Thập Niên 60: Nữ Kỹ Thuật Viên

Chương 5

Vương Nguyên Lị từ trong phòng ra tới, thấy các nàng thu một lớn một nhỏ hai cái hành lý túi ra tới, không khỏi hoảng hốt trong lòng, trong giọng nói liền mang theo chút gấp gáp:“Ái Lập, nhiều đồ như vậy, cậu có thể xách hết sao? Không thì lần sau lại mang tiếp”

"Tôi vừa nâng thử, cũng không sai biệt lắm."

Cố Như vừa nói vừa treo chìa khóa lên cửa phòng ngủ, "Nguyên Lị, tôi phải đến nhà máy nộp đơn xin nghỉ phép nên tôi đi trước đây."

Vương Nguyên Lị nhìn chằm chằm vào túi vải của Cố Như, lưỡng lự mấy lần, như muốn nói lại thôi, nhưng Cố Như làm như không nhìn thấy, liền cùng Tự Du đi xuống lầu. Tình cờ đã đến giờ ca chiều, tình cờ gặp mấy công nhân chuẩn bị trở lại nhà xưởng, hai mắt nhìn chằm chằm đánh giá Cố Như.

Chương Tự Du nói: "Nhìn cậu đi, bình thường là một mình một ngựa, để bây giờ người ta muốn ăn dưa cũng không dám hỏi trực tiếp chính chủ."

Nhà máy dệt Quốc Miên là một nhà máy lớn ở Hoa Thành được chia thành khu sinh hoạt và khu công nghiệp, có hơn trăm chục kỹ thuật viên ở bộ phận công nghệ sản xuất, bộ phận bảo trì máy móc và bộ phận giám sát kỹ thuật. Bộ phận công nghệ được chia thành bộ phận công nghệ và bộ phận kỹ thuật, Thẩm Ái Lập ở bộ phận kỹ thuật vừa mới vượt qua thời gian thực tập nên hiện tại đã bắt đầu tháo dỡ một số máy móc cũ và làm những công việc lặt vặt.

Khi đến bộ phận kỹ thuật, Cố Như đi theo biển chỉ dẫn trong nhà máy và tìm được văn phòng của chủ nhiệm Trần, sau khi nộp đơn xin nghỉ phép, ban đầu cô còn muốn bàn giao công việc nhưng chủ nhiệm Trần đã phê duyệt rồi, để cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày.

"Ái Lập , cô là một trong số những sinh viên đại học mới trong xưởng, tôi coi trọng cô nhất số những người đồng chí nữ. Bạn vừa giỏi kỹ thuật, tôi nghe nói cô từng học tiếng Nga lúc học đại học. Thân thể là tiền đề của cách mạng, người trẻ tuổi phải biết phân rõ nặng nhẹ."

Rõ ràng là những lời an ủi, động viên, nhưng Cố Như nghe xong da mặt không khỏi nóng lên, cô bị đau dạ dày trong khi một tháng lương 35 đồng, cô còn là một cô gái trẻ, chưa có gia đình không có gánh nặng. Bây giờ cô đang nghi ngờ cả nhà máy đều đoán được tại sao cô lại vay tiền!

Nhưng Cố Như vẫn giả vờ như không biết chuyện này, cảm kích nói: “Cảm ơn chủ nhiệm đã tin tưởng tôi, tôi hiểu rồi sau này tôi sẽ chú ý đến, sẽ không kéo chân sau bộ phận của chúng ta."

Cô biết việc cho Ngụy Chính mượn tiền để đi Cảng Thành sau này sẽ trở thành một trong những lý do để chỉ trích nguyên chủ, nhưng bằng chứng duy nhất lại là cuốn nhật ký cô cất trong túi vải.

Hiện tại cô nói không có, liền không có.

Chủ nhiệm Trần ân cần mỉm cười "Đừng lo lắng, tôi chỉ khuyên cô vài lời thôi! Ở nhà chăm sóc bản thân cho tốt, đi đi!"

Bảo vệ khoa Tiểu Lý, người lớn lên đoan chính lại cần mẫn, đang đợi Cố Như ở tầng dưới trong ký túc xá, trên vai khoác một túi hành lý lớn, thế nhưng không chút chật vật nào, ngược lại trông dáng đứng càng thẳng hơn.

Cố Như cõng bọc nhỏ đi ở phía sau, không khỏi cảm thán nguyên chủ bị mù, nếu tên kia được thay thế thành Tiểu Lý, chẳng những cô sẽ không bị viêm bao tử thậm chí còn có người giúp cô ấy xếp hàng lấy cơm.

Nghĩ đến việc sớm gặp lại mẹ của nguyên chủ, Cố Như có chút bối rối, cũng không nói nhiều với Tiểu Lý dáng vẻ nghiêm túc, mua vé đến ga bệnh viện Hoa Nam với giá 60 hào.