Ngũ Điện Hạ Vẫn Đang Bị Lừa

Chương 1

"Chẳng lẽ là Ngũ điện hạ 'không được'?"

Edit: Bam (Mùa Của Nắng)

Mới sáng sớm, các vị chúng tiên cùng chư thần đã đứng vây quanh bốn phía Tru Thần Đài*. Thiên Đế vội vàng đuổi tới, hét lớn: "Cảnh Phi Dung! Ngươi muốn làm gì!"

(*诛神台, tui cũng không biết dịch sao nữa)

Ở giữa Tru Thần Đài có một vị thiếu niên đang đứng, hai mắt đỏ hoe như muốn khóc, đầu cũng chưa chải, chỉ dùng dây buộc bừa lại, đuôi tóc bay nhẹ trong gió. Tay áo trắng như tuyết cũng bị gió thổi bay lên.

"Phụ vương." Trong mắt Cảnh Phi Dung rơi xuống hai hàng lệ, nghẹn ngào mở miệng: "Ý nhi thần đã quyết, người không cần khuyên nữa."

Sử quan bên cạnh Thiên Đế vội vàng lấy sổ ra ghi chép, vừa ghi vừa lẩm bẩm nói: "Cổ Chúng năm 9715, Ngũ điện hạ Long tộc Cảnh Phi Dung bị Thiên Đế bức ép, không chịu nổi cảnh bị bức hôn, quyết định gieo mình xuống từ Tru Thần Đài. Một Thần quân trẻ tuổi, không sợ cường quyền...."

Ngữ khí của lão càng lúc càng cường điệu, nhiệt tình thêm mắm dặm muối. Thiên Dế cau mày vung tay lên, thần vệ tiến đến xách lão đem đi.

"Ý ta cũng đã quyết." Thiên Đế lạnh lùng mở miệng: "Ngươi muốn nhảy thì nhảy đi, đừng có cản trở các vị thần quan đi Lăng Tiêu Điện báo cáo công việc."

Cảnh Phi Dung vẫn đang chìm vào sự bi thương ở trong gió, nghe vậy bổng đứng hình, nước mắt còn đang đọng từng giọt ở trên cằm, hắn không tin nổi hỏi: "Gì cơ?"

"Không nhảy?" Thiên Đế nhướng mày, lại vung tay lên ra lệnh, "Giúp hắn nhảy đi."

Khoảng ba đến năm tên thần vệ nhận lệnh, đi về phía Tru Thần Đài, Cảnh Phi Dung luống cuống: "Chờ chút đã..... Phụ vương, thật ra chuyện này cũng không phải là không thể thương lượng...."

"Ngươi không cần khuyên ta." Thiên Đế nói.

Cảnh Phi Dung sợ đến mức tái mặt, cuống quít lùi vội về sau, bởi vì chân quá dài cho nên vô tình giẫm hụt, mới lui được vài bước đã ngơ ngác ngã khỏi Tru Thần Đài.

Bên dưới Tru Thần Đài bao phủ tầng tầng kết giới, cho dù là tu vi cao đến mấy nếu chạm vào kết giới thì cũng chẳng ai cứu nổi. Hai tay Cảnh Phi Dung bám víu mép thành của Tru Thần Đài. Cố hết sức để lộ ra nửa khuôn mặt, thấy Thiên Đế đang nhìn mình bằng ánh mắt thờ ơ, lúc này mới dùng toàn bộ chân tình má khóc lớn: "Phụ vương! Người làm sao vậy? Nói gì đi!"

Thiên Đế hờ hững xoay người: "Các vị thần quân nhanh chóng về Lăng Tiêu Điện tiếp tục báo cáo đi."

Chung quanh Tru Thần Đài trong nháy mắt bỗng trống rỗng, chỉ còn Cảnh Phi Dung và tiếng kêu khàn khàn vang vọng khắp nơi.

Nghe nói ngày hôm đó hắn đã treo mình ở trên đài cả một ngày, mãi đến tận lúc hoàng hôn buông xuống Thiên Đế mới cho thần vệ kéo hắn lên. Cảnh Phi Dung lại ngồi khóc một mình ở Tru Thần Đài thêm một lúc lâu, cuối cùng Tam điện hạ phải lấy cớ tới giờ ăn cơm tối rồi để kéo hắn về.

Toà thành này lại nhiều thêm một con Rồng thương tâm rồi.

Ma Giới, Khô Trạch chi cảnh.

Ma Giới quanh năm luôn bị bao phủ bởi một màu đen, mây đen che phủ, gió cát quay cuồng, Khô Trạch chi cảnh cũng không ngoại lệ. Sở Nhạn Xuyên đứng ở bên ngoài kết giới, nhìn phong ấn màu vàng kim đang chầm chậm kích động. Bên dưới phong ấn là bệ đỡ hình vuông, bên trên có khắc hình ảnh những dị linh, hung thú khác nhau. Bao xung quanh phong ấn là những cột đá và lớp dây xích dày đặc, bên trên còn có một Đồ Đằng khổng lồ màu xanh.

"Tỉnh, tỉnh." Ngu Thương nhắc nhở nói.

Sở Nhạn Xuyên hoàn hồn, dường như nhẹ hít sâu một hơi, chậm rãi nửa mở nửa nhắm mắt, hữu khí vô lực nói: "Ta không có ngủ."

Y gom ống tay áo của mình lại, lầm bầm lầu bầu: "Trời trở lạnh rồi, đặc biệt là Ma Giới."

Ngu Thương gật đầu: "Đến giờ rồi."

Sở Nhạn Xuyên xoa xoa thái dương: "Thiếu chút nữa đã quên, hôm nay ta thành hôn."

Một tiểu thần quan xuất hiện ở phía sau y, cúi đầu hành lễ, cung kính nói: "Minh Vương đại nhân, Đế Quân đại nhân, Thiên Đình phái Tinh Quân tới, đội ngũ tư lễ đang chờ ở bên ngoài."

"Đi thôi." Sở Nhạn Xuyên thở dài, nói.

Sở Nhạn Xuyên không nghĩ đến rằng sẽ khoa trương đến mức này.

Sáu vạn thần vệ cùng ba ngàn thiên quan của Thiên Đình cung kính nghênh đón y. Thú cưỡi các phái của Tam Thanh Thiên Tôn ngậm lễ mà tới. Kim Sí Điểu dưới đài Phật khênh kiệu, Phổ Hiền Bồ tát cưỡi trên một con voi trắng, trăm con Linh Câu bay ở đằng sau. Cửu Trọng Thiên, Trường Hi Hà, Cự Bằng Dao Kim, Thần Nữ Tú Vân, vào thời khắc ánh dương rực rỡ, ở chân trời phía tây có một vầng trăng sáng lấp lánh đồng thời xuất hiện trên bầu trời, yên bình nằm cạnh những vì sao.

Cảnh sắc vô cùng hoành tráng này quả thật vô cùng xứng với một nguyên linh thần tôn thanh danh hiển hách như Sở Nhạn Xuyên. Vô số tiểu tiên linh khao khát muốn nhìn thấy dung mạo tuyệt mỹ của Đế Quân một lần, nhưng rèm che của hôn kiệu quá dày, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một khuôn hàm cân đối và đẹp mắt, hai tay đặt trên đầu gối, màu đỏ của hỉ phục làm tôn lên nét thanh mảnh của mười đầu ngón tay.

Sở Nhạn Xuyên ngồi ở trong kiệu, vốn dĩ muốn ngủ một giấc, nhưng lại không cách nào ngủ nổi, bởi vì bên ngoài quá ồn rồi.

Chỉ vì một mối hôn sự được sắp đặt sẵn này mà ngày ấy Cảnh Phi Dung đã khóc lóc đến mức gà bay chó chạy khắp Tru Thần Đài. Chuyện này Sở Nhạn Xuyên có nghe nói. Nhưng bây giờ Thiên Đế lại tổ chức đại lễ long trọng đến mức này, Sở Nhạn Xuyên có chút hoài nghi, Ngũ điện hạ của Long tộc này có khi nào vốn không phải là con ruột của Thiên Đế không.

Nghi ngờ là thế nhưng Sở Nhạn Xuyên chắc chắn sẽ không nói ra ngoài miệng, bởi vì y sợ Ngũ điện hạ tâm hồn mong manh kia lại khóc nữa.

Lúc tới Thiên Giới, Sở Nhạn Xuyên thật sự rất buồn ngủ, cho nên y lược bỏ hết toàn bộ những lễ nghi phiền phức, sau đó đi thẳng đến tẩm điện của Cảnh Phi Dung, vén màn che bên giường lên, nằm xuống liền ngủ thϊếp đi.

Một giấc này Sở Nhạn Xuyên ngủ thật sự rất ngon, cũng không biết trong tẩm điện của Cảnh Phi Dung đang đốt loại hương gì, chăn cũng có mùi rất dễ ngửi. Sở Nhạn Xuyên mặc nguyên hỉ phục sau đó bọc chăn khắp người mà bình yên đi vào giấc ngủ, lúc y tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.

Cạch một tiếng, cửa lớn của tẩm điện giống như có ai đó dùng lực đẩy mạnh ra, Sở Nhạn Xuyên khẽ nâng mí mắt, từ từ trở mình, đưa tay vén màn giường.

Cảnh Phi Dung cho rằng bản thân vào nhầm phòng, trước đây cũng không phải là chưa từng đi nhầm. Trước đây hắn từng vì uống rượu say mà đi nhầm vào phòng của tam ca, kết quả là bị tam ca hắn phóng thẳng vào mặt một đạo phù quyết -- bởi vì lúc đó tam ca của hắn đang cùng với một người không thể nói ra được ở trên giường, cùng làm một chuyện mà ai cũng biết là chuyện gì đấy.

Thật ra thì cũng không có gì không thể nói cả, người trên giường của tam ca hắn chính là Minh Vương Ngu Thương.

Cảnh Phi Dung chỉ hận mắt mình không đủ tinh, vẫn chưa kịp nhìn thấy tam ca hắn và Minh Vương rốt cuộc là ai trên ai dưới.

Lúc này, hắn ôm bầu rượu, ngơ ngác nhìn mỹ nhân xinh đẹp đang nằm trên giường của mình, y phục màu đỏ, mái tóc đen tuyền, bàn tay mảnh khảnh trắng muốt đang đưa ra vén màn giường lên. Ánh trăng chiếu lên nửa khuôn mặt của y, phía đuôi mắt còn vương một chút buồn ngủ, con ngươi màu nước, trông còn lạnh hơn cả ánh trăng mà Cảnh Phi Dung nhìn thấy bên đường, xinh đẹp xuất thần.

Hôm nay là ngày đại hôn, nhưng mà Cảnh Phi Dung lại chưa từng ra mặt đón dâu, một mình trốn tới rừng trúc uống rượu. Mãi tới khi Thiên Đế phái người tới bắt hắn, dùng tốc độ nhanh nhất cho hắn lăn về tẩm điện xin lỗi Đế Quân.

Xin lỗi là chuyện không có khả năng, Cảnh Phi Dung cảm thấy Sở Nhạn Xuyên không hề có chút dáng vẻ tức giận nào cả. Không chỉ không tức giận, mà dáng vẻ còn rất đẹp nữa.

Cảnh Phi Dung đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, đột nhiên nấc lên một cái, lúc này hắn mới nhớ đến lý do vì sao hôm nay mình lại phải trốn đến rừng trúc uống rượu. Hăn nhíu mày, ồm ồm nói: "Sao ngươi lại ngủ trên giường của ta?"

Sở Nhạn Xuyên tốt tính mà nở một nụ cười, sau đó đưa tay phất một cái, đầu ngón tay y liền xuất hiện một ngọn lửa nhỏ, ngọn lửa bay tới thắp sáng 2 ngọn nến đỏ cạnh cửa sổ.

"Ngũ điện hạ, lau nước miếng trước đi."

Sở Nhạn Xuyên cười lên giống như hoa lê bỗng dưng nở rộ dưới ánh trăng, nhưng cành hoa lại phủ một lớp tuyết dày và lạnh. Cảnh Phi Dung sửng sốt, vội vàng đưa tay lên lau sạch nước miếng bên khóe miệng, ngẩng đầu thở phì phì hỏi: "Ta hỏi, tại sao ngươi lại ngủ ở trên giường của ta?"

Sở Nhạn Xuyên cũng vẫn cứ hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Uống rượu không tốt cho sức khỏe, Ngũ điện hạ vẫn nên uống ít thôi."

Cảnh Phi Dung càng lúc càng hoang mang, cuộc đối thoại ông nói gà bà nói vịt này khiến cho hắn không rõ rốt cuộc là do mình say hay là do lỗ tai của Sở Nhạn Xuyên có vấn đề.

"Tuy ta không biết tại sao Đế Quân lại đồng ý mối hôn sự này." Cảnh Phi Dung đột nhiên trở nên nghiêm túc, "Nhưng có lẽ Đế Quân cũng biết ta và ngươi nên làm như thế nào."

Sở Nhạn Xuyên như suy tư điều gì đó, gật gật đầu: "Đương nhiên là biết."

Xem ra không phải tai có vấn đề, Cảnh Phi Dung hơi thả lỏng cơ mặt, đang muốn nói vậy ngươi tính xem giữa 2 chúng ta thì để ai ra ngoài ngủ thì tốt hơn, liền thấy Sở Nhạn Xuyên chậm rãi ngồi thẳng dậy, giơ tay bắt đầu cởi đai lưng của mình ra.

Đáng thương cho Ngũ điện hạ của chúng ta, chưa từng trải qua tình huống nào bất ngờ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy trong đời, hắn biết phải phán ứng kiểu gì đây?. Sở Nhạn Xuyên đã đem đai lưng ném xuống đất, chuẩn bị cởϊ áσ ngoài ra.

Leng keng một tiếng, bầu rượu rơi xuống đất, Cảnh Phi Dung lập tức bay nhanh đến mép giường, một tay nắm chặt lấy tay của Sở Nhạn Xuyên.

"Ngươi làm cái gì vậy?!" Khuôn mặt Cảnh Phi Dung vặn vẹo, từ cổ tới tai đều đỏ hết cả lên, không biết là do khó chịu hay là do xấu hổ, cắn chặt răng, "Ngươi cởϊ qυầи áo làm cái gì!"

"......" Sở Nhạn Xuyên cân nhắc một chút, chọn lựa từ ngữ phù hợp với độ tuổi của Ngũ điện hạ một chút, nói: "Làm chuyện đó."

Cảnh Phi Dung nghe hiểu, biểu tình dần dần mất khống chế.

"Chẳng lẽ là Ngũ điện hạ không được?" Y thấy sắc mặt của Cảnh Phi Dung như rơi vào thảm cảnh, cho nên thử hỏi: "Không phải là thật chứ?"

Cả gian phòng không một tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của Cảnh Phi Dung.

"Thật sự là không được hả?" Sở Nhạn Xuyên hỏi lại, y tránh thoát khỏi tay của Cảnh Phi Dung, có chút nghi hoặc nhìn hắn: "Không phải đều nói, bản tính của Rồng vốn rất da^ʍ sao?"

"Ngươi......" Cảnh Phi Dung vừa xấu hổ vừa tức, tức đến mức lại nấc lên một cái, sau đó lớn tiếng nói: "Đế Quân, ngươi già mà không đứng đắn! Một đống tuổi rồi mà còn như thế."

Sở Nhạn Xuyên không cảm thấy tức giận chút nào, ngược lại còn gật đầu tán thành, Dưới ánh nến mờ ảo, trên khuôn mặt thanh tú của Sở Nhạn Xuyên lộ ra vài phần nghiêm túc, nói: "Đúng là ta lớn hơn ngươi tận mấy đời thật, đã như thế, không bằng Ngũ điện hạ gọi ta một tiếng 'ông' đi."

Đêm đó, sử quan từng bị thần vệ xách đi kia lại lấy giấy bút ra cẩn thận ghi chép lại: Vào đêm tân hôn, Ngũ điện hạ Cảnh Phi Dung nhẫn nhục chịu cảnh bị bức hôn, lại một lần nữa chịu không được, nửa đêm chạy ra khỏi tẩm điện. Lệ rơi đầy mặt, cuối cùng vì quá đau thương mà nôn ra máu, vô cùng thảm thương. Được biết, trước khi trở về tẩm điện Ngũ điện hạ đã uống rượu cả ngày, nhưng dù đã say cũng vẫn không cách nào đối mặt nổi với chuyện này. Mối hôn sự này phải chăng vốn dĩ là một chuyện vô đạo đức, mất nhân tính......"

Phía sau vẫn còn chưa viết xong, bởi vì Thiên Đế lại phái người xách lão đi nữa rồi.

______________________________

✌️Thích thì cho tui 1 🌟 với nhen 😘