Có Người Cố Chấp Theo Dõi Ta

Quyển 1-Chương 12

Bạch Thược biết cô đang trêu chọc mình, nhấp chặt môi không nói lời nào, cũng bất động.

Loan Hàm lại thở dài, vươn tay: “Đưa thuốc đây.”

Bạch Thược theo bản năng rụt rụt tay.

Loan Hàm nói: “Ngoan.”

Rõ ràng lời nói rất ôn nhu, nhưng Bạch Thược lại nghe ra sự uy hϊếp, thân mình cô đều cứng lại rồi, nâng lên mặt, lộ ra một đôi mắt khẩn cầu.

Loan Hàm duỗi tay lấy thuốc mỡ bị tẩm mồ hôi tay: “Không thoa thuốc sẽ bị sốt, đến lúc đó chịu khổ vẫn là em.”

Cô đẩy nhẹ một cái, Bạch Thược đang ngồi lập tức nằm xuống, chăn đột nhiên bị xốc lên, vừa tiếp xúc với khí lạnh bên ngoài nổi lên một tầng da gà.

Thuốc mỡ rất mát lạnh, động tác Loan Hàm động rất dịu dàng, tay cô tinh tế thon dài, móng tay tu bổ chỉnh tề mượt mà, giống như những vỏ sò nhỏ, đáng yêu lại mê người.

Bạch Thược nâng lên cánh tay chặn đôi mắt, gắt gao cắn môi, không muốn phát ra một tia tiếng vang.

Cũng may Loan Hàm thật tình muốn giúp cô thoa thuốc, không làm khó xử cô, chỉ nói câu: “Em thả lỏng chút, nếu không sẽ không bôi thuốc vào được bên trong.”

Bạch Thược hít vào một hơi, tỏ vẻ không muốn nghe thấy những lời này.

Thuốc có bạc hà, gió thổi qua, lạnh thấu tim.

Bạch Thược run lập cập, Loan Hàm bỗng nhiên phát hiện, chợt cười khẽ lên tiếng.

Cô ngả người hôn lên thính tai nóng bỏng của Loan Hàm, thấp giọng nói: “Tôi đúng là nhặt được bảo vật.”

Nhìn thấy tay cô, Bạch Thược cũng thật sâu cảm thấy mình nhặt được bảo bối, đôi mắt cô nhìn chằm chằm ngón trỏ đang dính thuốc, lại cảm thấy ngón giữa dường như không lớn hơn ngón trỏ là bao, có chút tiếc nuối.

Loan Hàm hiển nhiên không biết trong lòng cô suy nghĩ gì, còn tưởng rằng cô không nghĩ thấy mình, đắp lên chăn cho cô: “Lâu rồi thì sẽ quen.”

“ Chắc là thấy đói bụng.” Loan Hàm nói, “Lý thẩm đang nấu cháo bí đỏ, có để một chút đường đỏ, một hồi sẽ có người bưng lên.”

Bạch Thược gọi cô: “Loan tổng.”

Loan Hàm quay đầu lại: “Sao không gọi là chị?”

Tổng tài thật là bá đạo, cách xưng hô loan tổng mang lại nhiều cảm xúc hơn! Ngẫm lại đều hơi ướt.

Bạch Thược không đáp lại, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Có thể đưa một bộ quần áo cho tôi sao?”

Loan Hàm: “Bây giờ thì không được.”

Bạch Thược: “……” Không đến mức nhỏ mọn như vậy chứ.

Loan Hàm hỏi: “Tạm thời em không cần mặc quần áo.”

Bạch Thược vội vàng nói: “Tôi đã lập ra một kế hoạch trị liệu tốt nhất cho tiểu Minh, cần thiết kiên trì mỗi ngày, huống chi thím Lý cũng nói cậu ấy đang tìm tôi, loan tổng, tôi phải đi gặp cậu ấy.”

Tuy rằng ôn nhu hương thoải mái, nhưng quân vương vẫn là muốn lâm triều.

Hơi thở Loan Hàm bỗng nhiên trở nên nặng nề, không cần xem biểu tình của cô ấy Bạch Thược liền đoán được cô ấy không vui.

Quả nhiên, giọng nói Loan Hàm giống như truyền từ Siberia đến, hơi thở mang theo nồng đậm dòng nước lạnh : “Đến bây giờ, em vẫn nhớ nó, Bạch Thược, tôi nên kính nể đạo đức nghề nghiệp của em, vẫn là em rất để bụng tới nó?”

Bạch Thược run lập cập, một câu không dám nói.

Loan Hàm trầm mặc một lát, nói: “Xem biểu hiện của em, nếu em ngoan, tôi sẽ cho em đi gặp nó.”

Tuy rằng tính sinh hoạt rất tốt đẹp, nhưng nhiệm vụ không hoàn thành, người cũng không còn, nói chi tính sinh hoạt.

(tính sinh hoạt=qhtd)

Bạch Thược căng da đầu hỏi: “Vậy phải đợi đến khi nào?”

Loan Hàm: “Em gấp đến vậy sao? Một chút cũng không chờ nổi?”

Tôi nói chuyện vô nghĩa với chị mười lăm phút, chị em, ban ngày tôi giúp em trai cô chữa bệnh, buổi tối tới giúp cô mở khóa, tính chất hai công việc khác nhau, giữa vi cá với tay gấu vì sao muốn bức tôi lựa chọn.

Bạch Thược hít một hơi thật sâu, cô tưởng đưa ra lựa chọn, lại một lần nữa thoáng nhìn ngón tay Loan Hàm.

Trời ơi, nếu trải qua cả đời như vậy chết cũng đáng, nhiệm vụ là cái thá gì, làm nhiệm vụ làm sao có thể sung sướиɠ bằng tối hôm qua được?

Hệ thống: “……” Thật muốn tìm cây gậy cạy ra đầu Bạch Thược, nhìn xem bên trong chứa cái gì.

May mắn Bạch Thược không biết hệ thống suy nghĩ gì, nếu không khẳng định sẽ nói: “Nếu cậu có cây gậy, sao cậu chỉ nghĩ đến việc cạy ra đầu óc tôi?”

Lại hoặc là: “Trong đầu tôi đương nhiên chứa đủ loại gậy, ai, cây gậy trên tay cậu từ đâu ra thế, tôi thấy nó căn cốt kỳ giai, ngút trời kỳ côn, vậy cậu đặt vào đầu tôi đi.”

Tuy rằng cả đời như vậy rất sướиɠ, nhưng ai biết loan tổng có nguyện ý cống hiến bàn tay của mình cả đời hay không?

Nếu là nửa đường bỏ chạy như vậy thì quá lỗ vốn.

Cho nên Bạch Thược không nói chuyện, trầm mặc đã nói lên hết thảy.

Loan Hàm liệu đến, nàng lắc đầu, nói: “Tôi đi xuống lấy cháo cho em.”

Trong phòng chỉ có một mình Bạch Thược, mặt chôn ở đệm chăn dùng sức cọ xát, đôi tay cũng xoa nắn hạ nhiệt độ.

Quá phạm quy, mặt lớn lên như vậy đẹp cũng liền thôi, tay thế nào cũng như vậy……

Hệ thống: “Cô là tay khống à? Đếm không được số lần cô trộm ngắm tay Loan Hàm.”

Bạch Thược nói: “Cậu thật là không hiểu gì hết, tay chị ta với chỉ số hạnh phúc của tôi là cùng một nhịp thở, tuy rằng có vật thay thế, nhưng sao có thể linh hoạt bằng ngón tay.”

Hệ thống không kịp phòng ngừa, bị chụp một lô lời thoại mười tám cộng, cảm giác hết sức nghi hoặc chính mình làm sao sẽ hỏi vấn đề ngu xuẩn đến vậy.

Bạch Thược bẻ ngón tay số: “Biểu hiện như thế nào mới hợp lý nhất đây?”

Cô nghiêm túc mà dò hỏi hệ thống: “Cậu nói xem Loan Hàm thích loại hình trinh tiết liệt nữ, hay là thích kiểu nằm gai nếm mật, nhẫn nhục sống tạm bợ loại hình, hoặc là nhẫn nhục chịu đựng, không dám đấu tranh với thế lực ác?”

Hệ thống: “Có gì khác nhau sao?”

Bạch Thược: “Đương nhiên, loại hình thứ nhất rất kịch liệt, một không cẩn thận sẽ gặp máu, loại hình thứ hai, dục cự còn nghênh, đến nỗi loại thứ ba……” Cô xua xua tay, “Giống như cá chết, thoải mái phải nghẹn không động đậy.” Không được không được, cho dù chị ta thích, cô cũng diễn không được.

Loại thứ hai tương đối tốt, phù hợp tính cách nguyên chủ, còn có thể ngầm thoải mái.

Dứt lời Bạch Thược có chút phấn khởi: “tôi tưởng khiêu chiến loại thứ nhất, nhưng làm quá rồi quay về không được, rốt cuộc ở cùng dưới mái hiên, ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, nếu người ta không muốn hầu hạ nữa, sinh hoạt hạnh phúc sẽ không có, nhiệm vụ sẽ thất bại, cho nên tôi hướng về loại hình thứ hai, bạn sướиɠ tôi cũng sung sướиɠ.”

Hệ thống: “……” Tại sao mình phải tốn thời gian để nghe mấy lời này chứ