Mắt của nam nhân này thật đẹp.
Đôi mắt như sơn mài, đuôi mắt hơi nhếch lên, lúc nhìn người khác dường như luôn chứa ý cười, làm cho cảnh tuyết trên bầu trời cũng bị lu mờ.
Hắn gọi “Thái tử”, vậy có nghĩa là nhất định người này đã từng gặp hoàng huynh.
Triệu Yên với tư cách là một kẻ mạo danh, tự nhiên cũng sẽ không ngu ngốc đến mức hỏi trực tiếp: “Ngươi là ai?”
Tuy nhiên lúc này mà sợ hãi rút lui thì càng lạ hơn.
Nàng coi như không có chuyện gì vén mành trúc lên, đè giọng thấp xuống nói: “Trời tuyết mà một mình câu cá, các hạ thật là có nhã hứng.”
“Như nhau cả thôi.”
Nam nhân đặt đôi chân dài đang bắt chéo xuống, gõ nhẹ vài cái vào cuộn sách trong tay: “Trời tuyết mà điện hạ vẫn dạo bước đến đây, thú vui tao nhã này cũng không kém thần tí nào.”
Thái tử Triệu Diễn không có khí lực dồi dào để có thể đi dạo trong tuyết.
Trong lòng Triệu Yên sáng như gương, che môi ho nhẹ một tiếng: “Không thể nói là thú vui tao nhã được, chẳng qua là tìm một nơi để tránh gió tránh tuyết thôi, các hạ sẽ không để ý chứ?”
Nam nhân đột nhiên nở nụ cười, vì đứng ngược sáng nên khuôn mặt ngọc trắng không tì vết kia lộ ra vài phần thâm sâu khó lường.
Triệu Yên cảnh giác: Chẳng lẽ bản thân nói sai rồi sao?
Không thể nào. Nàng bắt chước tính khí của huynh trưởng Triệu Diễn nên nói chuyện cực kì có chừng mực, sẽ không có chỗ sơ hở mới đúng.
Nam nhân đặt cuộn sách xuống đứng dậy.
Bị bóng đen bao phủ, Triệu Yên buộc phải nhìn lên.
Lúc nam nhân đang ngồi chỉ cảm thấy thân hình thẳng tắp, đứng lên nàng mới nhận ra hắn lại cao như vậy!
Triệu Yên tự nhận mình không thấp nhưng chỉ có thể đứng tới ngang vai của hắn, ngước mắt nhìn lên, bộ triều phục màu đỏ thẫm tôn lên khuôn mặt trắng nõn lạnh lùng tuấn tú như tiên.
Nam nhân duỗi tay ra, chiếc nhẫn sắt đen ở giữa ngón tay toả ra chút ánh sáng lạnh, làm Triệu Yên theo bản năng lùi về phía sau nửa bước.
Thế nhưng bàn tay to khớp xương rõ ràng đó chỉ chỉ lướt qua bên tai nàng, nhẹ nhàng phủi đi lớp tuyết mịn trên vai nàng mà thôi.
Nam nhân mỉm cười, dịu dàng nói: “Điện hạ nói đùa rồi. Đất trên cả thiên hạ này chỗ nào không phải là của thiên tử, điện hạ muốn tránh tuyết ở đâu mà không được.”
Thì ra là ý này.
Người này thế mà lại là một quân tử dịu dàng khiêm tốn, biết lễ độ.
Triệu Yên thở phào nhẹ nhõm, xoay người làm như không có chuyện gì xảy ra rồi tìm một chỗ tránh gió ngồi xuống.
Im lặng một lúc, nàng không nhịn được hỏi: “Trời lạnh như vậy có thể câu được cá sao?”
“Có thể.”
Giọng nói của nam nhân rất êm tai, cười như không cười nói: “Không quá thông minh thì sẽ tự chui đầu vào lưới.”
Lời này nghe sao giống như có ẩn ý sâu xa vậy?
Nói nhiều không tốt, Triệu Yên cười qua loa cho xong.
Đoán chừng đã sắp đến giờ, nàng đứng dậy nói: “Thế tuyết đã giảm, cô phải đi đây.”
Nam nhân nở nụ cười ấm áp vô hại, khẽ gật đầu làm động tác mời.
Nàng vừa đi ra ngoài, hơi ấm dính trên người đã bị gió bắc mát lạnh thổi bay, lần này không phải Triệu Yên cố ý giả bộ yếu ớt, mà thật sự bị gió hắt vào người nên mới liên tục hắt hơi.
Đi qua hành lang thì quả nhiên gặp Lưu Huỳnh đang ôm áo choàng trở lại.
Triệu Yên khoác lên mình một chiếc áo choàng lông màu xanh nhạt, đội mũ trùm đầu.
“Vừa nãy ta gặp một người ở Noãn các, rất trẻ và cũng cực kì đẹp.”
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng nói với Lưu Huỳnh đang cầm ô bên cạnh: “Từ cách ăn mặc kia thì chí ít cũng là Vương tôn Thế tử. Ngươi tạm thời phái người quay lại nhìn qua xem người người này có danh tính và thân phận gì, tránh cho có gì sơ suất.”
Lưu Huỳnh không dám chậm trễ, lập tức nói: “Nô tì quen biết nhiều người, sẽ tự mình đi một chuyến.”
Noãn các.
Tả phó tướng Trương Thương đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy chủ tử đứng dựa vào lan can, sườn mặt tuấn tú hoà vào cảnh tuyết lạnh lẽo.
Chỉ nhìn tướng mạo với gương mặt xinh đẹp này, ai có thể nghĩ đến hắn chính là Vương gia khác họ quyền khuynh thiên hạ chứ?
“Vương gia.”
Trương Thương đóng cửa lại, nhỏ giọng nói: “Không ngờ Thái tử còn sống, cũng coi như là mệnh lớn. Chỉ là như vậy thì ắt hẳn sẽ cản đường chúng ta…”
Thấy chủ tử không nói gì, Trương Thương nhắc nhở: “Hay là để người của thuộc hạ ra tay?”
“Khá thú vị đấy.”
Văn Nhân Lận nhìn về hướng Thái tử rời đi, như đang suy tư gì đó, nói: “Tình báo từ thuộc hạ của bổn vương trước giờ chưa từng có sai sót.”
“Vương gia đang nghi ngờ là... có thủ thuật che mắt sao?”
Thân vệ vội vàng nói: “Nhưng ti chức quan sát trong bóng tối, thấy lời lẽ cử chỉ của vị Thái tử đó nhu nhược không chịu nổi, có vẻ cũng không khác…”
Còn đang nghĩ thì đã nghe thấy một tiếng cười trầm thấp.
“Cũng, không khác?”
Văn Nhân Lận nhẹ giọng nhắc lại lần nữa.
Trương Thương toát mồ hôi, lập tức cúi đầu nói: “Ti chức ngu dốt, xin Vương gia chỉ điểm.”
Văn Nhân Lận nhắm hờ mắt, nói ra lời đang nghĩ: “Vị tiểu Thái tử này rõ ràng không sợ bổn vương.”
Bão tuyết quét sạch mặt hồ, một mảnh ngói vụn từ mái hiên rơi xuống phát ra âm thanh cực kì nhỏ.
Ngay khoảnh khắc đèn sáng lửa, Văn Nhân Lận nắm lấy cần câu bên hông vung nó lên, sợi dây xoắn lại như một con rắn bạc lao thẳng đến mái hiên.
Lưỡi câu phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, người hầu trong cung trốn trên mái hiên Noãn các bị một sợi dây câu mỏng như sợi tóc quấn quanh cổ, chưa kịp kêu lên đã rơi xuống hồ nước lạnh giá.
Gió ngừng thổi, màu máu đỏ thẫm từ đáy hồ chảy ra nhòe đi rồi lập tức biến mất.
Có cao thủ trốn trên mái hiên chờ cơ hội ám sát nhưng chính gã lại không hề phát hiện ra, Trương Thương không khỏi toát mồ hôi lạnh, ôm quyền quỳ xuống nói: “Ti chức sơ suất, xin Vương gia trách phạt!”
“Được rồi, ở đây không sạch sẽ, điều tra rõ ràng xem là nhà ai thả chó ra ngoài.”
Giọng nói của nam nhân hời hợt, đưa tay phủi tuyết mỏng trên lan can: “Đi bái kiến Hoàng đế trước đã, còn chuyện tiểu Thái tử cản đường…”
Hắn mấp máy môi mỏng: “Ngài ấy không chỉ cản đường của mỗi bổn vương.”
“... Rõ.”
Trương Thương nhặt chiếc cần câu đã gãy lên, định thử lập công chuộc tội: “Ti chức sẽ cho người sửa chiếc cần câu do Nam Dương tiến cống này lại như cũ.”
“Không cần.” Văn Nhân Lận chắp hai tay sau lưng chậm rãi bước qua.
Ai bảo hôm nay nó đã câu được một con mồi càng thú vị hơn.
Sau một chén trà, Lưu Huỳnh đi đến lặng lẽ đẩy cánh cửa Noãn các.
Mành trúc tung bay nhưng trong phòng không có ai cả, chỉ có những gợn sóng rung rinh trên mặt hồ rồi dần dần yên tĩnh trở lại.
“Người đẹp dịu dàng” có một không hai trên thế gian trong lời điện hạ đã biến mất từ lâu.
……
Đông cung.
Triệu Yên vừa xuống xe ngựa, còn chưa kịp thở ra thì đã thấy một nữ quan đi tới trước mặt, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Hoàng hậu nương nương lệnh ngài lập tức đến chính điện.”
Nghe thấy là Hoàng hậu, lông mày thanh tú của Triệu Yên khẽ nhíu: “Đến nhanh như vậy.”
Cửa sổ chính điện Đông cung đóng kín.
Ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn l*иg phản chiếu trên sàn gạch sạch sẽ, trên sàn gạch lại phản chiếu hình ảnh thiếu niên đang rủ mắt hiện lên vẻ mệt mỏi lười biếng.
Mà ở vị trí cao phía trước, một nữ nhân mặc phượng bào cài trâm hoa lệ đang ngồi chắp tay, môi đỏ mày ngài, mắt phượng lạnh lùng, đuôi mắt lộ ra ít nếp nhăn nhưng ngũ quan tinh xảo vẫn không bị giảm đi, không giận mà uy.
Bà ấy cau mày nhìn chằm chằm vào chỗ ngồi của “Thái tử”, giống như đang thông qua gương mặt này để nhìn một người khác.
“Ai cho phép ngươi tự tiện khơi chuyện đối đầu trực diện với quần thần?” Ngụy hoàng hậu nắm chặt ngón tay, nói thẳng không vòng vo.
Thiếu niên chống cằm, hàng mi mỏng dài cụp xuống che đi nốt ruồi chu sa nhỏ ở đuôi mắt.
“Ta tự mình quyết định. Chuyện ở Thái Cực điện rõ ràng là có người thêm dầu vào lửa. Nếu ta không nói lời nào cứ như con bù nhìn, vậy thì chẳng khác nào giao tính mạng mình cho người khác xử lý, đến lúc đó kẻ đứng đằng sau chủ mưu sẽ không bỏ qua mà đến trước mặt phụ hoàng làm ầm ĩ.”
Không cố ý đè nén cổ họng nên giọng của Triệu Yên lộ ra vài phần mềm mại của thiếu nữ: “Đến lúc đó, mẫu hậu còn che giấu được sao?”
Ánh mắt của Ngụy hoàng hậu khẽ thay đổi, giọng điệu đã lạnh lùng giảm xuống ba phần: “Vậy cũng không thể tự ý hành động! Ngươi không biết hiện tại ngươi có thân phận gì sao?”
Thân phận?
Đúng rồi, nàng đang đóng vai nhi tử mà mẫu hậu yêu thương nhất.
Xa cách nhiều năm như vậy mà mẫu hậu vẫn đối xử với nàng giống y như ngày xưa, hở ra là trách mắng chứ chưa từng nói chuyện nhẹ nhàng.
Không, Triệu Diễn không bị đối xử khắt khe như vậy. Song thai được sinh ra cùng nhau mười lăm năm trước nhưng nàng mãi mãi là người không được coi trọng, không được yêu thương.
“Nếu hôm nay là hoàng huynh quyết định như vậy, mẫu hậu cũng nỡ quở trách huynh ấy như này sao?”
Không kiềm nén được cảm xúc, Triệu Yên cuối cùng cũng hỏi ra.
Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Triệu nhi làm việc thận trọng, bản tính lương thiện, chưa từng làm ra chuyện đầu cơ trục lợi như vậy.”
Rõ ràng đã không còn mong đợi, nhưng trong lòng Triệu Yên vẫn có chút hụt hẫng.
Nàng tự thấy hôm nay mình diễn vai “Thái tử” này vẫn chưa tận tuỵ lắm, trong lòng không cam tâm nhưng cũng không muốn cãi nhau với mẫu thân dưới thân phận huynh trưởng Triệu Diễn, vì vậy cũng thôi không thanh minh nữa, chỉ ngây người nhìn làn khói hương lượn lờ trên án kỉ.
Nốt ruồi chu sa nhỏ được vẽ dựa theo dáng vẻ của Triệu Diễn cứ như sống lại, xinh tươi đỏ thắm.
Cổ họng Ngụy hoàng hậu khô khốc nhưng vẫn kiêu ngạo ngồi đó, không hề lộ ra chút mềm yếu nào.
Không có gì để nói với nhau.
“Điện hạ, nên uống thuốc rồi.” Bóng dáng Lưu Huỳnh phản chiếu trên cửa đúng lúc đánh vỡ sự yên lặng.
Thuốc màu nâu đậm được đặt trước mặt Triệu Yên, tỏa ra vị đắng nồng nặc.
Khác với sự tinh nghịch khoẻ mạnh của nàng, Thái tử Triệu Diễn sinh ra đã ốm yếu nhiều bệnh, gần như là ngâm người trong thuốc, vậy nên giờ đây Triệu Yên đương nhiên cũng phải làm theo như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ.
Chỉ là chén thuốc trước mắt của nàng đã được bí mật thay đổi không còn tác dụng bồi bổ thân thể nữa, ngược lại có thể tạm thời thay đổi giọng nói của nàng, làm cho nó trầm lại để càng giống với tông giọng thiếu niên hơn.
Triệu Yên trộm cau mày, dưới ánh mắt phức tạp của Nguỵ hoàng hậu, nàng bưng chén thuốc lên uống sạch một hơi.
Đắng!
Người đắng mà dạ dày cũng đau.
Ánh mắt Ngụy hoàng hậu dịu đi, ra hiệu cho Lưu Huỳnh mang ô mai đã chuẩn bị sẵn tới như thường lệ.
Mùi vị ngọt ngào xông vào mũi, Triệu Yên nhếch khóe miệng kéo ra một nụ cười giễu cợt.
Khi mở lời lần nữa đã là giọng nói thiếu niên khàn khàn: “Mẫu hậu lại quên rồi, ta ghét ăn đồ ngọt.”
Nguỵ hoàng hậu sững sờ.
Người thích ăn đồ ngọt là nhi tử Triệu Diễn của bà ấy.
“Nhi thần cáo lui.”
Không đợi Nguỵ hoàng hậu mở lời thì thiếu niên nhỏ nhắn xinh đẹp đã rời khỏi chỗ ngồi, hai tay ôm vào nhau, cúi người hành lễ cáo biệt.
Khuôn mặt nàng được trời ưu ái, giờ lại còn cố ý bắt chước dáng vẻ của Thái tử quá cố, Ngụy hoàng hậu chỉ thấy cảm xúc phức tạp, suy nghĩ dâng trào mãnh liệt không kiềm được mà buột miệng nói ra: “May mà hôm nay là đám người ô hợp của Ung Vương, chứ nếu gặp phải Túc Vương thì hiện tại ngươi đã mất mạng rồi ngươi có biết không!”
Lời cảnh cáo giận dữ từ phía sau truyền đến, Triệu Yên hơi khựng lại.
Đây là lần thứ hai kể từ khi nàng bí mật hồi cung nghe mẫu hậu nhắc đến Túc Vương Văn Nhân Lận.
Không biết là người độc ác đáng sợ thế nào mà ngay cả một người kiêu ngạo, lòng dạ sắt đá như Nguỵ hoàng hậu mà mỗi lần nhắc đến cũng thấy sợ hãi.
Nhìn bóng dáng yếu ớt kia biến mất ngoài cửa cung, Ngụy hoàng hậu dường như không chống đỡ nổi nữa cúi lưng xuống, vuốt sống mũi thở dài.
Cặp song thai dưới gối của bà ấy như nước xuân giữa ngọn lửa, tính tình khác xa nhau.
Năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là bà ấy làm người mẹ nhẫn tâm đuổi nhi nữ ra khỏi cung, nhiều năm không gặp. Chỉ cần có sự lựa chọn thứ hai thì bà ấy sẽ không đưa nữ nhi về vào lúc này.
“Nương nương đừng tức giận nữa.”
Lưu Huỳnh đi tới xoa nhẹ l*иg ngực quặn đau của Hoàng hậu, khuyên giải nói: “Thật ra tính khí này của tiểu điện hạ rất giống với nương nương trước đây.”
“Lưu Huỳnh, thay bổn cung trông coi nó kĩ nàng.”
Nguỵ hoàng hậu nhắm mắt lại, mệt mỏi nói: “Giờ đây triều đình như có bầy sói rình mồi, bổn cung... tuyệt đối không thể thua.”
Đồng thời ở bên ngoài điện Thái Cực.
Thiên tử chân trần đứng trong tuyết mỏng, áo đạo sĩ tung bay trong gió, lão đạo sĩ đầu đội hoàng quan lông vũ ở bên cạnh khum khum ngón tay khẽ lẩm bẩm.
Văn Nhân Lận mặc bộ bào đỏ giẫm trên tuyết thong dong đến muộn, đúng lúc lễ xem bói kết thúc.
“Túc Vương, ngươi đến thật đúng lúc.”
Hoàng đế một tay chỉ trời, gió lùa vào ống tay áo nói: “Ngươi xem, đây là điềm lành mà trời ban!”
Văn Nhân Lận đối diện với Thiên tử, nhưng hắn không quỳ xuống mà chỉ hơi khom người nói: “Tuyết đã rơi, phản loạn Thục Xuyên không thể sống sót qua cơn giá rét này, đây thật sự là cơ hội trời ban.”
Hoàng đế vô cùng tự tin nói: “Bọn chúng hung hãn ngang ngược suốt thời gian dài rồi.”
“Bệ hạ anh minh, có điều…”
Văn Nhân Lận chuyển chủ đề, có vẻ lo lắng nói: “Gần đây trong triều có nhiều lời đồn không tốt làm dao động lòng dân.”
Hoàng đế mở mắt ra, một lúc sau mới quyết định nói: “Nếu trời đã phù hộ cho Đại Huyền, vậy thì những người này cũng nên ngậm miệng lại rồi, ai còn nhắc đến chuyện “dời đô” thì không cần giữ mạng lại.”
Nói xong ông ta nhìn thanh niên tốt bụng trước mặt: “Chuyện này trẫm giao cho ngươi giải quyết.”
Khóe môi hơi nhếch lên, Văn Nhân Lận lạnh nhạt nói: “Thần, tuân mệnh.”
Nắm giữ quyền sinh sát trong tay nhưng hắn vẫn dịu dàng đến mức gần như tàn nhẫn.
Tâm trạng Hoàng đế rất tốt, giơ tay ra hiệu cho lão đạo sĩ bên cạnh: “Ban cho ngươi tiên đan.”
Lão đạo sĩ kết thúc pháp sự, dâng lên một hộp sơn mài màu đỏ to bằng lòng bàn tay: “Chúc Túc Vương điện hạ phúc thọ kéo dài, không kiêng kị điều gì.”
Vẻ mặt Văn Nhân Lận như thường tiếp nhận nói: “Tạ ơn bệ hạ.”
Hoàng đế rất yên tâm khi giao chuyện thanh trừng triều đường cho Tức Vương.
Ông ta mặc kệ những lời can ngăn phong Văn Nhân Lận thành vị Vương khác họ duy nhất trong triều, ban cho hắn quyền thế ngút trời khiến hắn trở thành lưỡi kiếm sắc bén nhất và đáng sợ nhất trong tay của mình.
Bởi vì ông ta biết rất rõ, trong quan văn triều thần chỉ có đứa trẻ này tuyệt đối, tuyệt đối không thể phản bội ông ta.
“Tuyệt đối không, phản bội?”
Trên xe ngựa trở về phủ, Văn Nhân Lận ngồi xuống gác một chân lên, ống tay áo hoa văn tinh xảo rủ xuống đầu gối.
Đôi bàn tay có kinh lạc rõ ràng đang vặn hộp sơn mài nhỏ trên án kỷ, chậm rãi xoay chuyển nó.
Khẽ cạch một tiếng, hắn ấn vào hộp sơn mài, sát khí thấm đẫm đôi mắt cười kia vô cùng tuyệt đẹp.