"Đừng xúc động." Giáng Xuân cản bàn tay đang toan rút kiếm của hắn lại, sau đó quay đầu nói với Cố đại tẩu: "Cảm ơn đại tẩu chúng ta đã biết."
Rồi y nói với Bích Tùng: “Đi về trước rồi nói."
Hai người cùng nhau xoay người bước đi.
Cố đại tẩu đuổi theo hai người họ hai bước mới hỏi: "Này, các ngươi chỉ muốn hỏi chút đó thôi hả?"
Bích Tùng không ưa nhà Cố lão tam kia, cũng không ưa đại tẩu này, hắn dứt khoát không quay đầu mà phóng đi.
Để lại một mình Cố đại tẩu thất vọng nhìn họ biến mất, cuối cùng phun nước miếng cái toẹt xuống mặt đất mỉa mai nói: "Tốn nước bọt vô ích!"
Sau đó xoay người trở về nhà họ Cố.
...
Khi Giáng Xuân và Bích Tùng trở lại căn nhà trên trấn Tây Dương thì thấy chủ tử nhà mình đang ngồi trên giường, tay cầm một túi nước kỳ quái dùng ngón tay khẽ vuốt ve.
"Gia, tình hình không tốt lắm" Giáng Xuân đem hết chuyện nghe được kể rõ mười mươi ra.
Lúc đầu, người đàn ông áo tím tỏ ra bất động, khi nghe tin mấy đứa nhỏ phải ra đường tìm thức ăn giữa mùa đông giá rét, còn tin bé gái nhỏ nhất suýt bị đánh chết thì hắn nhíu mày thật chặt, đôi mắt sau chiếc mặt nạ đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Nàng ta quá đáng như thế ư?" Khi người đàn ông nói lời này ra mang theo vài phần áy náy: "Ta không nên để mấy đứa nhỏ ở lại như vậy. Nếu bọn nhỏ xảy ra chuyện gì ta làm sao ăn nói với huynh ấy đây."
Bích Tùng và Giáng Xuân cùng liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ tuy là thị vệ thân cận nhất bên cạnh chủ tử, nhưng cũng không biết những khúc mắc quanh quẩn trong chuyện này
Tuy nhiên, chủ tử làm việc có nguyên tắc của mình, bọn họ chỉ cần lắng nghe là được.
"Chủ tử, bây giờ chúng ta nên làm gì? Có muốn bắt người đàn bà kia…" Bích Tùng vẫn còn tức không trôi được.
Lúc hắn đi mua thịt thì trông là đồ tham ăn đó, nhưng nói đến mạng người thì nháy mắt đã quay về là thị vệ lạnh lùng tàn bạo.
"Không cần, chỉ trách ta nhìn lầm.” Người đàn ông nhắm mắt lại, "Có lẽ lão tam Cố gia nên quay trở về rồi."
Dù nói như thế nào thì mấy đứa trẻ khi được hắn giao đến đều nguyên vẹn không tổn thương gì.
Trong tương lai khi mang đi, hắn cũng hy vọng bọn chúng đều khỏe mạnh..
Nếu người phụ nữ kia không đáng tin, hắn chỉ có thể tự mình ra tay.
…
Nhà cũ Cố gia.
Mấy đứa nhỏ đều đã ăn no đến căng bụng, sau đó đơn giản rửa ráy sạch sẽ rồi đi ngủ.
Kiều Liên Liên thu dọn bát đĩa, bọc bột gia vị đã xay xong xuôi thì trời đã tối.
Nàng quay lại phòng, thấy Cố Thành đang tập luyện vài chiêu thức trên giường, Cố Chung thì ngồi không xa, chống cằm phiền muộn nhìn đại ca nhà mình.
Khi thấy nàng, hai tay Cố Thành khựng lại, nhưng không thu hồi chiêu thức, cũng không che giấu gì cả.
Tuy nhiên Cố Chung đột nhiên đứng dậy, đi thẳng về phía Kiều Liên Liên: "Mẹ."
"Hai mắt con sao rồi?" Kiều Liên Liên vào nhãn cầu của con trai nhỏ, độ đυ.c đã mờ đi rất nhiều, dường như có vẻ linh hoạt hơn nhiều: "Ta nhỏ cho con vài giọt thuốc."
Cố Chung gật đầu, sau đó lại nhìn sang Cố Thành.
Những ngày qua, bọn họ luôn chờ đến khi mọi người đi ngủ cả, sau đó mẹ mới nhỏ thuốc nhỏ mắt cho nó.
Lần này đại ca vẫn còn chưa ngủ, nó biết bí mật nhỏ của riêng mình và mẹ sẽ bị bại lộ.