Biết phải giải thích tình cảm của hai người họ như thế nào đây? Lôi hết những chuyện diễn ra khi vừa tới cuối tuần hay là khi Chu Canh Minh đi công tác trở về để giải thích cho mấy người đó hiểu ư?
Ở nhà đóng cửa phòng lại, hai ngày liền cô đều không xuống được giường, cũng chưa từng mặc quần áo, ăn cơm cũng phải đề anh đút cho, đi vệ sinh cũng phải chịu để anh bế rồi vạch hai chân ra...
Diệp Khúc Đào đã nhìn thấy xe của anh, cô đi qua ngồi lên vị trí phó lái, thắt dây an toàn, Chu Canh Minh xoa xoa mái tóc của cô, hỏi: "Tối nay ăn gì đây?"
Diệp Khúc Đào đáp: "Em không có hứng ăn, ăn gì đơn giản chút đi, bây giờ có nhiều người quá, hay chúng ta về nhà gọi đồ ăn ngoài nhé?"
Chu Canh Minh nghe theo cô, gật đầu nói "Được".
Anh vươn tay tới sau lưng cô, dùng tay xoa nắn nơi cạnh eo của cô, hỏi cô bằng giọng điệu ân cần: "Có phải là sắp đến tháng rồi không? Eo đau lắm hả?"
Bạn bè của Diệp Khúc Đào đã từng hỏi cô, bạn trai của cô đối xử với cô chẳng chu đáo chút nào như vậy, tại sao lại không chia tay với anh luôn đi cho rồi.
Cô rớt nước mắt, chỗ nào không chu đáo kia chứ, chu đáo muốn chết luôn ấy, chỉ là không chu đáo trước mặt người khác thôi, khi ở riêng thì chuyện chu đáo nào anh cũng đều làm hết rồi.
Ngay cả việc ngày nào cô đến tháng anh cũng ghi nhớ rất rõ ràng, lại còn xoa lưng giúp cô nữa.
Đúng là cô hơi đau.
Lòng bàn tay của anh đã được làm nóng, bàn tay của người đàn ông này rất lớn, biết cô đau ở đâu, đúng là không giống lúc cô tự mình đấm đấm vài cái, cô được xoa bóp nên cũng dễ chịu hơn rất nhiều.
"Ừ, vài ngày nữa là tới rồi."
Trước và sau mỗi lần cô tới tháng, ham muốn tìиɧ ɖu͙© vô cùng lớn, cực kỳ muốn.
Chu Canh Minh cũng biết, anh xoa bóp eo lưng giúp cô, đợi đến khi cô không còn đau nữa rồi mới lái xe về nhà.
Diệp Khúc Đào không phải là người giỏi nhẫn nhịn, cô thật sự rất thích Chu Canh Minh, bề ngoài ưa nhìn, dáng người cũng đẹp, theo đuổi được người rồi, một tháng sau cô đã không đợi được mà "ngủ" với người ta luôn.
Lúc đó cô chưa từng nghĩ quá xa, cái gì mà sau này có thể ở bên nhau được không, có kết hôn hay không, điều mà cô suy nghĩ lúc ấy là: Một người đàn ông đẹp trai như thế này, yêu đương mà không "ngủ" được thì mới gọi là thiệt.
Giữ chắc nguyên tắc nhất định phải "ngủ" được thì mới không thiệt, sau khi "ngủ" xong, qua khoảng ba tháng gì đó, Chu Canh Minh đã gọi cô dọn qua ở chung với anh rồi.
Anh có nhà ở khu trung tâm thành phố, ngày thường đi làm rất thuận tiện.
Trước kia, cô thuê chung nhà với người khác, thân phận của Chu Canh Minh lại không thể ra ngoài thuê phòng được, cô đành phải đến nhà anh "ngủ", riết rồi cũng quen, cô cũng thường xuyên ở lại nhà anh hơn.
Anh nghĩ đã thường xuyên ở lại nhà anh rồi, vậy thì gọi cô tới ở chung thôi.
Diệp Khúc Đào muốn tiết kiệm tiền thuê nhà, thêm ngày nào cũng được "ngủ" cùng bạn trai nên vui vẻ chuyển nhà qua, sau khi chuyển tới mới lo lắng sau khi hai người ở chung rồi có cãi nhau hay không, hoặc là thấy đối phương có quá nhiều tật xấu thì không yêu nữa.
Thế nhưng, không có.
Ở chung cũng gần được hai năm rồi, tình cảm của hai người vẫn tốt như lúc ban đầu.
...
Trên đường về nhà Diệp Khúc Đào đã chọn không ít đồ ăn ngoài, cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn ăn.
Chu Canh Minh bảo cô cứ chọn hết đi, dù sao thì phần cô ăn không hết cũng được anh xử sạch.
Diệp Khúc Đào yên tâm chọn một đống, còn gọi cho mình một ly trà sữa nữa.
Chu Canh Minh không uống trà sữa, chỉ uống kỷ tử ngâm nước.
Xe mau chóng về tới nhà, hai người đi lên, ở ngoài cửa nhà có đặt hộp hàng chuyển phát nhanh.
Diệp Khúc Đào nhớ rằng dạo này mình không có mua đồ gì chuyển phát nhanh hết, tò mò cầm lên nhìn lướt qua.
Là ID Taobao của cô, ID của cô là: 【Không Muốn Giúp Bạn Học Tiểu Minh Viết Thư Nữa Đâu】
Là Chu Canh Minh mua.
Mua bằng tài khoản của cô.
Chu Canh Minh chẳng mấy khi dùng Taobao, bình thường dùng Taobao cũng chỉ là làm sạch giỏ hàng thay Diệp Khúc Đào mà thôi.
Trước kia Diệp Khúc Đào thi viết văn toàn gặp đề bài giúp Tiểu Minh viết một bức thư, lúc cô tạo tài khoản Taobao đã lấy luôn cái ID này, sau này ở chung với Chu Canh Minh rồi mới cảm thấy cực kỳ ngại.
Cô không đặt mua nên đã hỏi anh: "Anh mua cái gì thế?"
Chu Canh Minh mở cửa đi vào: "Bao, dùng hết rồi, dự trữ một ít."
Diệp Khúc Đào: "..."
Ai bảo là anh cấm dục vậy???
…