Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 18: Bồng bột không biết tâm hồn thiếu nữ trĩu nặng

Sáng sớm, Tang Trọng ăn cháo gạo tẻ A Tú nấu, bánh nhân sâm, lương tâm mơ hồ có chút bất an.

A Tú lấy tường vi kim tuyến hái tối qua ra, nhờ hắn làm son. Ngày hôm sau Tang Trọng đã làm xong, A Tú thấy hắn để tâm như thế rất vui mừng, đâu nghĩ đến Trường Thủy tướng quân khi dễ mình là do hắn biến thành.

Nhàn rỗi không có việc gì, Tang Trọng thích câu cá, A Tú ngồi ở bờ sông với hắn, lúc thì nói chuyện về những cuốn sách đọc gần đây, lúc thì nói cá làm gì thì ăn ngon, cái miệng nhỏ nhắn líu ríu, không có một khắc an tĩnh.

Mấy lần Tang Trọng muốn bảo nàng câm miệng, nhưng nhìn vẻ mặt lúc nàng nói chuyện, hoạt bát như một con chim sơn ca, lại cảm thấy rất đáng yêu, không đành lòng.

Cho đến chạng vạng, một con cá cũng không mắc câu, Tang Trọng thu cần trở về, A Tú thở dài nói: “Đạo trưởng, xem ra vận may của ngươi thật sự không được tốt lắm.”

Nàng còn không biết xấu hổ mà nói! Thật sự là một chút tự mình hiểu lấy cũng không có. Tang Trọng bĩu môi nói: “Đường cô nương, nếu nàng có thể yên tĩnh một lát, đêm nay sẽ có cá ăn.”

A Tú mới ý thức được vì mình nói quá nhiều, mặt đỏ lên, mạnh miệng nói: “Rõ ràng chính ngươi vận may không tốt, còn trách nô, nam nhân các ngươi đều thích quy tội cho nữ nhân!”

Tang Trọng không nói lời nào, ngày hôm sau một mình đi câu hai con cá trích trở về.

A Tú cũng không cảm thấy ngượng ngùng, có lẽ hôm qua vận may của hắn không tốt, hôm nay đổi vận rồi.

Buổi trưa nàng làm canh cá, đang vui vẻ ăn, Tang Trọng nói: “Đường cô nương, bần đạo có một vị bằng hữu tìm được Quy Yến Tử, gửi đến hiệu thuốc dưới cầu Khai Minh của Dương Châu. Khi nào nàng rảnh rỗi, chúng ta cùng đi lấy?”

“Tìm được rồi?” A Tú mặt mày hớn hở, nói: “Thật tốt quá! Ăn cơm xong, chúng ta đi luôn thôi. Đạo trưởng khôi phục sớm một chút, nô cũng an tâm.”

Khóe môi Tang Trọng khẽ nhếch lên, thầm nghĩ: Tiểu yêu nữ giả vờ giả vịt, không biết còn tưởng rằng ngươi thật lòng mong ta khôi phục.

A Tú liếc hắn một cái, dường như có vài phần ngượng ngùng, mím môi, thấp giọng nói: “Tang đạo trưởng, ngươi gọi nô là A Tú đi.”

Tang Trọng biết nghe lời, hỏi: “A Tú, tên này là ai đặt cho nàng?”

A Tú nói: “Trước kia nô là thị nữ bên cạnh một vị phu nhân, cái tên này do phu nhân đặt.”

Tang Trọng nói: “Có câu nói gần son thì đỏ, cô nương cao nhã thanh khiết như vậy, vị phu nhân kia chắc cũng không tầm thường.”

A Tú mỉm cười, nhưng có chút thương cảm lộ ra trong con ngươi như làn nước mùa thu của nàng, nàng nói: “Trên đời này không có nữ tử nào xinh đẹp hơn, thiện lương hơn nàng ấy, chỉ tiếc gặp người không tốt đẹp, đã tạ thế rồi.”

Cảm tình khi nàng nói lời này không giống giả, trong lời có nhắc đến phu nhân chắc là có một người như vậy thật.

Tuy đa số yêu tinh đều tự do phân tán, nhưng cũng có không ít yêu tinh tu vi thấp kém như A Tú, xuất phát từ đủ loại nguyên nhân, lựa chọn nương nhờ vào một ít thế gia đại tộc có quyền thế, lãnh chúa địa phương.

Phu nhân trong lời nói của nàng có phải là người cảnh giới tu vi cao hơn hắn nhiều hay không? Hay là thê tử của người này?

Tang Trọng im lặng một lát, hỏi: “Không biết vị phu nhân kia tên gì ở đâu, cô nương có tiện nói cho ta biết không?”

A Tú thở dài, nói: “Đã là chuyện quá khứ rồi, không nhắc tới cũng được, chúng ta đi Dương Châu lấy thuốc thôi.”

Tang Trọng thấy nàng không muốn nói, cũng không hỏi nhiều nữa.

Dương Châu danh tiếng Hoài Đông, trúc đình thắng cảnh¹, phong cảnh vô cùng đẹp, Tang Trọng và A Tú ngồi trên một con thuyền nhỏ, chậm rãi đi trên sóng xanh. Đối diện chèo tới một chiếc xuồng cao su, hai người đàn ông ngồi bên trên. A Tú đảo mắt, đợi xuồng cao su tới gần, âm thầm thi pháp, xuồng cao su bỗng nhiên nghiêng về phía bọn họ.

[1] Trích bản dịch “Dương Châu Mạn” - Tàn Phai

Người chèo thuyền không kịp né tránh, rầm một tiếng, thuyền nhỏ lung lay dữ dội, A Tú hoảng sợ đâm vào lòng Tang Trọng.

Trong lòng Tang Trọng biết nàng giở trò quỷ, thuận thế ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, ân cần hỏi: “Không sao chứ?”

A Tú lắc đầu, áo xuân mỏng manh, nàng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể của hắn, trên mặt ửng đỏ, giống như rất xấu hổ.

Người chèo thuyền trên xuồng cao su luôn miệng xin lỗi, ánh mắt Tang Trọng rời khỏi mặt tiểu Hoa Yêu trong lòng, thản nhiên nói: “Không sao, đi thôi.”

Thuyền nhỏ vững vàng trở lại, Tang Trọng buông tay ra, A Tú miễn cưỡng ngồi thẳng người, rời khỏi vòng tay thơm ngát ấm áp của hắn.

Đến hiệu thuốc dưới cầu Khai Minh, Tang Trọng hỏi chưởng quầy: “Hôm qua một vị Thịnh cô nương có gửi đồ ở đây không?”

Chưởng quầy quan sát hắn một phen, lại cười hỏi: “Xin hỏi các hạ họ gì?”

“Tang trong Tang Du.”

Chưởng quầy gật đầu nói: “Hôm qua có một vị Thịnh cô nương ở tiểu điếm gửi đồ đến, nói sẽ có một vị Tang công tử anh tuấn phi phàm tới lấy, chắc là các hạ. Các hạ chờ một chút, ta sẽ đi lấy đồ ngay.”

Chưởng quầy rời đi, A Tú nhìn Tang Trọng, mỉm cười hỏi: “Vị Thịnh cô nương này là bằng hữu của đạo trưởng à?”

Tang Trọng ừ một tiếng, A Tú lại hỏi: “Đạo trưởng rất thân thiết với nàng ấy hả?”

Lời này giống như bình dấm chua bịt miệng, ngăn cũng không ngăn được vị chua. Mũi Tang Trọng lại giống như không nhạy, lại ừ một tiếng, nụ cười trên mặt A Tú có chút không nén được.

Chưởng quầy lấy đồ ra, Tang Trọng mở ra nhìn một chút, đúng là Quy Yến Tử và mấy vị dược liệu khác, nói cảm ơn, đi ra.

“A Tú, nàng đã tới Dương Châu chưa?”

Hắn gọi tên nàng, dễ nghe như vậy, nhưng A Tú lại không vui, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Tang Trọng thấy nàng mất hứng, lại nếm được vui vẻ khi bắt nạt nàng, nghẹn cười, nói: “Vậy nàng muốn đi xem ở đâu?”

A Tú vốn đã nghĩ xong rồi, buổi sáng đi dạo phố Đông Quan, buổi trưa ăn chay ở quán Quỳnh Hoa, buổi chiều đi Trúc Tây Đình chờ mặt trời lặn, một ngày phong phú vui vẻ cỡ nào, ai ngờ xuất hiện một Thịnh cô nương, khiến cho nàng không còn tâm tình, cái gì cũng không muốn làm.

A Tú nói: “Chỗ đáng xem chỉ có mấy chỗ, nô đều xem rồi, cũng không có ý nghĩa gì.”

Tang Trọng nói: “Vậy nàng muốn ăn cái gì, ta làm chủ.”

A Tú bĩu môi, nói: “Mùi vị ở đây quá nhạt, nô không thích, trở về đi.”

Tang Trọng cũng không phản đối, trên đường trở về, một người một yêu đều không nói gì.

A Tú cảm thấy tuy mình và hắn còn chưa tính là tình nhân, nhưng hết lòng hết dạ chăm sóc hắn mấy ngày nay, khẳng định hắn hiểu rõ tâm ý của mình, với lại thoạt nhìn hắn cũng không vô tình với mình.

Bởi vậy nàng hy vọng Tang Trọng có thể nói chút gì đó, như hắn với Thịnh cô nương kia thực ra cũng không phải rất tốt, chỉ là tốt hơn bằng hữu bình thường một chút, hoặc mặc dù rất tốt, nhưng Thịnh cô nương là muội muội, cũng không có tình cảm nam nữ.

Những nam nhân này thường dùng lý do thoái thác, đương nhiên nàng sẽ không tin, nhưng chỉ cần Tang Trọng nguyện ý nói, trong lòng nàng có thể dễ chịu hơn một chút. Nếu không trước mặt nàng hắn thừa nhận hắn với một cô nương khác rất tốt, nàng tính là cái gì đây?

Nếu cái gì nàng cũng không tính, chuyện kế tiếp, làm sao nàng làm được? Nàng cũng không phải là tiện nhân không tim không phổi, không có tự tôn.

Tang Trọng biết nàng nhất định rất muốn hắn nói cái gì đó, nữ nhân ghen không phải không hy vọng nam nhân đến dỗ dành. Nhưng dựa vào cái gì mà hắn phải dỗ dành nàng? Nàng cũng không phải tình nhân của hắn, nàng chỉ là yêu nữ trăm phương ngàn kế tính kế hắn, vì đạt được mục đích, không tiếc trọng thương hắn.

Nàng khó chịu, hắn cao hứng còn không kịp đâu, dỗ dành nàng? Mơ đi!

Trong lòng Tang Trọng có chút đắc ý, một Thịnh cô nương chưa từng lộ diện đã có thể khiến nàng khó chịu, có thể thấy được nàng quan tâm hắn cỡ nào, hắn có thể không đắc ý được à?

Đối với trái tim thiếu nữ, từ trước đến nay Tang Trọng không quý trọng lắm, bởi vì lấy được quá nhiều, quá dễ dàng.

Trở lại chỗ ở, Tang Trọng chỉ nói với A Tú một tiếng vất vả rồi, liền đi thẳng vào phòng bào chế giải dược.

A Tú nhìn bộ dáng như không có việc gì của hắn, trong lòng tức giận, gượng cười nói: “Đạo trưởng ngươi bận rộn đi, nô có chút không thoải mái nên về phòng nằm một lát.”

Tang Trọng nói: “Có chỗ nào không thoải mái? Muốn ta xem cho nàng một chút không?”

Người thông minh như hắn, sao lại không biết nàng không thoải mái ở chỗ nào? Chẳng qua là giả bộ hồ đồ. A Tú âm thầm cười lạnh, một cỗ tư vị vừa chua vừa đắng dâng lên, lắc đầu nói: “Không cần, nô nằm một lát là được rồi.” Xoay người vào phòng đóng cửa lại.

Tang Trọng nhịn nửa ngày, cuối cùng cười ra tiếng, uống thuốc giải, hắn ngồi thiền trên giường, vừa mở mắt, màn đêm đã bao phủ sơn cốc.

A Tú còn ở trong phòng chưa đi ra, đèn cũng không thắp.

Tang Trọng bỗng nhiên cảm thấy không vui, lặng lẽ đi tới trước cửa phòng A Tú, muốn hỏi nàng thế nào, lại nghĩ nàng là một tai họa nhỏ, có thể thế nào, đoán chừng đã ngủ rồi, liền quay trở lại.

A Tú đợi một đêm, cũng không thấy hắn đến quan tâm vài câu, chỉ cảm thấy tấm lòng của mình đối với hắn đều cho chó ăn, nếu không phải lấy đại cục làm trọng, nàng đã đi từ lâu rồi.

Bây giờ không thể đi, cũng không thể tức giận, buổi sáng còn phải nhóm lửa làm cơm. A Tú đầy bụng ủy khuất, nước trong nồi sôi, ùng ục ùng ục nổi bong bóng, hơi nóng phả vào mặt, lại biến thành nước chảy xuống.

Khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người ngoài cửa, trong lòng A Tú khẽ động, giơ tay áo lau nước mắt.

Tang Trọng đi tới cửa phòng bếp, thấy nàng giống như một tiểu tức phụ chịu ủy khuất, đối diện một nồi nước sôi, khóc đến đau lòng, cũng không biết là đau lòng thật, hay là đang diễn trò.

Tang Trọng dựa cửa mà đứng, hai tay giấu trong tay áo, hứng thú nhìn nàng, nói: “Sáng sớm, khóc cái gì?”

A Tú nghe tiếng, vội vàng quay đầu nhìn vách tường, nghẹn ngào nói: “Ai khóc? Đều do hơi nước trên bếp.”

Lời này vừa nói, ngược lại giống như là đau lòng thật. Tim Tang Trọng mềm nhũn, đi tới nói: “Đừng nấu cơm nữa, ta dẫn nàng đi đến một nơi.” Vung phất trần, quấn cánh tay nàng lại, lôi kéo nàng đi ra bên ngoài, gọi một chiếc xe hạc có góc và lan can cong, vén rèm che vải xanh lên, ý bảo nàng lên xe.

A Tú đứng bất động, lông mi dính nước mắt, nói: “Ngươi muốn mang nô đi đâu?”

Tang Trọng nói: “Núi Kim Ảnh, Vạn Kiếm Đài.”

Vạn Kiếm Đài vốn chỉ là một mảnh đất trống bình thường không có gì lạ trên núi Kim Ảnh, nhưng hơn sáu trăm năm trước, hai đại cao thủ kiếm thuật Tu Tiên giới luận kiếm trên mảnh đất trống này, mảnh đất trống này liền được hậu nhân gọi là Vạn Kiếm Đài.

A Tú nói: “Đến đó làm gì?”

Tang Trọng nói: “Hôm nay Tứ sư huynh của ta luận kiếm với người ta ở đó.”

Có hai đại cao thủ luận kiếm lúc trước, sau đó lại dám luận kiếm ở Vạn Kiếm Đài thì thực lực cũng sẽ không quá kém. Nghe nói Tứ sư huynh Nhϊếp Tiểu Loan của Tang Trọng kiếm pháp cực cao, ngay cả chưởng môn Hoàng Bá Tông cũng không phải đối thủ của hắn ta. Nếu hắn ta luận kiếm với người khác, A Tú cũng không khỏi hứng thú, liền lên xe.

Tang Trọng ngồi đối diện nàng, khóe môi lộ ra một nụ cười như có như không. A Tú biết nước mắt giả dối của mình đã làm cho hắn đắc ý, thầm nghĩ dù sao cũng là nam nhân, cho dù thông minh cũng dễ dàng bị nước mắt nữ nhân lừa gạt.

Ước chừng qua nửa canh giờ, xe hạc đáp xuống Vạn Kiếm Đài, tiếng kiếm kích leng keng không ngừng vang lên, A Tú vén rèm lên, chỉ thấy ánh kiếm lóe ra, một nam một nữ đang đánh nhau đến náo nhiệt cách đó mười trượng.

Nam tử kia cao lớn uy mãnh, mặc trường bào màu xám tro, cầm một thanh kiếm nặng đen nhánh trong tay. A Tú nhận ra gã là Cô Hồng Kiếm Điền Phi, cao thủ nổi danh Tu Tiên giới, nàng gần như đều biết.

Nữ tử kia áo tím bồng bềnh, cầm một thanh kiếm bạc dài nhỏ trong tay, da thịt như tuyết, mày như lông vũ, sinh ra vô cùng quyến rũ. A Tú nhìn nàng ấy đấu với Điền Phi mười mấy hiệp, kiếm pháp linh động, không hề rơi vào thế hạ phong, nghiễm nhiên là một cao thủ, cũng rất lạ mặt.

Cách đó không xa còn có hai gã đồng tử, trừ hai người này ra, không có người khác.

A Tú nói: “Nhϊếp đạo trưởng còn chưa tới hả?”

Tang Trọng nói: “Huynh ấy tới rồi.”

A Tú nhìn hai đồng tử kia, không giống, nhìn một con diều hâu bay lượn trên trời, hỏi: “Chẳng lẽ là con diều hâu kia?”

Tang Trọng nở nụ cười, hất cằm về phía Điền Phi và nữ tử áo tím kia, nói: “Cô nương mặc áo tím bên kia chính là huynh ấy!”