Trong cốt truyện tiểu thuyết, lúc đầu đôi bạn Thẩm Thanh Thanh và Lâm Ngữ Tĩnh quá quan tâm đến nhau, một người cảm thấy đối phương sẽ không thích bạn trai của mình, người còn lại cảm thấy nếu biết bạn trai theo đuổi mình sẽ đau lòng, thế là không dám nói rõ ràng, tạo cơ hội cho tên cặn bã lợi dụng.
Bây giờ Thẩm Thanh Thanh đã sớm nói rõ ràng, cũng thể hiện mình ghét Hàn Thừa Trạch. Cộng thêm lúc trước Hàn Thừa Trạch nói dễ nghe ở nhà hàng Tây, bây giờ lại bị chứng minh là đang nói dối. Lâm Ngữ Tĩnh dù có thích anh ta đến đâu cũng sẽ thất vọng nên đã buột miệng nói câu chia tay.
"Lâm Ngữ Tĩnh, cô điên rồi à? Cô muốn chia tay với tôi! Cô nghĩ tôi là ai, là người cô muốn yêu là yêu, muốn bỏ là bỏ? Cô mau cút ra đây cho tôi…"
"Đều chia tay rồi, nghe anh ta nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Thẩm Thanh Thanh nói xong trực tiếp thay cô ấy cúp điện thoại, cũng chặn thẳng lúc anh ta gọi lại.
Sau khi trả lại điện thoại, cô hỏi: "Tớ không nỡ nghe anh ta mắng cậu nên chặn giúp cậu, cậu sẽ không tức giận chứ?"
"Không sao đâu, tớ biết cậu làm vậy là vì tốt cho tớ." Lâm Ngữ Tĩnh nói xong liền giang hai tay ôm lấy cô.
Thẩm Thanh Thanh cũng vòng tay ôm lấy cô ấy, không nhắc đến tên cặn bã đáng ghét nữa mà vỗ vai cô ấy an ủi.
[Chúc mừng kí chủ đã chia rẽ nam nữ chính, ban thưởng một viên thuốc cải thiện thị lực. Lưu ý: Thuốc này có thể chữa cận thị và mang lại đôi mắt sáng ngời.]
Thẩm Thanh Thanh có chút cạn lời, nhưng khi phát hiện tầm nhìn vốn dĩ mờ mịt khi không đeo kính của mình giờ đã trở nên rõ ràng hơn thì vẫn vui vẻ hơn một chút.
Trong thời đại thiết bị điện tử tiên tiến này, trước và sau khi xuyên qua cô đều cận thị, tuy mức độ không cao nhưng vẫn ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày. Nói mới nhớ, viên thuốc làm sáng mắt mà cô tình cờ có được còn được cô ưa chuộng hơn viên thuốc làm đẹp trước đó.
"Tớ có một ít rượu, vừa vặn còn lại chút thịt sốt thanh, hay là chúng ta uống một chút đi?"
Ngô Hoan cũng không biết an ủi người khác, do dự nhìn Lâm Ngữ Tĩnh nằm trong ngực Thẩm Thanh Thanh một lát rồi đề nghị.
"Tớ thấy không phải cậu muốn uống rượu mà là nhớ thương chút thịt sốt thanh còn lại này." Dư Duyệt cố ý nói đùa, muốn làm dịu bầu không khí.
"Tớ muốn ăn thì sao? Cậu có giỏi thì tí nữa đừng ăn thịt, uống rượu thôi là được rồi!" Ngô Hoan nói xong, đi đến tủ đồ ăn vặt của mình, lôi ra mấy chai cocktail, đặt lên trên bàn: "Có dâu tây, đào trắng, nho, còn có chanh dây, cậu muốn vị nào, Ngữ Tĩnh?"
Thẩm Thanh Thanh nghĩ dù sao cũng ở ký túc xá nên uống chút rượu cũng được, nên không ngăn cản.
Lâm Ngữ Tĩnh cảm giác được bạn cùng phòng đang quan tâm đến mình bằng cách khác, lén lau nước mắt ngồi thẳng dậy, lặng lẽ với lấy một chai.
Cô ấy lấy xong, ba người khác cũng chọn hương vị mình muốn.
Bốn người lại ngồi quanh bàn, chẳng mấy chốc mùi rượu lại bay lên trong ký túc xá.
Nhìn thấy Lâm Ngữ Tĩnh khui mãi không được, Thẩm Thanh Thanh liền đưa tay ra giúp đỡ.
"Đừng suy nghĩ nhiều, uống rượu xong ngủ một giấc, ngày mai lại là một ngày tốt đẹp."
"Thanh Thanh nói đúng, nào chúng ta cạn ly."
Lâm Ngữ Tĩnh không nói một lời, cùng bọn họ uống rượu.
Thịt sốt thanh không còn bao nhiêu, ăn xong Ngô Hoan lại đào ra một ít củ lạc.
Độ cồn trong cocktail không cao nên bọn họ không say, nhưng sau khi uống một chai rượu, không khí trong ký túc xá quả thực thoải mái hơn trước.
"Thanh Thanh, tối nay tớ có thể ngủ với cậu không?"
Thẩm Thanh Thanh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô ấy, nghĩ đến trước kia nguyên thân cũng ngủ chung giường với cô ấy không ít lần nên cũng không từ chối.
Tắm rửa xong mới hơn chín giờ, ngay cả Thẩm Thanh Thanh cũng không đi ngủ sớm như vậy.
"Chúng ta cùng xem phim nhé!"