Xuyên Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Tiểu Thuyết Lỗi Thời

Chương 30

Phòng 306 của bọn là khu ký túc xá cũ, bố cục bên trong không phải là trên giường dưới bàn mà là hai chiếc giường tầng một mặt tường, tường đối diện bày một chiếc tủ đa chức năng có tủ quần áo, bàn đọc sách, bàn máy tính, chính giữa thì có một cái bàn dài.

Vừa rồi bọn họ ăn uống quanh chiếc bàn dài, lúc này Ngô Hoan muốn xem phim nên đặt laptop lên bàn, mấy người đều ngồi trên giường cô ấy.

Ngô Hoan là người nghiện ăn và nói nhiều nhất, rõ ràng là sợ chết khϊếp, nhưng lúc nào cũng thích xem phim kinh dị, tình cờ gần đây cô ấy có hứng thú với một bộ phim kinh dị nhưng không dám xem một mình, nên nhân cơ hội kéo bọn họ cùng xem.

Khi bộ phim bắt đầu chiếu, 306 tràn ngập không khí âm trầm, chưa kể, Lâm Ngữ Tĩnh sợ hãi đến mức thật sự bỏ những vướng mắc tình cảm hỗn loạn đó ra sau lưng, ôm chặt lấy cánh tay Thẩm Thanh Thanh, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy sợ hãi.

Lâm Ngữ Tĩnh bên này tạm thời đặt buông xuống, trong khi Hàn Thừa Trạch bên kia lại tức giận đến sắp nổ tung.

Lúc đầu anh ta còn cảm thấy mình khá may mắn khi gặp được Thẩm Thanh Thanh vào buổi sáng, nhưng tiếp cận không thành còn bị cô mắng một trận, ngay cả cãi lại cũng không cãi được.

Anh ta không chỉ tức giận vì bị Thẩm Thanh Thanh từ chối, mà sự chán ghét thể hiện rõ ràng của đối phương khiến mặt anh ta hơi đau. Dù sao trước giờ anh ta vẫn cho rằng cô không thể không có cảm giác với mình, hoặc là nể mặt bạn thân, hoặc là lạt mềm buộc chặt.

Cũng may Thẩm Thanh Thanh không biết anh ta đang nghĩ gì, nếu không sẽ trực tiếp nói cho anh ta biết, sống lại cũng không được.

Đương nhiên, không ai biết chuyện đáng xấu hổ này, Hàn Thừa Trạch cũng không muốn người khác biết, chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Nhưng điều anh ta không ngờ là Thẩm Thanh Thanh không nể mặt mình mà còn dám lấy con riêng trong nhà anh ta ra châm chọc. Mà Lâm Ngữ Tĩnh vốn chưa từng dám lớn tiếng trước mặt anh ta lại dám nổi giận với anh ta, thậm chí còn đề nghị chia tay.

Sao cô ấy dám?

Lúc đầu Hàn Thừa Trạch đang uống rượu trong quán bar, nhận được tin nhắn của Lâm Ngữ Tĩnh xong thì chút ngột ngạt buổi sáng lập tức phát tiết, thế nên mới giận cá chém thớt gọi cho cô ấy.

Vốn tưởng rằng mình có thể phát tiết cảm xúc ra, ai ngờ Thẩm Thanh Thanh lại xem vào, Lâm Ngữ Tĩnh cũng không chiều chuộng anh ta như thường lệ, nên anh ta đã tức càng tức hơn.

"Tôi không nghe nhầm chứ? Vừa rồi là Lâm Ngữ Tĩnh nói muốn chia tay với cậu?"

Quán bar tuy ồn ào nhưng Hứa Mục vẫn nghe được chút âm thanh, không khỏi lại gần.

Có lẽ là bởi vì Lâm Ngữ Tĩnh ngày thường nhu nhược chịu đựng, đừng nói là Hàn Thừa Trạch, ngay cả người ngoài bọn họ cũng có thể tùy tiện bắt nạt, dáng vẻ đã ăn sâu vào lòng người như vậy, giọng điệu của Hứa Mục thật khó tin.

Hàn Thừa Trạch cảm thấy mình bị mất mặt trước mặt bạn bè nên lấy điện thoại di động gọi lại cho Lâm Ngữ Tĩnh, muốn cô ấy đến xin lỗi mình, về phần có tha thứ hay không thì anh ta còn phải cân nhắc một chút.

Đương nhiên không thể liên lạc được, khi biết Lâm Ngữ Tĩnh chặn mình, anh ta tức giận đến mức ném điện thoại.

Vốn dĩ những người khác trong phòng riêng cũng không để ý đến anh ta, lúc này lại nghe thấy tiếng quẳng điện thoại, lập tức vây tới quan tâm.

"Anh Hàn sao vậy? Ai chọc giận làm anh không vui?"

Hàn Thừa Trạch đen mặt không nói gì, Hứa Mục nhìn ra anh ta sắp tức giận, vội vàng xua tay: "Làm gì thì làm đi, đừng lảng vảng ở đây."

Dù sao cũng là bạn bè, Hứa Mục vừa nghe Lâm Ngữ Tĩnh muốn chia tay với anh ta thì còn hơi hóng chuyện, nhưng khi biết anh ta thật sự tức giận thì vẫn an ủi: "Dù sao cậu cũng không thích cô ta, còn luôn chê cô ta phiền phức, chia tay là tốt mà, nào, tôi uống hai ly ăn mừng với cậu."