Đúng là như vậy.
Nhìn thấy Kiều Liên Liên nhỏ thuốc mắt cho Cố Chung, trên khuôn mặt nhỏ xưa nay chưa từng có biểu cảm gì của Cố Thành hiện lên tia tò mò.
“Đây là chữa mắt cho đệ đệ con, có lẽ không thể làm nó được như người bình thường nhưng ít ra cũng có thể nhìn rõ.” Kiều Liên Liên giải thích đơn giản một chút.
Cố Chung ừ à một hai tiếng rồi nhắm mắt ngủ.
Cố Thành nhìn Kiều Liên Liên, mím môi, dường như muốn hỏi cái gì nhưng rồi lại không nói nữa.
Biết hỏi gì đây?
Người sống ở trên đời không có khả năng sạch sẽ rõ ràng, ngay cả cậu cũng có những bí mật không thể nói.
Vậy nên cũng không có gì khó lý giải về sự thay đổi đột ngột của mẹ.
“Con muốn hỏi gì hãy hỏi đi.” Kiều Liên Liên nhìn cậu cười.
Cố Thành kéo chăn đệm: “Không muốn hỏi gì cả, mẹ, đi ngủ thôi.”
Kiều Liên Liên không nghĩ đứa trẻ này lại hiểu chuyện như vậy. Nàng vươn tay, ở trên mái tóc đen như mực của con trai lớn xoa loạn xạ một phen.
Cố Thành ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh đầy lên án.
Kiều Liên Liên lúc này mới thu tay, mỉm cười: “Đi ngủ, đi ngủ nào.”
Mấy mẹ con một đêm ngon giấc.
Hôm sau, lúc Kiều Liên Liên tỉnh dậy, Cố Thành đang luyện võ một cách bài bản.
Chỉ là so với mấy hôm trước vẫn còn thong thả luyện tập, hôm nay lại kịch liệt hơn rất nhiều.
Năm đó Kiều Liên Liên ở nhà họ Kiều cũng từng trải qua huấn luyện, tuy rằng không phải luyện võ như vậy nhưng cũng biết muốn luyện võ phải từng bước tuần tự, nếu vội vàng có khả năng sẽ làm hại chính mình.
“Thành nhi.” Nàng chuyển động một vòng quanh sân rồi mới nói, “Hiện tại trong nhà cũng có chút tiền, nếu con muốn học võ, mẹ sẽ cho con đi học ở võ quán.”
Đi theo thầy dạy học tập chung quy vẫn tốt hơn ở nhà tự luyện.
Còn có đôi mắt của Cố Chung và chân của Cố Lâu.
Bọn trẻ còn nhỏ, không thể để những căn bệnh vặt liên lụy một đời, cần chữa phải nhanh chóng chữa trị.
Tay Cố Thành vẫn treo giữa không trung.
Cảm giác cay xót từ họng trào lên mũi, cậu phải cố hết sức mới khống chế được cảm giác chua xót này: “Không cần, trong nhà thiếu tiền, vẫn nên tiết kiệm một chút.”
“Chuyện tiền nong con không cần phải quan tâm.”
Là một người hiện đại, tư tưởng của Kiều Liên Liên rất tiên tiến: “Có nghèo đến mấy cũng không thể làm con mình nghèo, có khổ cũng không thể bỏ học tập, không riêng con, Chung nhi và Lâu nhi tương lai cũng phải đi học.”
Nếu có học đường thu nhận con gái, nàng còn muốn đem Cố Thước và Cố Ca ném qua luôn...
Như vậy, mỗi ngày nàng sẽ không phải chăm nhiều trẻ con nữa...
Cố Thành không biết suy nghĩ của mẹ kế đã bay thật xa...
Cậu thu lại nắm tay, trầm tĩnh nói: “Võ của con… Đều là cha dạy cho, những thầy dạy bên ngoài chỉ là nhập môn đơn sơ, có học cũng không dùng được, lãng phí mà thôi.”
“Cố...” Kiều Liên Liên cố tìm từ trong đầu ra tên của chồng mình: “Cố Thiệu biết võ sao?”
Cố Thành ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn nàng, “Mẹ quên rồi sao? Cha từ bé đã bị đưa đi làm hộ vệ, quyền cước công phu đều không nói chơi.”
Kiều Liên Liên trợn tròn mắt, nghiêm trang gật đầu nói: “Nhớ, nhớ chứ.”
Thật ra nàng đâu có biết, trong trí nhớ của nguyên chủ lại không có những cái đó.
“Vậy...” Cố Thành còn định nói gì đó.
Kiều Liên Liên vội cướp lời: “Bọn Tiểu Lâu còn chưa tỉnh, mẹ đi lên núi xem bẫy có con mồi nào không.”
Cố Thành quả nhiên bị dời đề tài: “Con cũng đi.”
“Con không thể đi.” Kiều Liên Liên bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói: “Con đã quên lần trước sao? Bởi vì mẹ con ta không ở nhà mà bọn Thước nhi bị người ta bắt nạt, Ca nhi sợ tới mức mấy đêm không ngủ ngon, chân Lâu nhi thiếu chút đã trở lên nghiêm trọng.”