Ngũ Điện Hạ Vẫn Đang Bị Lừa

Chương 2

"Ta ngưỡng mộ Ngũ điện hạ đã lâu."

Edit: Bam (Mùa Của Nắng)

Đêm hôm qua sau khi Cảnh Phi Dung bị chọc cho tức hộc máu thì nằm ngủ luôn ở tiền điện bên cạnh hồ sen. Lúc Sở Nhạn Xuyên đánh thức hắn, hắn lấy ngón tay đang ngậm trong miệng ra, trên đầu còn đội một lá sen xanh, khuôn mặt hốc hác, hai mắt vô thần.

"Thật không ngờ nhân duyên của Ngũ điện hạ lại kém như vậy." Sở Nhạn Xuyên nói, "Thế mà lại không tìm được chỗ nào để ngủ, mà phải nằm ở bờ hồ ngủ cả một đêm."

Sở Nhạn Xuyên nói chuyện thật sự rất gợi đòn, khiến tinh thần Cảnh Phi Dung phấn chấn lên, phiến lá xanh trên đầu hắn khẽ rung hai cái, Cảnh Phi Dung nói: "Còn không phải là do Đế Quân tự nhiên đến giành giường với ta sao!"

"Ừm, ta cũng nghĩ lại rồi, cho nên bây giờ lập tức quay về chỗ của mình, đêm qua khiến Ngũ điện hạ chịu thiệt thòi rồi."

"Đế quân thật sự muốn đi?" Cảnh Phi Dung nháy mắt mặt lộ vẻ vui mừng, ngay sau đó liền khó hiểu nói, "Đã như vậy, Đế Quân tại sao lại đồng ý mối hôn sự này?"

Sở Nhạn Xuyên nhìn hắn, bởi vì có một số việc thật sự không tiện nói ra bây giờ, vì thế y nói: "Ta ngưỡng mộ Ngũ điện hạ đã lâu."

Y trước nay đều không thích để ý mấy chuyện vặt vãnh, bịa đại một cái lý do cho qua chuyện là được, như vậy thì sẽ không cần phải nhiều lời giải thích, đặc biệt là với vị Ngũ điện hạ này đây.

Ai biết được Cảnh Phi Dung nghe xong liền đỏ mặt, dời tầm mắt, rầm rì nói: "Trước đây Đế Quân từng gặp ta?"

Nếu không sao lại đem lòng yêu ta được chớ?

"Đúng vậy." Sở Nhạn Xuyên nói, "Ta có ấn tượng cực kì sâu sắc, ngươi lúc ấy......"

"Ta lúc ấy như thế nào?" Cảnh Phi Dung trong lòng chờ mong, nhưng vẫn giả vờ bộ dáng không quan tâm lắm, hỏi y.

"Ngươi lúc ấy khóc thật sự rất to, còn tiểu tiện ra tay Thiên Đế nữa."

Sắc mặt Cảnh Phi Dung cứng đờ, chậm rãi tháo phiến lá xanh ở trên đầu xuống.

"Đế quân đi thong thả, không tiễn." Hắn cắn răng gằn từng chữ một.

Sở Nhạn Xuyên gật gật đầu: "Vậy ta đi trước đây."

Rời khỏi Thiên giới, Sở Nhạn Xuyên lập tức đi tới Khô Trạch chi cảnh, thần quan sớm đã chờ sẵn ở đây: "Tham kiến Đế Quân."

"Đã xử lý sạch sẽ chưa." Sở Nhạn Xuyên hỏi.

"Đêm qua đã giải quyết toàn bộ rồi ạ." Thần quan bẩm báo, "Nhưng lúc giao thủ phát hiện ma lực của đám tiểu quỷ này càng lúc càng mạnh hơn, khó đối phó hơn."

"Ta biết rồi." Sở Nhạn Xuyên trả lời.

Kết giới này là do Sở Nhạn Xuyên thiết lập, cho nên nó có sự liên kết với từng sợi thần mạch, từng tia linh lực trên người y, chỉ cần có dị vật chạm vào kết giới thì bất kể cách xa bao nhiêu Sở Nhạn Xuyên cũng có thể biết được. Đêm qua y ở tẩm điện của Cảnh Phi Dung gần như là cả đêm không ngủ, hao tâm tổn sức củng cố kết giới, mãi đến tận khi thần quan đánh tan từng con quỷ.

Sở Nhạn Xuyên đi đến trước kết giới, giơ tay đặt lên trên, kết giới màu trong suốt hiện ra trong nháy mắt, tạo ra một trận rung động lớn chậm rãi nổi lên ở Khô Trạch chi cảnh. Ánh sáng màu xanh xuất hiện dọc theo lòng bàn tay của Sở Nhạn Xuyên, sau đó lan ra bao bọc lấy cả kết giới, từng đợt rung động dưới sự gia cố của linh lực dần dần dịu xuống, chỉ còn nhịp run vừa nhanh vừa nhẹ như thể đang ấp ủ thứ gì đấy.

Không một dấu hiệu báo trước, một luồng ánh sáng đột nhiên bùng lên, chiếu sáng cả một nửa bầu trời đen kịt. Cùng lúc đó, Sở Nhạn Xuyên bị một cỗ phản lực đánh văng ra xa bảy tám trượng.

"Đế Quân!" Thần quan hét lớn, xông lên phía trước.

Bụi bay ngập trời, Sở Nhạn Xuyên gian nan ngồi dậy, khẽ chau mày, sau đó đột nhiên đưa tay che ngực, cúi đầu phun ra một ngụm máu tươi.

Ánh sáng màu xanh lam nhanh chóng ngưng tụ trong tay Sở Nhạn Xuyên, sau đó hóa thành một vòng Đồ Đằng* màu xanh trên tay y, giống hệt với Đồ Đằng khổng lồ ở bên trên phong ấn của Khô Trạch chi cảnh.

(*图腾 /túténg/: từ gốc của nó là Totem, dịch từ này qua tiếng Việt sẽ là "vật tổ", còn trong tiếng Trung sẽ là 图腾 (phiên âm: đồ đằng). "Từ điển tiếng Việt" của Trung tâm Khoa học Xã hội và Nhân văn Quốc gia (2005) giảng totem là "động vật, cây cỏ, đồ vật hoặc hiện tượng tự nhiên mà tộc người nguyên thủy coi là biểu tượng thiêng liêng của bộ tộc mình và tin rằng những thứ đó có mối liên hệ siêu tự nhiên và có sự gần gũi máu thịt".)

Đồ Đằng chỉ xuất hiện ở trên da lòng bàn tay y một lát rồi biến mất.

Thần quan đỡ Sở Nhạn Xuyên dậy, vội vàng nói: "Đế Quân?!"

Sở Nhạn Xuyên lắc đầu, đột nhiên một bàn tay phủ trên lưng Sở Nhạn Xuyên, Ngu Thương ấn phía sau lưng y, đem linh lực rót vào trong cơ thể y.

"Vô dụng thôi." Sở Nhạn Xuyên lau vết máu trên khóe môi, "Ta sớm đã quen rồi."

"Không thể tiếp tục đợi nữa." Ngu Thương nói.

"Đúng vậy......" Sở Nhạn Xuyên ngẩng gương mặt tái nhợt lên, trên môi còn dính máu, lộ ra vẽ đẹp bệnh hoạn. Hắn nhìn phong ấn cách đó không xa, cùng với bóng người mơ hồ lay động ở bên trong phong ấn, nhẹ giọng nói, "Không chờ được nữa."

Tâm trạng Cảnh Phi Dung hôm nay thật sự không vui chút nào cả, đại ca và tam ca hắn vừa thấy hắn đến liền hỏi: "Hôm qua đại hôn, cảm giác như thế nào?"

"......" Cảnh Phi Dung quay đầu muốn bỏ đi.

"Nghe nói vừa khóc vừa hộc máu." Tam ca nói.

Đại ca: "Hả? Đêm tân hôn, Ngũ đệ lại......"

Hắn dừng lại không nói tiếp, sau đó cùng tam ca 'chậc, chậc' hai tiếng.

"Long tộc sợ là không được rồi." Đại ca tổng kết lại.

Đêm qua Sở Nhạn Xuyên nói hắn "không được", hôm nay lại bị ca ca ruột châm chọc là không được, Cảnh Phi Dung có một loại ảo giác, hắn có khi nào là thật sự không cương được —— cái này chẳng lẽ chính là ý nghĩa khác của xuất quân chưa thắng người đã chết*.

(*出师未捷身先死: Xuất sư vi tiệp thân tiên tử.)

Hắn đột nhiên quay đầu lại: "Long tộc 'không được', hai người cũng có phần đấy!"

Đại ca: "Ha, ta vẫn chưa thành hôn, 'được' hay là 'không được', cái chuyện này không thể tính lên đầu ta được."

Tam ca trầm mặc, không nói gì.

Thắc mắc suốt mấy năm nay của Cảnh Phi Dung cuối cùng cũng có đáp án —— tam ca của hắn nằm dưới.

Tam ca thấy Cảnh Phi Dung âm u mà nhìn chằm chằm mình, sắc mặt bình tĩnh cùng Cảnh Phi Dung nhìn nhau một lát, sau đó nói với đại ca: "Đi thôi, còn có việc phải làm đấy."

Nhưng đại ca lại không biết giữa hai người bọn họ đang nổi lên một trận sóng ngầm, mở quạt xếp một cách thật phong lưu, nói: "Ừm, nếu Ngũ đệ đã không được, thì chúng ta cũng không nên cười nhạo quá mức."

Cảnh Phi Dung nghiến răng.

Tam ca túm chặt cánh tay đại ca, bình tĩnh nói: "Đi mau."

Cảnh Phi Dung hầm hừ trở về tẩm điện, sáng nay Thiên Đế nghe nói Sở Nhạn Xuyên rời đi, liền lôi hắn ra mắng một trận, bảo hắn mau chóng lăn đi mời Đế Quân về ngay, Cảnh Phi Dung dương cằm phản nghịch nói: "Không!"

Thái độ của hắn quá mức kiêu ngạo, thiếu chút nữa thì bị Thiên Đế bóp chết.

Cảnh Phi Dung đương nhiên biết Sở Nhạn Xuyên danh cao vọng trọng, dù sao cũng là khai cổ thần tôn, khi thiên địa mới hình thành, y đã tham chiến vô số những trận chiến nguy hiểm và tàn khốc, cùng Minh Vương bình định ma loạn, mang đến cho Lục giới vạn năm bình an. Hắn làm tiểu bối, đối với một vị thần tôn như vậy vốn nên hết lòng kính trọng, nhưng Thiên Đế đột nhiên ban hôn, bắt hắn ngay lập tức phải thành thân.

Có thể nói rằng Long tộc có thể cùng với một vị thần tôn như Sở Nhạn Xuyên liên hôn chính là trèo cao, nhưng Cảnh Phi Dung đang ở thời kỳ phản nghịch của độ tuổi thiếu niên. Hơn nữa cái cách nói chuyện của Sở Nhạn Xuyên từng câu từng chữ trông như rất dịu dàng hòa nhã, nhưng thật ra lại như đang chọc tức người khác. Nói chung mối hôn sự này bất luận thế nào đi chăng nữa, đương sự rồng vẫn cảm thấy mười phần ấm ức.

Nhưng nghĩ lại thì mọi việc cũng đã nến nước này rồi, thay vì cứ đấu qua đá lại rồi bị chính phụ thân ruột đánh chửi mỗi ngày, không bằng nghĩ cách cùng Đế Quân thương lượng làm một đôi phu phu nước sông không phạm nước giếng.

Cảnh Phi Dung nghĩ xong rồi, hắn chuẩn bị đi ngủ một giấc, sau khi thức dậy sẽ đi mời Sở Nhạn Xuyên về.

Đây chắc cũng không phải chuyện gì khó, dù sao cũng là chính miệng Đế Quân nói mình ngưỡng mộ hắn đã lâu, khẳng định sẽ vui vẻ cùng hắn trở về, hừ hừ.

Cảnh Phi Dung đắc ý nhắm mắt.

Chờ tới khi hắn mở mắt ra lần nữa, thì phát hiện quả nhiên thật sự không phải việc gì khó, bản thân còn chưa kịp đi mời, Sở Nhạn Xuyên đã trở về, đang ngồi ở mép giường rồi.

"Ồ, Đế Quân." Cảnh Phi Dung duỗi người, nặn ra một nụ cười lễ phép nhất có thể, nói, "Ta đang chuẩn bị đi mời ngươi trở về."

Sở Nhạn Xuyên cười cười, nhưng nụ cười kia nhìn có chút yếu ớt và mệt mỏi, y hỏi: "Mời ta trở về làm gì?"

Cảnh Phi Dung ngồi dậy, sửa sang lại mái tóc dài của mình, tự tin mà trả lời: "Mời ngươi trở về cùng ta......"

Hai từ "Diễn kịch" còn chưa kịp nói hết, Sở Nhạn Xuyên đã cúi người chồm tới, đặt tay lên vai Cảnh Phi Dung, nói: "Ngũ điện hạ không cần nhiều lời."

"Cái...... Cái gì......"

Cảnh Phi Dung nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Sở Nhạn Xuyên, xinh đẹp, trầm tĩnh.

Từ cổ áo của Sở Nhạn Xuyên truyền đến một mùi hương nhàn nhạt, mát mẻ, mê người.

Cảnh Phi Dung kinh hoảng mở to hai mắt, mờ mịt, bất lực.

"Ta, ta, ta...... Ta không phải có ý này!" Cảnh Phi Dung lắp bắp cuối cũng cũng nói ra được một.

"Nhưng mà ta lại có ý này." Sở Nhạn Xuyên ghé sát vào hắn, khẽ nói.

Đầu ngón tay y hiện lên một tia sáng màu vàng nhạt, tay Sở Nhạn Xuyên niết một đạo quyết.

Cảnh Phi Dung biết rất rõ đó là quyết gì, bởi vì ngay sau đó hắn liền không thể động đậy, cũng không thể mở miệng nói chuyện.

Tầm mắt xoay tròn, hắn bị Sở Nhạn Xuyên ấn xuống giường, vòng eo trầm xuống, Sở Nhạn Xuyên nhấc chân chuyển người ngồi ở trên người hắn.

"Ngũ điện hạ, mạo phạm rồi." Sở Nhạn Xuyên cúi người chống tay ở bên hông Cảnh Phi Dung, ngón tay thon dài móc vào đai lưng từ từ cởi ra, lòng bàn tay kéo y khẽ chiếc áo choàng lỏng lẻo xuống. Hơi lạnh của đầu ngón tay gặp phải ấm áp của da thịt, xúc cảm xa lạ khiến bụng dưới của Cảnh Phi Dung đột nhiên thắt lại, từ mặt đến cổ đều đỏ bừng lên.

Đuôi tóc Sở Nhạn Xuyên rũ ở bên tai Cảnh Phi Dung, lung lay nhẹ nhàng cọ vào tai hắn. Ánh mắt Cảnh Phi Dung lộ vẻ hoảng sợ, Sở Nhạn Xuyên không đành lòng, liền ôn nhẹ nhàng ủi hắn: "Ngũ điện hạ, không sao đâu, dù sao ngươi không lên được, rất nhanh sẽ xong thôi."

Ngay tức thì trong mắt Cảnh Phi Dung trở nên đỏ ngầu, trong cổ họng dâng lên một vị ngọt tanh vì quá tức giận.

✌️Thích thì cho tui 1 🌟với nhen 😘