Nữ Sinh Lưu Manh

Chương 1: Vừa gặp nhau đã bị vòi 20 đồng

Bởi vì công việc của mẹ thay đổi, Chu Nghiên đã học lớp 12 chuyển sang trường trung học Giang Sơn thành phố S.

Đứng trên bục giảng tự giới thiệu mình, giáo viên chủ nhiệm bảo cô ngồi ở hàng ghế thứ hai.

Chu Nghiên liếc mắt nhìn lại, nữ sinh bên cạnh chỗ trống kia đang nằm sấp trên bàn ngủ, là không thoải mái hay là?

Ôm đồ đạc yên lặng đi qua, cẩn thận ngồi xuống chỗ ngồi kia, sợ đánh thức người bạn cùng bàn này.

Nhịn không được liếc mắt nhìn bạn cùng bàn một cái, tóc đen dài thẳng, dáng người hơi gầy một chút, đồng phục học sinh trên người màu xanh trắng, phía dưới là váy nhỏ màu trắng, xuống dưới nữa, một đôi chân trắng nõn mảnh khảnh.

Chu Nghiên cuống quít thu hồi tầm mắt, mở sách ra nghe giảng.

"Cậu là ai?" Lúc chuông tan học vang lên, bạn cùng bàn tỉnh ngủ, chân nhỏ đá Chu Nghiên, thản nhiên hỏi.

Chu Nghiên không khỏi nhìn qua, đó là một khuôn mặt có phần thanh tú, đôi mắt sáng trong veo, đôi môi hồng kiều diễm.

Giá trị nhan sắc hơi cao nha... Trái tim Chu Nghiên đập nhanh hơn một chút, hít sâu một hơi trả lời: "Tôi vừa chuyển đến, tên là Chu Nghiên, còn cậu thì sao?”

Bạn cùng bàn không trả lời, bàn tay nhỏ bé chống đầu lười biếng đánh giá cô, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, nói: "Ngực bự thật đấy, vậy gọi Nghiên ngực bự là được rồi.”

Nghiên… Nghiên ngực bự? Chu Nghiên rũ mắt nhìn bộ ngực có quy mô của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nóng lên.

"Đừng gọi như thế. Hãy gọi tôi là Chu Nghiên, hoặc là Tiểu Nghiên, đều có thể..." Chu Nghiên nghiêm túc thương lượng với vị bạn cùng bàn này, ngực bự thì sao, cũng quá xằng bậy rồi!

"Không thể, gọi cậu là Nghiên ngực bự. Tránh ra một chút, chị phải ra ngoài." Bạn cùng bàn nói xong đứng lên, nắm lấy vai Chu Nghiên, từ sau lưng cô đi ra ngoài, nhanh chóng rời đi.

"..." Chu Nghiên có chút bất đắc dĩ, nhưng không nghĩ nhiều, cũng đứng lên, đi vệ sinh.

Trong phòng vệ sinh, Chu Nghiên đóng cửa lại, cắn cắn môi, đứng ở nơi đó, nhấc váy lên, từ trong qυầи ɭóŧ nhỏ lấy ra một cây gậy thịt màu hồng nhạt, đỡ nó để tiểu.

Đây rõ ràng là dươиɠ ѵậŧ, không chỉ có thể đi tiểu, còn có thể cương cứng, xuất tinh —— cô từng lén lút thử một lần, bắn ra rất nhiều.

Điều đó có nghĩa là có thể quan hệ tìиɧ ɖu͙©.

Nhưng Chu Nghiên không thèm để ý những thứ này, ngược lại rất phiền não, cây côn ŧᏂịŧ này thật là vướng víu, thật muốn... Cắt nó đi.

Nhưng sau khi lên mạng đặt câu hỏi "Cắt dươиɠ ѵậŧ sẽ như thế nào", quyết định từ bỏ ý tưởng này.

Hiện tại chỉ mong dươиɠ ѵậŧ sớm biến mất khỏi phía dưới, giống như mười mấy ngày trước đột nhiên sinh ra.

"Nghiên ngực bự, cậu về rồi đấy à?" Trở lại phòng học, bạn cùng bàn chào hỏi cô, giọng nói không nhỏ, nhất thời hấp dẫn ánh mắt của không ít bạn học, còn có mấy người nhìn về phía ngực Chu Nghiên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Nghiên đỏ lên, tức giận nói: "Cậu gọi linh tinh gì vậy?" Vội vàng ngồi xuống, cầm sách lật lung tung.

Bạn cùng bàn cười hì hì, vắt chân ngồi ở chỗ đó, đang sơn móng tay, sơn ngón út hồng hồng sáng bóng.

Chu Nghiên nhìn thấy một màn này, hơi sửng sốt, bạn cùng bàn đã sơn móng tay xong giơ cho cô xem, tùy ý hỏi: "Làm sao vậy? Trông có đẹp không?”

Chu Nghiên nhìn bàn tay nhỏ bé trắng nõn gần trong gang tấc, ngón tay mảnh khảnh thon dài, móng tay nhỏ hồng sáng, nhìn một hồi lâu, ngây ngốc trả lời: "Đẹp.”

"Ừm... Vậy cho tôi vay 20 đồng." Nói xong, bàn tay nhỏ bé của bạn cùng bàn lật một cái, dáng vẻ đòi đồ.

"Hả?" Chu Nghiên có chút bối rối, sao đột nhiên lại vay tiền? Hai người bọn họ... thân lắm sao?

Khóe môi của bạn cùng bàn khẽ nhếch lên, "Không có tiền, buổi trưa không ăn cơm sẽ chết đói, chắc là Tiểu Nghiên Nghiên không nỡ để người ta chết đói đâu nhỉ? Cho vay đi nha~~~!”

"Ừm... Được rồi..." Nể mặt đối phương gọi cô là Nghiên Nghiên chứ không phải ngực bự, Chu Nghiên lấy ví tiền ra, móc hai mươi đồng đặt lên bàn tay non mềm kia.

"Cảm ơn!" Bạn cùng bàn nói xong đứng lên, xách cặp sách bộ dáng muốn rời đi.

"Cậu đi đâu vậy? Không phải vẫn còn một tiết sao?” Chu Nghiên rất mờ mịt.

Bạn cùng bàn cười với cô, "Ừm, học sinh ngoan, học cho tốt nhé, tôi đi chơi game!”

Hả? Thế là, vay tiền để đi chơi game? Chu Nghiên có chút tức giận, người bạn cùng bàn này là một tên lừa đảo nhỏ, hơn nữa còn là một học sinh hư ngủ trong lớp, trốn học đi chơi game!

Mở một cuốn sách của bạn cùng bàn ra, rất nhanh nhìn thấy một cái tên: Triệu Tiểu Khê.