi lung tung, chuyện này cứ để bọn ta giải quyết.”
“Ta không thiếu tiền hắn?” Ta hồ nghi vặn hỏi.
Đào Nhị bất đắc dĩ cười nói: “Phải nói ngược lại là nhà bọn họ thiếu nàng.”
Ta cũng không tin lời hắn lắm, ai thiếu nợ ta, ta dĩ nhiên phải nhớ đến mười tám đời nhà hắn ấy chứ. Nhưng Đào Nhị không muốn nói, ý tứ hắn lộ ra cũng rất rõ ràng, ta và Phương tiểu hầu gia, quả thật là có quan hệ gì đó với nhau. Còn cụ thể là quan hệ gì, hắn không muốn cho ta biết, càng không muốn ta nhúng tay vào, ta cảm thấy bối rối vô cùng, thật ra cho dù hắn có nói cho ta biết, theo tính tình của ta, có lẽ cũng chẳng thèm ra mặt so đo làm gì.
Nhưng vì sao hắn không nói cho ta biết chứ? Vì sao, vì sao, vì sao?
Ta tâm sự đầy ắp cõi lòng quay về Thẩm viên, nghĩ đến trong phòng còn một sư phó phải đối phó, ta lập tức không còn lòng dạ nào nghĩ đến người không có liên quan gì đến mình nữa. Sửa lại biểu tình trên mặt, ta nặn ra một nụ cười tươi tắn bước vào vườn, thấy sư phó đang ngồi trên chiếc ghế dài cạnh bàn đá, một tay chống cằm, bàn tay trắng nõn kia cầm con cờ màu đen vô ý gõ gõ trên bàn cờ.
Vị sư phó trân quý, trăm năm hiếm gặp của ta mà cũng có tâm sự không thể cho ai biết sao? Vì sao lại nhăn mày nhíu mắt một cách thâm thúy như vậy, đến nỗi ta đến phía sau mà hắn cũng không phát hiện ra?
“Sư phó.” Ta gắt gao nhìn chòng chọc vào biểu tình trên mặt hắn, nhẹ nhàng hô lên một tiếng, hàng mi của hắn run lên, quay đầu thấy ta, lộ ra một nụ cười mỉm nhàn nhạt, thuận tay ôm ta vào lòng, nói: “Về rồi à?”
Ngạc nhiên chưa kìa, sư phó thế mà không có mắng ta, chuyện ta trộm bạc nhất định là hắn đã tố cáo với Đào Nhị, Đào Nhị giáo huấn ta, còn hắn ấy vậy mà chỉ mỉm cười ôm ta?
Ta ôm lại vòng eo hết sức nhỏ của sư phó, đột nhiên nhận ra rằng mình đoán không được tâm tư của sư phó, bỗng dưng trong lòng có chút buồn bực. Sư phó phát hiện ta đột nhiên im lặng, cúi đầu vặn hỏi: “Nàng sao vậy, ở bên ngoài bị khinh khi à?”
Ta ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, lại vội vàng cúi đầu, thấp giọng nói: “Sư phó, chàng không mắng ta a?” Ngươi xem, con người ta tiện thật mà.
Sư phó khẽ giật mình, lập tức nghiêm mặt lên “Nàng biết mình sai là được rồi, ta có mắng hay không thì có ý nghĩa gì?”
Hắn nói kiểu như vậy trái lại càng làm ta xấu hổ, hai tay ta vòng lên ôm lấy cổ hắn, vẻ mặt tươi cười nói: “Sư phó chàng đừng nói vậy mà, lần sau ta không dám nữa.”
Câu này nói nhiều quá nên giờ không ai tin, sư phó cũng không thèm so đo, khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu. “Nàng a…”
Ta thấy tránh thoát được một kiếp, liên tục không ngừng hỏi han: “Sư phó, có phải chàng gặp chuyện gì ở Kỳ trai không?”
Sư phó thích chơi cờ, nhưng bốn vị công tử còn lại trong phủ đều là con nhà võ, không ai có thể đánh cờ cùng hắn, thế nên hắn chỉ có thể thỉnh thoảng đi Kỳ trai chơi cờ cùng người khác, mà ở Kỳ trai đa số là mấy lão nhân bảy tám chục tuổi nên ta cũng rất yên tâm.
“Không có gì xảy ra ở Kỳ trai cả.” Sư phó ngừng một lát, khẽ cong môi lên, mỉm cười nói: “Là Mặc Duy gửi thư, nói mấy ngày sau hắn sẽ đến Lạc thành.”
Phúc vô đơn chí, họa bất trùng lai!
Lại một tiếng sấm giữa trời quang!