Bạch Thược ở trong phòng này mấy ngày liền, vậy mà thím Lý hoàn toàn không phát hiện.
Ban đầu Bạch Thược còn khẩn cầu cô buông tha bản thân, nhưng sau số lần nhiều quá nhiều, cũng liền chết lặng.
Cơm đến miệng thì há mồm, giống như con rối gỗ không có linh hồn, chỉ là ngẫu nhiên nghe được tiếng thím Lý gọi Loan Nam Minh thì đôi mắt sẽ sáng lên một chút.
Bạch Thược cho rằng bản thân thỏa hiệp sẽ đổi lấy được sự nhượng bộ Loan Hàm, nhưng không nghĩ tới cô im bặt không hề nhắc đến lời nói lúc trước, mặc dù biết Bạch Thược sốt ruột muốn gặp Loan Nam Minh, cũng chỉ làm như không thấy.
Nếu thế giới này tiếp tục như vậy thì công sức bỏ ra sẽ tan biến, lòng Bạch Thược nóng như lửa đốt, kìm nén không được chủ động nhắc nhở.
……
Mỗi lần xong việc, Loan Hàm nằm ở bên cạnh cô, ngắm nghía tay cô.
Lần đầu tiên Bạch Thược thử nghiêng đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Tôi nghe thấy tiếng thím Lý nó cảm xúc hai ngày nay của tiểu Minh không tốt, vài ngày chưa ăn cơm, nếu tiếp tục như vậy sức khỏe của cậu ấy sẽ chịu không nổi.”
Tiếng nói của cô yếu ớt như ruồi mũi, nếu không phải Loan Hàm ghé vào trên người cô thì khó có thể nghe được.
Loan Hàm nhướng mày, lúc Bạch Thược cho rằng cô tức giận, bỗng nhiên nói: “Tôi nói với họ vài ngày nữa em sẽ về, nếu đột nhiên xuất hiện không phải tôi sẽ bị bẽ mặt sao?”
Bạch Thược cắn môi: “Cũng không chênh lệch nhau mấy, sự tình xong xuôi trước thì tôi về sớm.”
Loan Hàm nghĩ nghĩ, nói: “Như vậy đi, xuất hiện đột ngột thì không được, nhưng có thể điện một cuộc điện thoại.”
Bạch Thược do dự, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì không thể lấy lại được, gật đầu đáp ứng.
Ánh mắt Loan Hàm dò xét Bạch Thược một lúc, thấy sự bất an trong đáy mắt cô hiện lên không xót một thứ gì, hỏi: “Hình như em sợ nó quên em thì phải?”
Bạch Thược: “……” Phi phi phi, miệng quạ đen.
Bệnh nhân tự kỷ nếu quên mình, cô sẽ phải phí thêm hai năm thời gian để mở ra nội tâm, không chừng ngay cả cửa cô cũng không bước vào được.
Loan Hàm rất là nghi hoặc: “Tôi vẫn không hiểu được, Cảm tình của em đối với nó là gì?”
Cậu ấy là mạng sống của tôi, hiểu theo nghĩa đen.
Cậu ấy mà chết, tôi cũng sống không nổi.
Loan Hàm cười khẽ ra tiếng, duỗi tay nắm Bạch Thược cằm, sau đó hung hăng gặm môi cô.
Bạch Thược không kịp phòng ngừa, cánh môi đã bị cắn xuống i, lúc đôi môi tách ra lúc sau có hơi đau một chút, như bị kim đâm, cô nhăn mi lại.
Loan Hàm cho rằng cô khó chịu, ý cười ngụy trang đều banh không nổi, xoay người xuống giường.
Hai chân trần trụi trên thảm, hào phóng triển lãm dáng người hoàn mỹ.
Mũi Bạch Thược nóng lên, vội vàng cúi đầu không dám xem.
Mà Loan Hàm chăm chú nhìn Bạch Thược một lát, cầm di động trên bàn đi lại, ném cho Bạch Thược: “Gọi bây giờ đi.”
Bạch Thược: “Dùng di động này?” Di động của tôi đâu phải cái này?
Loan Hàm: “Nó không có số của tôi.”
“……” Tình cảm giữa hai chị em đúng thật là …