Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác Của Năm Vai Ác

Chương 51: Không tin

Hoa nở hai đóa, mỗi người có một số ý nghĩa riêng.

Lại nói ở cửa hàng điểm tâm, một chàng trai mặc áo xám nhạt thấy túi giấy Kiều Liên Liên làm rớt, hắn cân nhắc suy nghĩ một lúc, sau cùng vẫn quyết định nhặt lên mang về tửu lầu nhà mình.

"Chưởng quầy, Kiều nương tử kia đúng là không còn bán thịt kho nữa, mà cũng không thấy cô ta nói công thức thịt kho cho ai cả." Chàng trai áo xám nhạt nhẹ nhàng nói.

"Thế à? Vậy cô ta đến trấn Tây Dương làm gì?" Chưởng quầy vừa khẩy bàn tính vừa hỏi.

"Bán... Hoành thánh." Chàng trai áo xám bóc một miếng bánh bỏ vào miệng rồi đáp.

Ban đầu hắn cũng chỉ đi tới nhìn quan sát Kiều nương tử kia thôi, nhưng sau đó không thể cưỡng nổi mùi thơm kia mà sai người đi mua một chén để nếm thử.

Kết quả không nếm thì không biết, chứ ăn một lần rồi thì thấy ngon đến mức muốn rụng cả lông mày.

Nếu không phải lúc ấy đã bán hết rồi thì hắn cũng phải quay lại ăn thêm một chén nữa.

Dĩ nhiên, hắn không dám nói với chưởng quầy những điều này, chỉ mô tả tình huống lúc đó: "... Việc buôn bán của cô ta quả thật tốt đến không thể tả, cũng cùng bán hoành thánh nhưng người khác bán lại không đông bằng cô ta… Ta đi cách cả trăm thước còn ngửi được cái mùi thơm kia."

“Cô ta đúng là có chút tài năng.” Chưởng quầy nhíu mày, “Thịt kho là công thức gia truyền còn chưa nói, hoành thánh này cũng có thể là công thức gia truyền luôn ư?”

"Có thể lắm, hình như là có liên quan đến một loại bột, lúc đó ta thấy cô ấy tặng bao bột phấn cho một người." Chàng trai áo xám nhạt lấy ra một phần giấy bao từ ngực áo, "Sau đó khi cô ấy mua đồ, một phần giấy bao rơi ra, ta thấy nó giống với mà ta đã thấy nên nhanh chóng nhặt rồi chạy về đây.”

"Bao bột phấn?"

Hai mắt chưởng quầy sáng ngời, lanh tay lẹ mắt mở giấy bao ra ngửi một lúc rồi vội vàng hét lên: "Mau gọi sư phụ Chu đến đây."

Sư phụ Chu là đầu bếp phụ trách ở chi nhánh trấn Tây Dương, xem ra những đồ mà Kiều nương tử làm rơi quả thực không phải nhỏ.

Chàng trai áo xám cũng tức tốc chạy ra ngoài, không lâu sau, hắn khiêm tốn chỉ dẫn sư phụ Chu vào gian nhà trong.

"Chưởng quầy, ngươi kêu ta đến làm gì?" Tuy sư phụ Chu chỉ là một đầu bếp nhưng vì tay nghề lợi hại nên thân phận cũng không thấp hơn chưởng quầy bao nhiêu.

"Sư phụ Chu, ông xem thứ này này." Chưởng quầy mở giấy bao ra rồi đẩy về phía ông ta: "Nghe Tiểu Khánh nói, cô Kiều nương tử kia bỏ thứ này vào trong món ăn nên nó mới tỏa ra mùi thơm tứ phía như vậy."

Sư phụ Chu nửa tin nửa ngờ cầm lấy giấy bao đưa lên miệng liếʍ thử.

"Chẳng qua chỉ là một chút rong biển nghiền thành bột thôi, hẳn là có cho thêm vài thứ nữa, nhưng nếu nói rằng có khả năng làm cho việc buôn bán tốt vô cùng thì đương nhiên không thể nào." Lúc trên đường tới đây sư phụ Chu đã nghe Tiểu Khánh kể sơ qua một lượt.

Ông ta không tin rằng một phụ nữ bình thường ở nông thôn có thể làm ra một món ăn ngon như vậy, nên tất nhiên cũng coi thường cái thứ bột phấn vứt đi này.

Chưởng quầy cụp mắt xuống, còn chưa nói gì thì Tiểu Khánh bên cạnh đã sốt ruột nói: "Món hoành thánh đó thật sự rất ngon, ta chưa bao giờ ăn món hoành thánh ngon như vậy, nếu không tin thì ngày mai hai người cũng hãy thử xem."

Sư phụ Chu vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chưởng quầy đã quyết định: "Nếu đã như thế thì mai kêu người mua hai chén về, nếm thử là biết ngay thôi.”

Kiều nương tử à, cô đừng làm mọi người thất vọng đấy.