Trọng Sinh: Khởi Động Lại Cốt Truyện

Chương 3: Gặp lại Sở Lưu Hương

Thế gian ai cũng biết Sở Lưu Hương tọc mạch(*), thế gian ai cung biệt Sở Lưu Hương lãng mạn.

(*) tọc mạch: những kẻ lắm chuyện, buôn dưa lê, muốn đào xới những chuyện thuộc phạm vi riêng tư của người khác

Nhưng gần đây, trên giang hồ có tin đồn rằng Sở Lưu Hương đã dụ dỗ cung nữ của Cung Thần Thủy, để đánh cắp Thiên Nhất Thần Thủy đồng thời làm những việc hại thiên hạ. Vì vậy điều này cũng nhắc nhở Lý Hồng Tụ rằng cuộc đời của bản thân có có thể sẽ tan vỡ vì những chuyện sắp xảy ra. Để chứng minh trong sạch, Sở Lưu Hương sẽ đến Cái Bang như kiếp trước, đồng thời khám phá bí ẩn về cái chết của dưỡng phụ và phơi bày tất cả sự xấu xa của ông ta cho thiên hạ biết.

Cô chưa bao giờ dám coi thường Sở Lưu Hương.

"Bang chủ, có chuyện gì vậy?" Tư Đồ Tĩnh không khỏi lo lắng hỏi khi thấy Lý Hồng Tụ có vẻ rất chán nản khi nhận được thư từ một nhánh nào đó của Cái Bang. Lý Hồng Tụ thậm chí còn chưa ăn được bao nhiêu vào buổi tối

Lý Hồng Tụ tự tin, nhưng không có nghĩa là bản thân nàng vẫn có thể duy trì loại tự tin này trước mặt Sở Lưu Hương, Lý Hồng Tụ trước đây đã bị người đàn ông này hấp dẫn, nhiều lần chạm trán đều gặp bất lợi.

"Tư Đồ trưởng lão." Từ khi Tư Đồ Tĩnh được Lý Hồng Tụ thăng làm trưởng lão, Lý Hồng Tụ đá trực tiếp đề cập đến chức vụ của nàng. Lý Hồng Tụ trước mặt Tư Đồ Tĩnh luôn tỏ ra nghiêm túc, thậm chí hiếm khi nói đùa và được gọi thẳng khuê danh của nàng ấy. Nhưng loại danh hiệu này bây giờ luôn nghe có vẻ xa vời với Tư Đồ Tĩnh, cô cảm thấy mình ngày càng trở nên tham lam.

“Tư Đồ trưởng lão, nếu người cô yêu làm chuyện ác, cô sẽ ra sao?” Lý Hồng Tụ cất lá thư đi, bước đi thật nhanh như cố ý né tránh ánh mắt của người khác, Tư Đồ Tĩnh chỉ kịp nhìn thấy một chữ “Sở”

Tư Đồ Tĩnh sửng sốt một lúc, sau đó nghĩ rằng Bang chủ đã có người trong lòng. Một mùi chua lan tỏa, khiến nàng cứng đờ không biết phải nói gì. Nàng vò lấy tà áo cẩn thận hỏi “ Bang chủ, ngài đã có người ngài thích chưa?”

"Haha," Lý Hồng Tụ dùng tiếng cười để che đậy cảm xúc khỏi câu hỏi thăm dò của Tư Đồ Tĩnh. Cảm giác không được tự nhiên, " Việc trong bang bận đến mức ta không có thời gian quan tâm đến chuyện tư tình nam nữ.” Lý Hồng Tụ mơ hồ phù nhận phòng đoán của Tư Đồ Tĩnh

Tư Đồ Tĩnh đương nhiên không hài lòng với câu trả lời lấy lệ này, nhưng nàng cũng biết không ai có thể hỏi những câu hỏi mà Lý Hồng Tú không muốn trả lời, tuy tạm thời cô không hỏi nhưng trong lòng cô vẫn có một khúc mắc.

"Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho loại cặn bã trong võ lâm này." Nói cách khác, nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Bang chủ sẽ làm điều gì đó sai trái với đạo nghĩa võ lâm nên đương nhiên cô rất kiên quyết khi trả lời câu hỏi này.

Nghe được câu trả lời này, Lý Hồng Tụ đi tới chỗ Tư Đồ Tĩnh, ôm vai cô, nhìn hồi lâu trong mắt cô sự quyết tâm, nghĩ đến tất cả những gì người con gái này đã trả giá cho mình, mắt cô trở nên xót xa. Tình Cảnh có chút xấu hổ, vừa định quay người đi thì đã bị Lý Hồng Tụ ôm vào lòng.

Lý Hồng Tụ, người đang ôm cô, che đậy cảm xúc lúc này bằng tiếng cười. "Ha ha" Cô làm sao có thể không biết người trong ngực nàng kiên trì đến mức nào, ngoài chính mình còn có ai có thể khiến nàng phá hủy tín ngưỡng của bản thân

“ Bang chủ, ngài…” Tư Đồ Tĩnh chưa từng ôm ai chặt như vậy, có chút căng thẳng, toàn thân cứng đờ, mặc dù lý trí mách bảo nàng nên đẩy cái ôm ngắn ngủi không thuộc về mình nhưng nàng vẫn thèm khát khoảnh khắc ấm áp hiếm có này.

Lý Hồng Tụ lúc này hoàn toàn đắm chìm vào ký ức đau thương và không thể kiềm chế được bản thân, tay mỗi lúc lại siết chặt hơn cho đến khi cô cảm thấy mình có thể làm tổn thương Tư Đồ Tĩnh.

Mặc dù trong phòng không hề lạnh nhưng nàng lại cảm thấy một cổ khí tức lạnh lẽo khi Lý Hồng Tụ buông nàng ra. Sự im lặng bao trùm giữa hai người Lý Hồng Tụ bắt đầu hối hận vì hành vi bốc đồng của bản thân, dù sao trong mắt người đời cô vẫn là nam nhân.

“Bang chủ, ngài sao lại cười?” Tư Đồ Tĩnh cảm thấy bầu không khí giữa hai người không thoải mái, nàng muốn phá tan sự ngại ngùng này. Không lẽ ngài ấy cảm thấy bản thân nàng trả lời có không đúng hay sao.

“ Ta chỉ thuận miệng hỏi mà thôi, không ngờ trưởng lão lại nghiêm túc như vậy” Không thấy Tư Đồ Tĩnh hỏi cô về cái ôm kì lạ đó, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Lý Hồng Tụ không muốn mối quan hệ của hai người sẽ mơ hồ đi theo hướng mà bản thân cô không mong muốn vì sự bất đồng của chính mình.

Tư Đồ Tĩnh thực sự bối rối khi người này chưa bao giờ nói đùa lại đột nhiên như vậy lại còn cái ôm vừa rồi….. chỉ là trêu đùa nàng hay sao? Nàng cảm thấy hơi mất mát

Lúc này có người tiến vào muốn báo cáo sự tình nên nàng liền tránh đi. Tuy nhiên lúc này Hồng Tụ lại cảm thấy bất đắc dĩ khi nhìn thấy bóng tư của Tư Đồ Tĩnh dần đi xa, dù cho có suy nghĩ như vậy đi chăng nữa thì sự tình này phải được che giấu kỹ lưỡng.

“ Đây không phải là Tư Đồ trưởng lão sao” nàng chuẩn bị trở về sân sau thì bị người khác chặn đường

“ Bạch Ngọc Ma!” Tư Đồ Tĩnh cau mày nhìn người đàn ông này bước tới gần nàng. Vết sẹo dài 2 phân đã làm mất đi sự thanh tú thay vào đó là nét hung hãn. Cô đưa cây tre ra trước mặt hắn, vẻ mặt nàng chán ghét hiện rõ không hề có chút ý tứ che giấu. “ Tại sao cảng đường ta, sao không lo uống rượu đi?”

Hắn ta có thể coi là có khả năng trở thành Bang chủ trong thế hệ trẻ của Cái Bang. Hắn võ nghệ cao cường, có nhiều sự cống hiến to lớn cho Cái Bang, khó có thể quyết định ai sẽ là Bang chủ nhưng hiện tại hắn đã bị Hồng Tụ đánh bại đương nhiên hắn không cam lòng.

“ Sao ngươi lại nịnh nọt tên tiểu tử Lý Hồng Tụ này?”

“ Cô vốn dĩ là thủ lĩnh của một nhóm tiên phong lúc trước, nhưng cô đã lọt được vào mắt xanh của Hồng Tụ và trở thành người thân cận bên cạnh hắn ngay khi hắn kế vị. Rồi bây giờ cô trở thành trưởng lão, nếu nói cô và hắn không có quan hệ nào với nhau thì thật khó tin đó”

“ Ta không muốn nói chuyện với ngươi, tránh ra” Tư Đồ Tĩnh cảm thấy sự nham hiểm trong ánh mắt của Bạch Ngọc Ma, nàng liền trở nên cảnh giác, không muốn để ý đến hắn. Nếu không đủ khả năng đối đầu với hắn, nàng liệu có khả năng trốn thoát?

Bạch Ngọc Ma càng tiến gần hơn khi nhìn thấy Tư Đồ Tĩnh không muốn để ý đến hắn, trong mắt hắn hiện lên tia u ám, giọng điệu càng trở nên nham hiểm “ Sao cô lại tức giận, không lẽ điều ta nói là thật?”

“ Hắn ta ẻo lả như là nữ nhân vậy, không đáng tin cậy. Sao cô không chọn ta?” Hắn muốn nếm thử nữ nhân này, làm sao mà nàng ta có thể khiến Lý Hồng Tụ quan tâm và nâng đỡ như vậy.

“ Ngươi không được xúc phạm Bang chủ, ngài ấy là người ngay thẳng coi trọng tình nghĩa và nhân nghĩa. Ngươi không có đủ tư cách so với ngài ấy!”

“ Nhiêu đây đã để ngươi cảm thấy được bảo vệ rồi sao? Còn trưởng bối của ngươi?....Lý Hồng Tụ trong miệng ngươi chính trực như vậy sao lại để ngươi làm trưởng lão mà bỏ qua các vị trưởng bối có công lớn? Lời của ngươi như dỗ dành một đứa trẻ ba tuổi vậy hahaha..” Bạch Ngọc Ma trong mắt đầy ác ý và khinh thường

“ Ta thấy cô trở trên giường làm ấm giường cho ta cũng không tệ, thấy công phu trên giường của cô chắc cũng không tầm thường đâu !” Bạch Ngọc Ma, ánh mắt của hắn dần trở nên đầy du͙© vọиɠ dường như muốn xuyên qua cả quần áo của nàng. Khiến nàng thầm than không ổn và cảm thấy buồn nôn.

“ Ta và ngài ấy hoàn toàn trong sạch, chưa hề làm gì không đúng mực “ Nàng không cho phép bất cứ ai nói xấu Bang chủ trước mặt nàng nhưng lúc này nếu thật sự đánh nhau với Bạch Ngọc Ma, chưa nói đến việc có thể đánh bại hắn hay không thì đều sẽ tác động xấu đến Lý Hồng Tụ.

“ Chỉ có kẻ bẩn thỉu như ngươi mới nhìn ai cũng bẩn giống ngươi” Nàng tức giận, muốn xé nát cái miệng của tên này

“ Đừng nói nhảm nữa, cả Cái Bang này không ai mà không biết ngươi và Lý Hồng Tụ có tư tình? Vả lại mỡ đưa tới miệng mèo rồi sao mà không cắn một miếng cho được? Ngươi dám nói giữa các ngươi không có gì với nhau à?”

Bạch Ngọc Ma không đồng ý. Hắn không tin Lý Hồng Tụ có thể không để tâm đến mỹ nhân như thế này. Vừa nói, tay hắn vừa muốn chạm vào mặt Tư Đồ Tĩnh nhưng bất ngờ có một viên đá bay vào tay hắn. Khiến hắn đau đớn nhìn ngó xung quanh, ánh mắt có chút sợ hãi, tức giận bỏ đi.

Nhìn Ngọc Ma rời đi, nàng thở phào,nếu như thật sự đánh nhau thì nàng sẽ không bao giờ là đối thủ của hắn. Hòn đá? Nàng đưa ánh mắt về phía bóng người cách đó không xa chỉ kịp thấy một bóng dáng cao gầy.