Trùng Sinh Đoàn Sủng: Ảnh Đế Phu Nhân Vừa Nghèo Vừa Dữ

Chương 2: Chúng Ta Lại Gặp Nhau Rồi

“Chuyện gì thế này! Tôi chỉ vừa mới rút cái sạc điện thoại thôi mà, cô gái này ở đâu chui ra vậy? Tay còn cầm dao nữa, trên dao còn có máu, cậu bị thương chỗ nào rồi?” Minh Lãng trong phút chốc bị doạ vỡ cả giọng.

“Không phải của tôi.” Người đàn ông lạnh lùng mặc chiếc áo khoác màu đen khẽ cau mày, anh nhìn cô gái trong lòng mình, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía căn phòng bên cạnh.

“Từ trong đó đi ra.”

Minh Lãng chạy sang nhìn, không có ai ở bên trong, đồ đạc trong phòng thì lộn xộn, dưới đất còn có máu.

Lại quay ra nhìn nhan sắc của cô gái.

Minh Lãng bỗng nhớ ra: “Thịnh Vấn Âm!”

Người đàn ông ngước mắt lên nhìn: “Ừm?”

Minh Lãng xua tay: “Loại nằm ngoài tuyến 18 này cậu đương nhiên là không biết rồi, đây là một người mới, chắc là đắc tội với người ta nên mấy tháng gần đây bị vùi dập rất thảm, trên mạng toàn là những lời mắng chửi cô ấy.”

Là một người trong ngành, Minh Lãng đương nhiên biết rõ Thịnh Vấn Âm đang bị người ta vùi dập.

Kì Tứ nhẩn nha nói: “Gọi 120?”

“Không được! Vậy sẽ kinh động đến rất nhiều người!”

Minh Lãng nói xong, lấy điện thoại của mình ra: “Chắc là cô ấy bị người ta bỏ thuốc, có người muốn quy tắc ngầm với cô ấy, quanh khu truyền hình này mà còn có người dám làm cái trò này, người trong giới đúng là càng ngày càng biết chơi. Đem cô ấy vào phòng tôi trước đi, tôi đi gọi bác sĩ tới, tiện thể tôi đi tìm luôn quản lý của khách sạn để xoá đoạn camera của tầng này đi, nhất là đoạn cậu ôm cô ấy thế này….này, cậu làm gì thế?”

Minh Lãng ngẩng đầu lên liền thấy ảnh đế nhà mình khom lưng xuống bế cô gái lên, rồi đi vào trong phòng của mình.

Đối diện với người quản lý nóng nảy của mình, người đàn ông chỉ nhàn nhạt đáp: “Phòng cậu ở tầng dưới, xa quá.”

“Nhưng cũng không thể nào đem vào phòng của cậu như thế được!” Minh Lãng sốt ruột nhảy dựng cả lên: “Cậu có thân phận như thế nào, còn cô ấy lại có thân phận như thế nào chứ?”

“Vậy vứt cô ấy ở trước cửa?”

Minh Lãng lập tức sập nguồn.

Cuống cùng anh miễn cưỡng nói: “Vậy cậu nhớ đóng kín cửa phòng vào, tôi xuống dưới xem thế nào, không biết hôm nay là cái ngày gì nữa, làm lỡ dở hết cả hành trình……”

Tiếng ồn ào cuối cùng cũng bị cách ly bên ngoài cửa.

Kì Tứ đặt cô lên chiếc ghế sô pha, định đưa tay ra lấy con dao trên tay cô.

”Hừm?”

Lực cản lớn đến mức khiến anh cũng phải ngạc nhiên.

Rõ ràng đã mất đi ý thức, vậy mà cô ấy vẫn không chịu buông vũ khí ra.

Kì Tứ ngắm nhìn cô gái sau khi bị ngất đi nhưng vẫn nhíu chặt cặp lông mày. Máu trên con dao vẫn còn tươi đỏ, anh đứng dậy nhưng không có ý định lấy dao của cô đi nữa.

Khi Thịnh Vấn Âm tỉnh dậy, ngửi thấy mùi khử trùng quen thuộc.

Đây là, bệnh viện?

Cô yên tâm nghĩ.

Nhưng yên tâm rồi, ký ức của cô cũng nhanh chóng ùa về, cô rơi vào trầm tư.

Cô nhớ rất rõ, mình đã chết rồi.

Là do cô tự sát!

Mẹ của cô, Đường Bình, chỉ vì 30 triệu tệ mà bán cô cho một trang web livestream đen. Nghe nói trang ưeb này chuyên mua các nữ nghệ sĩ có độ bàn luận cao, sau đó livestream chuyện giường chiếu của các cô ấy, dựa vào số tiền nhận được từ những phần quà của người xem, chúng thậm chí sẽ dùng đến một số đạo cụ. Chỉ cần một đêm thôi là có thể kiếm được bội tiền.

Ngày hôm đó thậm chí còn là ngày sinh nhật của cô.

Diệp Thành Phong, chồng chưa cưới của cô gọi điện cho cô, gọi cô mau về nhà, nói với cô rằng cả nhà đang chờ để chúc mừng sinh nhật cho cô.

Đó cũng là lần đầu tiên cả gia đình cùng nhau chúc mừng sinh nhật cho cô. Cô tưởng rằng, chào đón cô sẽ là những người thân đã bằng lòng tiếp nhận cô. Cô tưởng rằng, cuối cùng cô cũng đã có thể hoà nhập cùng với bọn họ.

Chỉ cho đến khi, cô uống phải một ly nước đã được bỏ một loại thuốc không mùi cũng không sắc, đến khi tỉnh lại thì bản thân cô đã bị nhốt trong l*иg, cho dù cô có vẫy vùng hay phản kháng thế nào đều vô ích.

Khắp người cô là những vết thương lớn nhỏ, ngày nào cô cũng phản kháng, mỗi ngày chúng đều tiêm cho cô một loại thuốc, cô dùng ý chí của mình để chống cự.

Cho đến khi hấp hối.

Đám người trong xưởng livestream sợ cô chết sẽ không thể thu về được vốn lẫn lãi, chúng đặc cách cho cô xem toàn bộ quá trình mình bị buôn bán như thế nào.

Và thế là cô được xem một đoạn video……

Trong video, người em gái tốt của cô, Thịnh Tình Tình nói: “Mẹ, mẹ đừng bán chị, chị là chị ruột của con mà, cả anh Thành Phong nữa, chị là vợ chưa cưới của anh…sao mọi người…sao mọi người lại có thể đối xử với chị ấy như thế?”

Thịnh Tình Tình che giấu đi sự tàn nhẫn trong ánh mắt, cô rưng rưng nước mắt làm một bộ dạng rất đáng thương.

“Mẹ, nếu như công ty của bố thực sự không còn cách nào khác để vượt qua, nếu mọi người cần một cô con gái để có thể đổi lấy một khoản tiền, vậy con bằng lòng, con bằng lòng đổi cho chị ấy, con bằng lòng hy sinh…

“Câm miệng! Chị con sao có thể so sánh với con được!” Mẹ cô, Đường Bình cất lời cảnh cáo: “Đàn ông trên đời này đều thích đánh hơi, vì chị con là một miếng thịt thối, nên mới bị chủ mua nhắm tới, con không giống thế. Thành Phong, đưa Tình Tình lên tầng đi.”

Diệp Thành Phong không nhúc nhích.

Đúng thế, Thành Phong sẽ không làm thế với cô. Diệp Thành Phong rất yêu cô……

Đường Bình lạnh lùng hỏi Diệp Thành Phong: “Sao hả? Cậu cũng muốn cầu xin cho Thịnh Vấn Âm?”

Diệp Thành Phong trầm mặt nói: “Cháu chỉ đang nghĩ, 30 triệu có vẻ hơi ít…”

Giây phút ấy, con tim của Thịnh Vấn Âm như bị ai đó bóp nát vậy.

“30 triệu là số tiền để mua chị sao?” Thịnh Tình Tình mếu máo hỏi: “Chị chỉ có thể bán được 30 triệu thôi sao? Chị ấy xinh đẹp như vậy, tuy rằng con không muốn chị bị bán, nhưng con cảm thấy, với nhan sắc của chị, ít nhất cũng phải có giá 100 triệu.”

Những tiếng ong ong trong óc của cô vẫn còn vang vẳng, hai bên huyệt thái dương không ngừng co giật đau nhức.

Thịnh Vấn Âm thậm chí đến bây giờ vẫn còn nhớ rất rõ cảnh lòng cô nguội lạnh như trò tàn bị lôi vào trong căn phòng chứa đầy những đạo cụ kia.

Lại một lần nữa cô bị tiêm thuốc.

Cơ thể của cô cũng sắp sức cùng lực kiệt.

Và thế là, trong giây phút cuối cùng đó, cô dốc chút hơi thở cuối cùng của mình, cướp được khẩu súng giắt ở thắt lưng của tên lưu manh trong xưởng.

“Pằng.” Cô tự tay kết thúc cuộc đời của mình.

Lúc tự sát, cô đau lắm.

Cô nhớ rất rõ cảm giác đau đớn ấy, cô tự nói với bản thân mình rằng, Thịnh Vấn Âm, kiếp sau, nhất định phải mở thật to mắt ra mà làm người!

Mà kiếp sau, không ngờ lại tới nhanh đến như vậy.

Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trong đầu cô lúc này rất hỗn loạn.

Cô đã chết rồi, nhưng cô lại được sống, quay về khoảng thời gian năm năm trước, quay về hiện trường suýt chút nữa cô bị Lý đạo làm nhục.

Tiếp đến cô đâm hắn bị thương, chạy thoát khỏi căn phòng, gặp được một người tốt, trước khi ngất đi, cô nhờ họ giúp cô gọi 120.

Tất cả sự việc đại khái là như vậy. Nói một cách khác thì là, cô đã trùng sinh!

Vừa nghĩ đến “trùng sinh” cô liền trợn tròn đôi mắt. Loại chuyện chỉ tồn tại trong tưởng tượng này, lại thực sự đã xảy ra trên người cô?

Cô đã chết đi nhưng lại sống lại?

Cô trở về năm năm trước.!

Trở về trước cái thời mà cô chưa bị đám ác ma đó hành hạ?

Trong l*иg ngực một ngọn lửa đang bừng bừng cháy!

Đây, là cơ hội mà ông trời đã trao tặng cho cô!

Đường Bình!

Thịnh Tình Tình!

Diệp Thành Phong!

Những người đã hại cô, làm nhục cô, bắt nạt cô ở kiếp trước,

Chúng ta lại gặp nhau rồi! ! !