Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 6

Lúc này trên xe không có bao nhiêu người, Cố Như sợ bỏ sót một số thông tin quan trọng nên lật hết một lượt nhật ký của nguyên chủ, ngoài gia đình, công việc và bạn bè, thứ mà Thẩm Ái Lập viết nhiều nhất chính là vướng mắc tình cảm với bạn trai cũ Ngụy Chính, hai người đã chia tay được một năm, ba tháng trước hắn ta không thể chịu đựng nổi và muốn trốn đến Cảng Thành.Trên thực tế, lúc nguyên chủ đưa tiền cô thậm chí không biết kiếp này hai người có gặp lại nhau hay không, ít nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của nguyên chủ cô chưa từng gặp lại người này. Cố Như xuống tàu ở ga bệnh viện Nam Hoa, cô biết nhà nguyên chủ nằm trong sân sau bệnh viện Hoa Nam bên phải sân có một cây bồ kết có hai người không hết, bên trái có một cây bồ kết hình lục giác nhưng bây giờ nhìn nhiều ngõ quá, cô ấy không biết nên đi hướng nào. Giờ mà hỏi người khác nhà mình ở đâu, có hay không kỳ quái??

"Thẩm Ái Lập!"

Cố Như đang bối rối, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ gọi tên nguyên chủ, khi cô quay người lại thì thấy một nam một nữ đang đi về phía mình, trông dáng vẻ như một cặp vợ chồng mới cưới, người nam thân mặc quân phục màu xanh lá cây, người phụ nữ mặc váy kẻ sọc xanh trắng, tiến tới mỉm cười chào hỏi: "Sao em lại đứng ở đây? Đồ đó nặng quá à?"

Thấy đối phương ngơ ra, cô ấy cười nói: "À, em không nhận ra chị nhỉ? Chị là chị gái của Phàn Đặc còn đây là chồng chị." Sau đó cô ấy nói với người đàn ông bên người:"Giúp người ta nhanh lên:

"Đây là bạn cùng lớp của Phàn Đặc. Con hẻm đầu tiên phía trước là sân nhà của họ. "

Cố Như chưa kịp phản ứng thì người đàn ông đã cầm hành lý của cô và đi về phía trước.

"Vừa rồi em không nhận ra. Chị Phan kết hôn lúc nào vậy?"

Cố Như không có ấn tượng gì về người tên Phàn Đặc. Nghĩ rằng có thể là bạn cùng lớp ở trường tiểu học hoặc trung học, liền chọn một câu hỏi an toàn hơn để hỏi. Phàn Đa Mỹ mỉm cười, lộ ra một đôi lúm đồng tiền trên má, từ trong túi xách lấy ra một nắm kẹo đưa cho Cố Như, “ Mới đầu tháng này, ăn chút đường ngọt miệng.”

Cố Như cười nói: “Cám ơn chị Phàn, dính chút hỉ khí của chị, anh rể nhập ngũ ạ?” "Ở Tây Bắc bên kia, vài hôm nữa chúng ta cũng phải về bên đó."

Cố Như ghen tị, đơn vị tốt nhất hiện nay là quân đội, chân thành cảm thán: "Thật tốt!" Phàn Đa Mỹ cười nói: “Sau này nếu có cơ hội, em có thể tới chơi, chờ sau này sẽ ổn định, chị sẽ gửi địa chỉ cho em."

"Sao em có thể không biết xấu hổ vậy được." Cố Như bối rối liên tục khi nói lời tạm biệt với vợ chồng Phàn Đa Mỹ.

Tuy nhiên, khi cô biết rằng cô và Phàn Đặc là bạn học cấp hai, đây chỉ là chị gái và anh rể của bạn cùng lớp nên cô cũng không suy nghĩ nhiều về nó.Thím Lý đang đi lấy nước thì thấy trước cổng sân có động tĩnh, bà đang thắc mắc không biết thân thích nhà nào đến, nhưng nhìn kỹ hơn thì chính là Ái Lập.

"Này, Ái Lập đã về rồi, này, sao mặt sưng lên thế này?"

Đột nhiên bà nghĩ tới điều gì đó, khẽ thở dài: "Về nhà nhanh đi, mẹ con đang ở nhà!"

Rồi hướng tầng hai phía đông hô lên: "Ngọc Lan, Ngọc Lan, Ái Lập đã trở lại!" "Gặp lại sau thím Lý" Cố Như chào tạm biệt bà ấy một tiếng.

Trong sân này có hơn chục gia đình sinh sống, Thẩm gia sống trong một căn nhà nhỏ rộng khoảng bốn mươi mét vuông gồm ba phòng ngủ trên tầng hai, Thẩm gia đã ở trong viện này hơn mười năm. Biết rằng Ái Lập đã về, một số người thò đầu ra và gọi cô ấy, "Đây có phải là Ái Lập không?" "Được nghỉ à?" " Định ở lại bao nhiêu lâu?"

"Dạ khoảng bốn ngày gì đó."

"Mẹ con cứ nhắc con mãi, đã ba tháng không thấy về." Cố Như cười cười, nguyên chủ vì nợ nần dù chỉ vài xu tiền xe cũng luyến tiếc, sau này bị phù thũng cô lại không muốn mẹ mình biết, tiền hàng tháng được chuyển thẳng vào tài khoản của bà.

Thẩm Ngọc Lan đang bận rộn trong bếp thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, bà nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy con gái ba tháng không về nhà xuất hiện trước mặt mình, khóe miệng khẽ cong lên.

Niềm vui còn chưa hiện rõ lên mặt thì nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy của con gái mình, khoé miệng Thẩm Ngọc Lan lập tức cứng đờ, bà đã nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt như vậy trong bệnh viện trong mấy năm qua. Bà biết đó là vì "thiếu ăn", đơn giản là Thẩm Ngọc Lan không biết tại sao con gái mình lại thiếu ăn, đặc biệt là Ái Lập bà nhẹ nhàng giọng ngập lụt nói: "Con gái ngoan, sao lại thành ra thế này?"

Lời vừa nói ra, hốc mắt Thẩm Ngọc Lan đỏ hoe, nghĩ đến số tiền con gái gửi cho bà hàng tháng, “Ăn không ngon, sao mỗi tháng lại gửi cho mẹ nhiều tiền như vậy!” "Mẹ, con có đủ tiền, hai tháng nay đồ ăn trong nhà máy không ngon, con không muốn ăn, còn không phải hôm nay trở về ăn đồ mẹ nấu sao?" Thẩm Ngọc Lan nhìn thấy một chiếc túi vải thô lớn mà con gái mang về, “Sao con lại mang về nhiều đồ như vậy?”

Bà giúp con gái gọn gàng dọn đồ vào phòng, múc nước rửa tay cho Thẩm Ái Lập, nhìn thấy bàn tay và khuôn mặt sưng tấy của cô, mẹ cô người đã chịu nhiều đau khổ trong cuộc đời, vẫn không cầm được nước mắt.