Thư gửi đi, Tang Trọng trở về, hai tay A Tú ôm đầu gối, cuộn tròn trong góc, đôi mắt to như quả nho đen tràn đầy đề phòng nhìn hắn.
Nàng có biết bộ dạng này của nàng, sẽ làm cho người ta càng muốn bắt nạt nàng không?
Tang Trọng cảm thấy rất thú vị, cũng là cô nam quả nữ, chung sống một phòng, nàng không chút cố kỵ với thân phận Tang Trọng, lại sợ hãi với Trường Thủy tướng quân như vậy.
Cũng bởi vì Tang Trọng là trưởng lão của danh môn đại phái, phải làm người tốt, Trường Thủy tướng quân lại là yêu quái tự do tự tại, có thể làm xằng làm bậy? Thật ra thì có gì khác nhau đâu, đều là nam nhân mà thôi.
Tang Trọng đi tới trước mặt nàng, hơi cúi người xuống, hứng thú quan sát nàng. Quả nhiên nàng càng sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy, giống như con thỏ nhỏ bị mãnh thú nhìn chằm chằm.
Tang Trọng nếm được một chút vui vẻ khi làm người xấu, lại có chút muốn ngừng mà không được, nhếch miệng cười nói: “Không phải ngươi biết ca hát à, hát một bài cho ta nghe.” Xoay người đi đến bên giường rồi ngồi xuống, xách bầu rượu lên, tự rót tự uống.
A Tú lấy lại bình tĩnh, không dám hát những ca khúc có lời phóng túng bừa bãi kia, sợ kɧıêυ ҡɧí©ɧ lại xảy ra chuyện, suy nghĩ một chút, thê thảm mở miệng hát: “Tháng tám, thu cao, gió thét già, cuộn mất ba lớp tranh nhà ta. Tranh bay sang sông rải khắp bờ, mảnh cao treo tót ngọn rừng xa, mảnh thấp quay¹…”
[1] Trích “Bài ca nhà tranh bị gió thu phá” của Đỗ Phủ.
Tang Trọng phì một tiếng bật cười, rượu rơi trên áo bào, lau đi, khoát tay nói: “Ta không muốn nghe cái này, quá đau khổ, đổi bài nhẹ nhàng một chút.”
A Tú trầm ngâm một lúc lâu, mở miệng hát: “Trong chén chiếu thấy cành hoa đẹp, chỉ vì tham hoa rượu chẳng từ. Người đẹp như hoa, hoa hối thúc rượu, không uống với hoa, hoa sẽ cười si. Tỷ nói, lang à, chín mươi ngày cảnh xuân dễ qua, sao nhẫn tâm không say mà về trước hoa.”
Giọng hát của nàng uyển chuyển, từng chữ trọn vẹn, chim hoàng oanh hát cũng không dễ nghe như vậy.
Tang Trọng nâng chén nhìn nàng, đúng là không uống với hoa, hoa sẽ cười si. Bỗng nhiên nghĩ tới khi Chung Vãn Tình đến, mình lộ ra mặt mũi thật, bất kể thắng thua, trận tính kế này sẽ kết thúc.
Có lẽ A Tú sẽ không bao giờ lấy lòng hắn nữa, lúc trước hắn không cảm thấy gì, nhưng lúc này lại có chút luyến tiếc. Hắn cuối cùng vẫn là một người trần tục, được một nữ hài tử lấy lòng như vậy, khó tránh khỏi sẽ đắc ý.
Nhưng bên tai vang lên một thanh âm bình tĩnh, nói: Nàng vì kinh thư, không tiếc để Chung Vãn Tình trọng thương ngươi, nàng lấy lòng cũng là vì kinh thư, nàng căn bản không thích ngươi, tiếp tục diễn, chẳng qua chỉ là lừa mình dối người.
Một thanh âm khác chợt vang lên, tranh luận: Nhỡ đâu nàng muốn kinh thư vì có nỗi khổ gì? Đúng thật như vậy, cũng không phải là không thể tha thứ.
Tang Trọng nghe hai thanh âm này, có chút phiền lòng, đứng dậy đi qua, đưa tay phất trước mặt A Tú, nàng liền ngất đi.
Tang Trọng lấy túi Càn Khôn từ trong tay áo nàng ra, không tốn chút sức nào mở ra, lật xem đồ vật bên trong từng món từng món, định dùng Lục Hợp Thiên Cục tìm ra nguyên nhân nàng muốn kinh thư.
Mua son phấn nước ở Dương Châu, mua sách ở Nam Kinh, mua tơ lụa ở Tô Châu, mua đan dược ở chợ Núi, trong túi Càn Khôn của A Tú đều là những thứ này, không có manh mối gì.
Tang Trọng thất vọng thở dài, đang định bỏ cuộc thì lấy ra một cái túi gấm uyên ương quấn quýt, làm vô cùng tinh xảo, nhưng đã có chút phai màu, góc cạnh nổi lông, rõ ràng là một vật đã cũ, kỳ quái chính là khi hắn nhắm mắt lại, chỉ thấy một mảnh bóng tối, hoàn toàn không nhìn thấy lai lịch túi gấm này.
Loại tình huống này, chỉ có một nguyên nhân, lai lịch túi gấm này liên quan đến người có cảnh giới tu vi cao hơn hắn rất nhiều.
Tang Trọng vuốt ve uyên ương trên túi gấm, nhớ tới nữ tử giả trang Tần Bán Sơn kia để lại dao găm vàng, hắn dùng Lục Hợp Thiên Cục kiểm tra lai lịch dao găm, cũng là kết quả như vậy.
Tuy nói nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên¹, trên đời này cảnh giới tu vi cao hơn hắn nhiều đâu chỉ có một người?
[1] nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên: ý nói trên đời này có nhiều người giỏi hơn mình.
Nhưng Tang Trọng vẫn không nhịn được nghĩ, A Tú có phải là nữ tử giả trang Tần Bán Sơn hay không? Cẩn thận nhớ lại, giọng điệu thần thái của các nàng có vài phần giống nhau, thời gian cũng phù hợp, nhưng không có chứng cứ, dù sao cũng không thể xác định.
Mở túi gấm ra, Tang Trọng lấy một lá bùa từ bên trong ra, hô hấp không khỏi dừng lại.
Không có ai quen thuộc lá bùa này hơn hắn, bởi vì chính hắn vẽ. Lá bùa này phải ở trong tay nữ tử giả trang Tần Bán Sơn, bây giờ lại xuất hiện trong túi gấm của A Tú, ở giữa còn có thêm một dấu vết sửa lại.
Khó trách không cách nào cảm giác được vị trí của nữ tử kia, thì ra là bùa bị hỏng rồi.
Chứng cứ này vô cùng xác thực, A Tú chính là nữ tử giả trang Tần Bán Sơn, chắc là sau khi trộm ngọc phù của Tạ Ngạn Hoa thì nàng và Chung Vãn Tình chia tay, Chung Vãn Tình đến Thiên Tuyền sơn trang trộm kinh thư, nàng thì giả trang Tần Bán Sơn, tiếp cận mình.
Tang Trọng lại cảm thấy kỳ quái, nếu chỉ vì kinh thư trong tay mình, các nàng cũng không cần phí công trắc trở, trực tiếp tới cướp là được. Bằng bản lĩnh của các nàng, chưa chắc không thể thực hiện được.
Chẳng lẽ là Lục Hợp Thiên Cục? Dù sao Lục Hợp Thiên Cục không giống những thứ khác, có thể trộm, có thể cướp, nếu các nàng muốn mượn Lục Hợp Thiên Cục để đạt được mục đích nào đó, nhất định phải phối hợp với hắn.
Cho nên A Tú mới giả trang Tần Bán Sơn tiếp cận hắn, sau khi hiểu rõ hắn, trở về định ra kế hoạch trọng thương hắn với Chung Vãn Tình trước, sau đó cứu hắn, để hắn mang ơn, cam tâm tình nguyện giúp các nàng.
Nghĩ đến đây, lòng Tang Trọng như gương sáng, nhìn A Tú hôn mê, vẻ mặt mỉa mai nói: “Trên đời này làm gì có nhiều chuyện mỹ nhân cứu anh hùng tốt đẹp như vậy, hai người không cảm thấy cái bẫy này rất ngu xuẩn à?”
Lại nhìn bùa trong tay, một lá bùa mà thôi, hỏng thì hỏng, còn sửa nó làm gì? Bỏ vào trong túi gấm uyên ương quấn quýt, là có ý gì?
Tang Trọng không ngốc, nên hắn cười.
Hắn không phải người chơi không nổi, chẳng qua không thích trò chơi không thú vị, chỉ cần nàng có một chút tâm ý, trò chơi này sẽ thú vị hơn nhiều, hắn rất vui lòng chơi tiếp với nàng, nhìn xem cao thủ phía sau nàng cuối cùng là thần thánh phương nào.
Tuy rằng chuyện sau đó, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn. Nhưng lúc này, Tang Trọng đã nhìn thấy một cái bóng mờ khổng lồ, giống như núi Tiên trên biển trong bóng tối, đây là bí mật hắn không thể dùng Lục Hợp Thiên Cục để suy tính.
Bí mật này đối với hắn mà nói, thật sự thú vị hơn nhiều việc giúp Mã Đạc đòi lại kinh thư.
Đêm khuya thanh vắng không một tiếng động, ánh trăng như bạc, trong tiểu viện đèn đuốc sáng lờ mờ, một người mặc áo dài tay đứng trong ánh đèn thổi sáo. Bên ngoài tường viện, Chung Vãn Tình bày một cái ghế, một cái bàn vuông, trên bàn có rượu có thức ăn, tiếng sáo du dương, nàng ấy đã uống hơn mười chén rượu.
Tiểu nhị cầm bức thư đi tới, thầm nghĩ hắc, cô nương này, thật biết tìm chỗ uống rượu, nàng ấy coi người ở trong viện này là nhạc sư à?
“Chung cô nương, ở đây có một bức thư gửi ngài.” Tiểu nhị tươi cười, hai tay dâng lên.
Chung Vãn Tình nhận thư, ném cho gã ta một khối linh thạch.
Tiểu nhị nói cảm ơn rồi đi, chưa đi được mấy bước, đã nghe thấy nàng ấy chửi ầm lên ở phía sau: “Đi cha ngươi ý Trường Thủy tướng quân, không phải chỉ là một con rắn nhỏ thôi à, ăn gan gấu mật báo mà dám đòi tiền bà cô của ngươi?”
Tiếng sáo trong sân dừng lại, tiểu nhị cũng ngây dại, Chung Vãn Tình trừng mắt mắng xong, xé nát lá thư, vung tay, hóa gió mà đi.
Thị vệ trong viện thấy Ôn Hành Vân mỉm cười, cố ý nhíu mày nói: “Các chủ, vị Chung cô nương này đẹp như thiên tiên, mắng người còn hung dữ hơn cả đàn bà chanh chua trên đường.”
Ôn Hành Vân vuốt ve sáo ngọc bích nói: “Ở chung với nàng ấy, chắc là rất thú vị.”
Trong lòng thị vệ không thể gật bừa, cô nương này võ công cao cường, ra tay tàn nhẫn, lời nói cử chỉ không theo lẽ thường, ở chung, có thú vị hay không thì không biết, nhưng khiến người ta lo lắng đề phòng là thật.
Gã nói: “Sao các chủ không mời nàng ấy vào ngồi? Nếu nàng ấy biết ngài là ai, nhất định sẽ rất vui.”
Ôn Hành Vân thản nhiên nói: “Nếu nàng ấy muốn biết ta là ai thì đã sớm biết, nếu muốn vào thì bất cứ lúc nào cũng có thể vào, lại không có ai ngăn cản nàng ấy.”
Thị vệ không dám lên tiếng, tính tình Ôn Hành Vân nổi danh là cổ quái, có đôi khi gã ta còn ôn nhu hơn gió xuân, thị nữ lỡ tay làm vỡ đồ cổ giá trị ngàn vàng, gã ta cười cho qua chuyện, có đôi khi gã ta còn lãnh khốc hơn mùa đông giá rét, thuộc hạ chỉ nói sai một câu đã đánh mất bát cơm, người thân cận hơn nữa cũng không đoán ra tâm sự của gã ta.
Hầu hạ người như vậy, thời thời khắc khắc đều phải nhìn mặt mà đoán ý, thận trọng dè dặt.
Đến núi Lộc Trì, Chung Vãn Tình bổ cửa động phủ của Trường Thủy tướng quân ra bằng một kiếm, đá vụn bay tán loạn, mặt đất chấn động, cả tòa động phủ dường như khó có thể thừa nhận uy lực của một kiếm này, lung lay muốn sập.
Nàng ấy vừa mắng, vừa đi vào, nhưng trên người một chút bụi đá cũng không dính vào.
“Cái con Xà Tinh kia, thức thời thì mau giao A Tú ra đây, nếu không ta lột da ngươi!”
Đi tới đại sảnh, chỉ thấy A Tú nằm trên mặt đất, Chung Vãn Tình tiến lên vỗ vỗ mặt nàng, không phản ứng, liền lấy một cái bình nhỏ ra, mở ra đặt ở dưới mũi nàng.
Một mùi cay xông thẳng vào đỉnh đầu, A Tú từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy nàng ấy, nước mắt tràn ra nói: “Tỷ đến rồi, tên Xà Tinh chết tiệt kia, hắn ta…”
Nghẹn ngào nói không nên lời, sắc mặt Chung Vãn Tình âm trầm, nhíu mày nói: “Hắn ta khinh bạc muội?”
A Tú lắc đầu, tức giận nói: “Hắn ta bảo muội hát!”
Chung Vãn Tình giãn mày, cười nói: “Không phải chỉ là hát thôi à, tỷ còn tưởng rằng có chuyện lớn gì, chờ tỷ bắt được hắn ta, bảo hắn ta hát cho chúng ta nghe ba ngày ba đêm, hắn ta ở đâu?”
A Tú nhìn quanh bốn phía, nói: “Muội cũng không biết, trước khi muội ngất đi, hắn ta vẫn còn ở đây.”
Chung Vãn Tình lục soát một vòng trong động phủ, nói: “Chẳng lẽ nghe đến uy danh của tỷ, chột dạ nhát gan, lâm trận bỏ chạy?”
A Tú nói: “Tỷ làm gì có danh tiếng lớn như vậy?”
Không tìm thấy Trường Thủy tướng quân, hai nữ tử liền cướp sạch vàng bạc tài bảo trong động phủ, hóa gió mà đi.