Uy Quyền Dưới Làn Váy

Chương 1

Thái tử chết rồi, triều Đại Huyền đã tuyệt hậu.

Cửa sổ tẩm điện Đông cung đóng kín, ánh sáng mờ mờ màu vàng ấm áp từ những chiếc đèn l*иg hắt lên bức bình phong, phản chiếu một bóng người lả lướt với đường cong hoàn mỹ.

Chưởng sự cung nữ Lưu Huỳnh nâng một chiếc đai lụa màu trơn đang đứng hầu bên cạnh, tầm mắt chạm phải thân hình mảnh mai uyển chuyển của chủ tử, cả người như có luồng nhiệt nóng chạy qua nên vội vàng cụp mắt xuống.

Phải thừa nhận rằng tư thái cao quý trước mắt này thực sự đẹp vô cùng. Chân dài eo thon, vóc dáng cân đối, làn da trắng trong như ngọc nhưng không có vẻ gầy yếu, ngay cả Lưu Huỳnh là nữ tử, nhìn thấy nàng cũng sẽ mặt đỏ tim đập...

Mà giờ đây, nàng ấy phải tự tay dùng dải lụa thô kia, cưỡng chế giấu đi thân hình uyển chuyển đó.

Lụa thô quấn quanh vài vòng rồi siết chặt lại, sau đó mặc vào từng lớp y phục chỉnh tề từ trong ra ngoài, cho đến khi hoàn toàn không nhìn thấy hình bóng nhấp nhô nữa.

Sau khi búi tóc và đội kim quan dành cho Thái tử vào, Lưu Huỳnh cẩn thận cầm chiếc kim bạc đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh lên.

“Ta tự làm.” Giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Nét mặt của Lưu Huỳnh lộ ra đôi chút kinh ngạc, nàng ấy vâng lời đưa kim bạc và thuốc nhuộm đặc chế đến trước mặt người có dáng dấp gầy yếu kia.

Đầu ngón tay trắng nõn thon dài vươn ra, cầm chiếc kim bạc chọc xoắn vào dưới khóe mắt của mình.

Hơi đau một chút, “người nọ” khẽ nhíu mày.

Thiếu niên để chiếc kim bạc xuống, soi mình trong gương, bình tĩnh giơ ngón tay lên lau đi vết máu đang rỉ ra bên dưới khóe mắt, áσ ɭóŧ trong màu đỏ thẫm tôn lên dung mạo tinh xảo vô song của thiếu niên.

Lần này Lưu Huỳnh nhìn thôi cũng thất thần, khóe mắt mơ hồ nóng bỏng ẩm ướt.

Quả không hổ là huynh muội sinh đôi, thật sự giống nhau quá đi mất.

Khi chạm vào nốt ruồi lệ nhỏ xíu màu đỏ tươi, Thái tử điện hạ như sống lại trước mắt nàng ấy.

Thiếu niên chưa kịp cảm khái gì thì Lưu Huỳnh đã cúi đầu đưa đôi ủng màu đen mới tinh tới: “Tuy vóc dáng của điện hạ đã cao ráo sẵn rồi nhưng vẫn thấp hơn Thái tử năm phân, nô tỳ đã độn tất cả các đôi ủng cao hơn một chút theo lệnh của ngài rồi.”

Không có gì cần phải nghi ngờ thêm nữa, đây chính là một canh bạc, nếu đi sai một chút là sẽ thua ván bài.

Trường Phong Công chúa Triệu Yên…

Không, phải gọi là “Thái tử” điện hạ, Thái tử điện hạ bước tới trước cánh cửa đóng chặt vừa dày vừa nặng, ánh sáng lạnh lẽo hắt lên gương mặt của nàng.

Nàng hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, giơ tay đẩy cửa tẩm điện ra.



Đầu đông rét lạnh, bầy quạ từ ngoài thành kéo đến ăn xác chết, chúng đậu đầy trên tường thành cung điện, nghiêng đầu nhìn đám đông ồn ào phía dưới.

Nghị sự tại điện Thái Cực, Ngự sử Trung thừa Lưu Trung đứng đầu nhóm quần thần, ông ta liếc mắt nhìn xung quanh, khuôn mặt không nhịn nổi lộ ra vẻ đắc ý.

Kể từ khi Thái tử gặp nạn trên đường từ hành cung trở về thì vẫn luôn đóng cửa không thấy xuất hiện, toàn bộ Đông cung cứ che giấu mấy tháng nay, chứng tỏ phải có vấn đề gì đó bất thường trong chuyện này. Ông ta cố gắng hao tâm tổn trí, thêm dầu vào lửa ở trước Ngự tiền là để có thể vạch trần lớp ngụy trang của Đông cung trước đám đông.

Chỉ khi hôm nay có thể chứng minh được Thái tử đã chết ở trước mặt Thánh thượng thì mới có thể thuận lý thành chương đề cử chủ tử Ung Vương lên làm Hoàng thái đệ.

Lưu Trung quyết định châm thêm một ngọn lửa cuối cùng.

“Bệ hạ, đúng là Thái tử có phần ốm yếu nhưng cũng không cần đến mức phải đóng cửa tĩnh dưỡng lâu như vậy. Thái tử đã im hơi lặng tiếng suốt mấy tháng trời rồi, chẳng biết rốt cuộc là Thái tử thật sự bị nhiễm phong hàn hay là có bí mật gì không thể cho người khác biết.”

Ông ta nói thật to, giở giọng giả nhân giả nghĩa mà rằng: “Nào ngờ, trên cả triều đường và trên phố đều đang truyền tin rằng Đông cung từ lâu đã không còn Thái tử, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng thôi.”

“Lưu Trung thừa, ngươi ăn nói cho cẩn thận!” Có người nhỏ giọng quát.

Nhưng mà đúng thực là cửa lớn của Đông cung đã đóng chặt mấy tháng nay, trong lòng người quát cũng có chút nghi ngờ len lỏi, không thực sự tự tin.

Với tình hình trước mắt này, nếu trữ quân Đông cung không xuất hiện thì xem ra không thể lừa được nữa rồi.

Đang lúc ông ta sốt ruột, một giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của thiếu niên truyền vào từ bên ngoài Thái Cực Môn.

“Ái khanh cảm thấy, cô có thể có bí mật gì?”

Lời này vừa được nói ra, các quần thần đang tranh cãi ầm ĩ lập tức im bặt, vài người đứng đầu liếc mắt nhìn nhau không khỏi kinh ngạc.

Quạ vỗ cánh bay đi, quần thần đứng lặng hồi lâu mới tự động chia thành hai hàng, quay đầu nhìn lại, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trước mặt họ.

Mái tóc đen của tiểu Thái tử được búi thấp, cả người được bọc trong một bộ áo lông hồ ly trắng như tuyết, chỉ lộ ra một chút cơ thể gầy yếu trong mép ống tay áo, chiếc cổ áo lông hồ ly bao quanh chiếc cằm nhọn càng tôn lên khuôn mặt trắng láng như ngọc quá đỗi tinh xảo, dáng vẻ phiêu dật tựa như bay cùng với tuyết.

Giống như vừa mới vừa bò dậy từ trên giường bệnh, mí mắt dưới của Thái tử vẫn còn loáng thoáng vương đôi nét mệt mỏi, đuôi mắt ngài thấp thoáng bóng dáng nốt ruồi chu sa, lộ ra mấy phần yếu ớt khó phân biệt thật giả.

Thân là Thái tử Đại Huyền, dung mạo này quả thật là tuyệt sắc hiếm có trên thế gian. Nàng đứng dưới cửa cao sửa sang lại tay áo, cứ như thể chỉ cần một cơn gió thổi qua là nàng sẽ ngã xuống, đúng là nam nhân có tướng mạo của nữ nhân, điềm báo phúc bạc mệnh ngắn.

Thiếu niên đi xuyên qua đám quần thần cúi đầu hành lễ, tầm mắt rơi vào một vị quan văn trung niên da trắng to béo đứng đầu, nàng hơi nhướng mày, đôi đồng tử đen huyền càng thêm nổi bật nhờ tấm áo choàng lông hồ ly và làn da trắng.

“Có vẻ như Lưu Trung thừa thấy cô còn sống nên thất vọng lắm thì phải?” Thiếu niên nghi ngờ hỏi.

Tên quan văn bị chỉ đích danh cúi đầu biện bạch: “Thần tuyệt đối không có ý đó.”

Mặc dù ngôn từ của ông ta vẫn có thể xem như là cung kính nhưng trong lòng ông ta lại không phục.

Có ai mà không biết rằng vị tiểu Thái tử này có tiếng xấu, nói dễ nghe là “nhân từ”, còn nói khó nghe là “nhu nhược”.

“Tuyệt đối không có ý đó sao?”

Thái tử ho khan hai tiếng, giọng điệu không lạnh không nhạt nói: “Nhưng trong miệng Ngự sử đại nhân, Đại Huyền không phải “đã không còn Thái tử từ lâu” rồi sao? Chi bằng ta thu xếp một chút để sớm ngày... thoái vị giao cho chủ tử phía sau Lưu Trung thừa?”

Giọng nói này nhẹ nhàng mà nho nhã nhưng đủ để khiến Lưu Trung toát mồ hôi lạnh.

“Trời đất chứng giám, thần tuyệt đối không hề ăn ở hai lòng!”

Sắc mặt ông ta thay đổi, kêu oan theo bản năng: “Ngài xem quân phản loạn ở Thục Xuyên đã sắp đánh tới kinh thành, hiện tại nên tử chiến hay là nên rời thành lánh nạn, Thái tử điện hạ thân là trữ quân cần phải xuất hiện để thương nghị, thần là vì chủ phân ưu!”

Dùng chuyện quốc gia gây áp lực, nói sang chuyện khác à.

Tiểu Thái tử im lặng gật đầu, che môi ho khan mấy tiếng, yếu ớt vô tội nói: “Nhận bổng lộc của vua, vì chủ phân ưu, đó không phải là chức trách của các khanh sao? Nếu chuyện gì cũng cần phụ hoàng và cô ra mặt thì ngươi có tác dụng gì?”

“…”

Lưu Trung bị trách móc vừa xấu hổ vừa hổ thẹn, mặt mũi ông ta đỏ lựng lên.

Các quan thần nhìn thấy đều kinh hãi, nhất thời quên mất những lời chuẩn bị nói ra, sợ Thái tử tức không thở nổi rồi lại trợn trắng mắt, chỉ có thể liên tục cầu xin: “Là chúng thần ăn nói hàm hồ, xin điện hạ hãy bảo trọng thân thể!”

Mọi người đang ồn ào thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông vang vọng lanh lảnh trong điện Thái Cực.

Lão thái giám bên cạnh Hoàng đế đúng lúc đi ra, nịnh nọt cười nói: “Thái tử điện hạ, bệ hạ tuyên ngài vào điện vấn an.”

Nói xong thì nhìn về phía các quần thần trước bậc thềm: “Các vị đại nhân cũng đã gặp Thái tử điện hạ, người cũng đang bình yên đứng ở đây rồi! Nếu không còn việc gì khác thì xin các ngài hãy quay về đi!”

Thiên tử nói chuyện, quan thần nào dám làm loạn?

Vội vàng dập đầu đồng thanh nói: “Chúng thần xin cáo lui.”

Thái tử bình an xuất hiện làm cho mưu đồ bí mật kia chưa đánh đã tan, Lưu Trung vô cùng khốn khổ.

Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Thái tử hôm nay hình như có chút khác thường.

Nhưng khuôn mặt vẫn là khuôn mặt đó, nốt ruồi lệ vẫn đẹp như xưa, dáng vẻ vẫn gầy gò yếu ớt. Đâu có chỗ nào khác lạ, Lưu Trung một lời khó nói ra được, đúng là gặp ma rồi.



Trong Thái Cực điện, hàng trăm ngọn đèn Trường Minh cháy cả ngày lẫn đêm.

Vừa bước vào điện, Giáng Chân hương pha lẫn với mùi thuốc nồng nặc trong lò đan phả thẳng vào mặt, hun đến mức khiến Triệu Yên muốn ngất đi.

Xuyên qua tấm rèm bay phấp phới có thể nhìn thấy Hoàng đế mặc áo đạo sĩ màu đen, đang nhắm mắt ngồi khoanh chân ở giữa trăm ngọn đèn. Ở bên cạnh là mỹ nhân đầu đội kim liên quan, tay cầm phất trần, đây chắc là Chân phi được sủng ái nhất trong những năm qua.

Thấy Thái tử tiến vào, vị phi tần Đạo gia mỹ lệ này gật đầu thi lễ, tự động đứng dậy lui ra ngoài.

Người hầu trong cung nhanh chóng mang toạ Bồ Đoàn đến, Triệu Yên vén áo quỳ xuống, lấy ra sự cảnh giác nhẫn nại cả đời, học theo bộ dáng của hoàng huynh quy củ dập đầu, thấp giọng nói: “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng.”

“Có thể ra ngoài đi lại được rồi sao?” Giọng nói ôn hoà không nghe ra buồn vui của Hoàng đế xuyên qua rèm truyền đến.

Triệu Yên được Lưu Huỳnh ân cần chỉ bảo cả buổi sáng nên đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời, đáp: “Thừa hưởng phúc khí của phụ hoàng, bệnh của nhi thần đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ là thái y nói bệnh của nhi thần đã lâu, thân thể vẫn có chút suy yếu, cần phải tĩnh dưỡng một thời gian nữa.”

Nàng đã chuẩn bị kĩ càng trước khi đến, còn cố ý đè thấp giọng xuống diễn lại y như điệu bộ “ốm yếu” của hoàng huynh.

Cho dù phụ hoàng có thủ đoạn cao minh, thật sự hoài nghi Đông cung thì cũng không đành lòng làm khó dễ một kẻ bệnh tật quá mức.

Ai ngờ Hoàng đế còn không ngước mắt lên, khách khí như đối đãi với người xa lạ: “Nếu ngươi đã khoẻ hơn thì các việc học hành bị trì hoãn đó cũng nên học lại rồi. Có thời gian thì tiếp tục đến điện Sùng Văn nghe giảng đi.”

Triệu Yên mặt không biến sắc đáp: “Vâng.”

Sau đó là một khoảng lặng im.

Nam nhân cao quý trong lớp áo đạo sĩ sau rèm mặc dù là thân phụ của nàng, nhưng Triệu Yên lại không biết nhiều về ông ta. Chỉ biết ông ta là con vợ lẽ thượng vị, những năm đầu đăng cơ cũng rất chăm lo việc nước, nhưng sau đó lại mà say mê tu đạo, sủng ái tín nhiệm Chân phi, đi ngược với đích mẫu Hoàng Thái hậu một lòng lễ phật, nên sinh ra hiềm khích.

Thái hậu thua nên chuyển đến Hoa Dương hành cung, từ đó không còn gặp nhau nữa.

Cùng đưa vào hành cung còn có tiểu Công chúa Triệu Yên năm đó chỉ mới chín tuổi.

Hơn sáu năm sau, Thái tử đột ngột qua đời. Quân phản loạn tiến đến kinh thành, phe cánh Ung Vương như hổ đói rình mồi, Ngụy Hoàng hậu lâm vào đường cùng, vì để ổn định cục diện cuối cùng cũng nhớ đến tiểu Công chúa bị “trục xuất” đến hành cung.

Một mật chỉ triệu hồi, Triệu Yên bị buộc phải theo chiều gió giả làm Thái tử Đông cung nôn ra máu lên đón gió…

Suy nghĩ mơ hồ, Triệu Yên quỳ đến khi đầu gối tê dại, nàng rủ mắt phân tâm đếm số gạch nền.

Vừa đếm đến số sáu mươi mốt thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài điện truyền vào.

Lão thái giám thở hổn hển đi tới, quỳ xuống bên ngoài đại điện, run giọng mừng rỡ nói: “Chúc mừng bệ hạ! Tuyết đã rơi rồi, trời phù hộ Đại Huyền ta!”

Bầu trời đầy những bông vàng chuyển động, không khí được bao phủ bởi những băng tuyết lạnh giá.

Hoàng đế vốn đang im lặng như tượng thần rốt cuộc cũng có sức sống, vỗ tay quát to: “Tốt, đây là điềm lành! Loạn thế ở Thục Xuyên nhất định có thể xoay chuyển, nhanh mời Thần Quang chân nhân và Túc Vương đến đây!”

Túc Vương...

Nghe thấy cái tên này, Triệu Yên theo bản năng rùng mình, lời căn dặn phải nhẫn nại trầm tĩnh của mẫu hậu đêm bước vào Đông cung vẫn còn văng vẳng bên tai.

Quyền khuynh triều dã, lòng lang dạ sói, Túc Vương Văn Nhân Lận sẽ là địch thủ nguy hiểm nhất mà nàng phải đối mặt.

Lần đầu lộ diện đã đυ.ng phải vị sát thần tôn quý này rồi sao.

Nàng lặng lẽ siết chặt ngón tay, đột nhiên nhìn thấy Hoàng đế sau rèm đứng lên nói: “Ngươi lui xuống đi.”

Lời này đương nhiên là nói với Thái tử.

Triệu Yên vẫn chưa hoàn hồn: Thấp thỏm lo âu nửa ngày trời thế mà đã buông tha cho nàng rồi sao?

Tin đồn về Đông cung trong triều nhiều như vậy, vậy mà phụ hoàng lại không thèm nhìn “nhi tử” của mình một cái, có phải là quá qua loa rồi không?

Tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng Triệu Yên cũng không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ rời đi.

Rời khỏi đại điện, quả nhiên tuyết vẫn đang rơi đầy xuống bầu trời tối đen.

Dưới hành lang, thái giám sải bước đi tới cùng lão đạo sĩ đội hoàng quan lông vũ, đó chắc hẳn là đồ vô dụng “Thần Quang chân nhân”.

“Đáng thương ghế trống giữa đêm, không hỏi chuyện muôn dân lại hỏi chuyện quỷ thần.”

*Nguyên tác: “Khả liên dạ bán hư tiền tịch, bất vấn thương sinh vấn quỷ thần”. Đây là bài thơ Giả Sinh của Lý Nghĩa Sơn, ý nguyên văn của câu thơ này là: Hán Văn đế chiếu cáo tìm kiếm người tài, Giả Nghị là người tài nhưng trước bữa tiệc Hán Văn đế lại không hỏi chuyện quốc gia đại sự mà chỉ hỏi chuyện thuốc trường sinh bất lão. Lý Nghĩa Sơn châm biếm Hoàng đế nhà Đường đã bỏ bê cuộc sống của người dân để tìm kiếm sự bất tử.

Khẽ than bài thơ của Lý Nghĩa Sơn, Triệu Yên giật giật khóe môi, cụp mắt che đi sự giễu cợt.

Lưu Huỳnh vẫn đứng đợi dưới cửa Thái Cực, cung y mỏng manh tung bay trong gió tuyết, trông thật lạnh lẽo.

“Điện hạ.”

Nàng ấy nghênh đón với khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng giọng nói căng thẳng đã bán đứng đi sự lo lắng của nàng ấy: “Hoàng thượng đã hỏi ngài những gì?”

Triệu Yên “à” một tiếng, lời ít ý nhiều nói: “Hỏi sức khoẻ Thái tử đã đỡ hơn chưa, đỡ rồi thì đến điện Sùng Văn nghe giảng.”

“Hết rồi sao?”

“Hết rồi.”

Thế là Lưu Huỳnh cũng thấy nghi hoặc, ải này dễ dàng hơn nhiều so với dự kiến.

Cục diện trong triều sóng gió khó lường, rất nhiều phe cánh.

Tay sai dưới trướng Ung Vương thì vừa nãy Triệu Yên đã gặp rồi, còn Túc Vương...

May là vẫn chưa chạm mặt.

“Văn Nhân Lận.”

Triệu Yên cẩn thận phẩm vị cái tên này, cố gắng tìm kiếm một số ký ức.

Nhưng cũng đành chịu vì từ nhỏ nàng đã bị đày ra khỏi cung, lớn lên bên cạnh Thái hậu nương nương lễ phật trong hành cung, cho nên cũng không biết nhiều về tình hình gần đây trong triều.

Võ tướng đều có quân lính của mình, xem ra người này là kẻ vô cùng hung ác, nghe nói rằng những người trong quân doanh đều đội mũ giáp quanh năm khiến da đầu bí bách không thông thoáng được, dẫn đến bị rụng tóc trầm trọng…

Triệu Yên suy nghĩ vẩn vơ, trong đầu xuất hiện một tên võ giả thô tục hung ác, đầu tóc lưa thưa không khỏi thấy run rẩy ghê tởm.

Gió thổi qua, tuyết rơi càng lúc càng lớn, bầu trời như bị thủng một lỗ, trước mắt một mảng trắng xóa dày đặc.

Đường tuyết trơn trượt không thể đi xe ngựa nhưng còn cách Đông cung khá xa, Triệu Yên vẫn đang đóng vai Thái tử ốm yếu, đành phải tìm một nơi yên bình tránh tuyết.

Tuyết này sợ là trong chốc lát sẽ không ngừng rơi được, Lưu Huỳnh cau mày nói: “Nô tì đi lấy ô và áo choàng, xin điện hạ hãy đợi ở đây một lát, đừng đi xa.”

Triệu Yên biết Lưu Huỳnh hành sự thận trọng, không yên tâm để cung nữ khác ra vào tẩm điện Thái tử, những công việc từ y phục đến đồ dùng hằng ngày đều tự mình làm lấy.

Nàng ra hiệu đồng ý, lại nói: “Đợi đã.”

Lưu Huỳnh dừng bước chân, xoay người chờ nghe mệnh lệnh.

Triệu Yên đưa tay chạm vào y phục Lưu Huỳnh: “Đừng quên lấy áo choàng cho cả ngươi, ngươi mặc ít quá rồi.”

Lưu Huỳnh sững sờ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng cúi đầu hành lễ: "Cảm ơn điện hạ."

Hành lang này mặc dù có thể tránh tuyết, nhưng không thể chắn gió.

Triệu Yên đan tay thở phào nhẹ nhõm, nếu như nhớ không lầm thì cuối hành lang là Noãn các liền kề với Đông cung, nơi cho cung nhân nghỉ ngơi.

Nơi đó cách chỗ đợi Lưu Huỳnh chỉ có mười trượng, Triệu Yên để đám người hầu đi theo đợi ở ngoài hành lang, sau đó tự mình bước lên bậc thềm đi đến giữa Noãn các.

Đẩy cửa bước vào, hơi ấm của chậu than hòa cùng mùi trầm hương tao nhã phả vào mặt, bừng tỉnh như xuân.

Ngước mắt lên chỉ thấy bức mành trúc trong đình lay động theo gió, tiếp đó lại thấy một bóng người cao lớn thẳng tắp ngồi dựa vào lan can, một tay đỡ trán, một tay cầm quyển trục, chăm chú xem.

Không ngờ còn có người tới trước, Triệu Yên có hơi ngoài ý muốn.

Nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại mình là trữ quân của Đông cung, không có lý gì mà phải rụt rè trước mặt người khác, vậy là duỗi thẳng eo, lặng lẽ bước vào Noãn phòng.

Tuyết vụn rơi xuống tấm mành che rồi hòa vào trong nước hồ.

Nam tử dựa vào ghế tựa còn rất trẻ, khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mặc triều phục màu đỏ thẫm phối cùng thắt lưng ngọc bích, tóc đen nửa búi nửa xoã, hai chân tuỳ ý bắt chéo ngồi đó, giữa các đốt ngón tay thon dài như ngọc lật mở trang sách phát ra tiếng cọ xát nhẹ.

Từ góc nhìn của Triệu Yên chỉ thấy đôi mắt hắn nheo lại, lông mi rủ xuống vừa dài vừa rậm, dưới mí mắt tỏa ra mây mù mờ nhạt, lông mày như kiếm, môi mỏng nhợt nhạt, nhìn bên sườn mặt thật yên tĩnh dịu dàng.

Bên cạnh hắn có một chiếc cần câu, dây câu thẳng đứng chìm vào trong hồ tuyết lạnh lẽo không chút gợn sóng.

Triệu Yên vô thức bước nhẹ chân, hơi nghiêng đầu lén lút nhìn trộm.

Có thể tự do ra vào Hoàng cung, hơn nữa còn có thời gian rảnh rỗi câu cá trong ngày tuyết có lẽ là một vị nào đó thuộc dòng họ hoàng tộc.

Tước vị ở Đại Huyền là cha truyền con nối, đuôi to khó vẫy, nhưng Vương hầu và Thế tử có thể ra vào trong cung không phải một trăm thì cũng đến chín mươi người, Triệu Yên thật sự không thể nhớ ra được từ khi nào trong tông thân xuất hiện một vị nam tử như tiên nhã nhặn anh tuấn như vậy.

Trên ngón trỏ trắng lạnh của nam tử đeo một chiếc nhẫn đen cổ xưa với hoa văn chạm khắc kỳ quái, giống như là... một loài chim dữ?

Triệu Yên vô thức đẩy nhẹ mành trúc để cố gắng nhìn rõ hơn chút, đột nhiên bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.

"Thái tử nhìn đủ chưa?"

Người đẹp không biết từ lúc nào đã đưa mắt lên mỉm cười nhìn nàng.