Xuyên Thành Mẹ Kế Độc Ác Của Năm Vai Ác

Chương 50: Thay đổi cái nhìn

“Mẹ, chúng ta về nhà liền sao ạ?" Cố Thước nhẹ nhàng hỏi sau khi đã thu thập chén đũa cuối cùng vào sọt.

Kiều Liên Liên gật đầu.

Hôm nay các nàng mua thêm khá nhiều đồ, không thể nào ngồi xe của đại thúc Ngưu mà chỉ có thể thuê một chiếc xe khác để về nhà.

Cũng may là hàng ngày nàng thu được nhiều tiền, nên việc này cũng không quá khó khăn.

Kiều Liên Liên nhanh chóng tìm được một chiếc xe bò rồi dùng mười lăm văn tiền để trả cho họ chở đến tận nhà.

Nàng không trả giá, chỉ cùng Cố Thành đưa đồ lên xe, sau đó bế mấy đứa nhỏ lên xe, kêu mấy đứa ngồi trên xe chờ một lát để nàng đi mua nguyên liệu nấu ăn cho ngày mai.

"Mẹ, con đi cùng người." Cố Thành gọi nàng lại.

Đứa nhỏ này, cứ luôn lo lắng nàng sẽ bị người khác bắt nạt, nhưng cũng không biết là tưởng tượng từ đâu ra nữa.

Kiều Liên Liên sờ sờ cằm, không từ chối.

Hai mẹ con ghé qua một tiệm thịt heo gần đó chặt một ít chân giò, mua vài cân bột mì, vài củ hành tím và một số gia vị cần thiết trong nhà.

Trên đường trở về, nghĩ đến sở thích của mấy đứa con mà nàng còn cố ý thêm vài món ăn vặt mà bọn nhỏ thích ăn.

Không ngờ, khi đến lúc thanh toán, một tờ giấy từ túi của Kiều Liên Liên chợt rơi xuống.

Cố Thành nhanh tay muốn nhặt lên, nhưng lại bị nàng giữ lại.

Ngón tay của mẹ kế mảnh khảnh nhưng sức lại rất mạnh mẽ, Cố Thành bị đè đến không thể nào cử động được, thậm chí bị nàng ép phải theo nàng ra ngoài cửa.

Nếu là người khác, Cố Thành sẽ bất chấp tất cả mà vùng ra.

Nhưng với mẹ kế, Cố Thành không do dự chút nào mà đứng vững phối hợp với nàng.

Hai mẹ con đi tận mấy chục bước thì Kiều Liên Liên mới buông bàn tay đang đặt trên vai con trai lớn ra rồi nhẹ nhàng nói: "Đừng chạm vào bao giấy đó, cũng đừng quay đầu lại."

Cố Thành hiểu rõ ngay lập tức.

Tờ giấy bao kia chắc chắn là mẹ kế đã cố ý bỏ lại.

Nhưng dụng ý trong đó có lẽ chỉ có Kiều Liên Liên mới biết.

Mấy mẹ con ngồi xe bò trở về thôn Cố Gia, và bởi vì đồ đạc trên xe càng ngày càng nhiều nên dẫn đến việc nhiều người trong thôn bắt đầu chú ý đến họ.

"Tiểu Kiều, con đây là đang làm gì vậy? Sao còn đem cả bàn ghế về đây, mua cho nhà à?" Thím Lưu thấy bọn họ từ xa không nhịn được mà hỏi.

Xe bò dừng lại trước cửa nhà cũ, Kiều Liên Liên mỉm cười xuống xe để dọn đồ, "Tất cả đều là đồ dùng cần thiết cho buôn bán nhỏ thôi."

"À..." Thím Lưu cũng biết chuyện nàng bị ép bán bí quyết nấu thịt kho, nháy mắt đồng tình mà nói: “Nào, thím giúp con dọn đồ."

Một số người khác cũng đến để giúp đỡ, đồ đạc không nhiều lắm đã dọn xong xuôi.

Kiều Liên Liên trả tiền xe, sau đó bắt đầu dọn lại nhà cũ.

Thím Lưu còn muốn giúp đỡ, nhưng tuổi của bà đã cao, làm một bận vừa nãy đã cảm thấy mệt mỏi đến thở hổn hển, đến chừng này đã không còn đủ sức lực, chỉ có thể quay vào nhà mình hô: "Ông ơi ra đây, ra đây đi.”

Chẳng bao lâu, Lưu đại thúc cau mày bước ra.

"Ông à, Kiều Liên Liên một mình không thể làm hết, ông giúp con bé dọn đồ một chút đi." Thím Lưu chỉ huy Lưu đại thúc.

Vốn tưởng rằng ông nhà mình tính tình khó ở thế nào cũng không tình nguyện mà giúp đỡ, ai ngờ Lưu đại thúc chỉ thoáng ngơ người rồi nhanh chóng vác cái bếp lò nặng nhất vào trong sân.

Tiếp theo là cái bàn, chiếc nồi sắt lớn, Lưu đại thúc cũng bê phụ vào hết.

Kiều Liên Liên sắp xếp gia vị trong bếp xong, khi bước ra thấy mọi thứ đã được chuyển vào đâu ra đấy thì hơi ngạc nhiên.

Mặc dù Lưu đại thúc và Ngưu đại thúc ban đầu không hề kiên nhẫn với nàng, thậm chí còn chán ghét ra mặt.

Nhưng từ khi biết được chân tướng thì họ vì mặt mũi mà tiếp tục ghét nàng, ngược lại bởi vì áy náy mà giúp đỡ nàng không hề nà điều gì.

"Thật sự rất cảm ơn thím và đại thúc." Kiều Liên Liên nói một cách chân thành.

"Có bao nhiêu đâu, đều là hàng xóm cả mà, Tiểu Kiều còn đừng để ý." Thím Lưu cười đến rạng rỡ.

Kiều Liên Liên cũng mím môi cười theo, "Hai người cũng đã làm việc rất vất vả rồi, chi bằng cứ ở lại nhà con ăn cơm trưa đi, con vừa mua được một miếng thịt heo tính trưa nay hầm.”

"Không được, không được." Thím Lưu từ chối Kiều Liên Liên, nhà họ đã ăn rất nhiều thịt của Tiểu Kiều rồi, giúp một tay là việc nên làm, sao có thể mặt dày mà ăn chực như vậy được kia chứ.

Dứt lời, cặp vợ chồng già bước lẹ trở về nhà mình, trông dáng vẻ cứ như là sợ bị cản lại vậy.

Kiều Liên Liên nhịn được mà cười hì hì.

Vừa cười nàng vừa cảm thán, dù trong thời đại này, con người ở thời đại này phần lớn vẫn còn rất chất phác.