Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 77: Kinh hỉ của Ân tiên sinh

Sau khi cúp máy, mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh tức bốc khói.

Đi thảm đỏ xong, lễ khai mạc kết thúc, bọn họ đang trên đường trở về khách sạn.

Lễ trao giải sẽ bắt đầu vào ngày mai.

Văn Đình khó hiểu nhìn cô: “Không phải báo tin mừng với Ân tổng ư, nói thế nào mà còn phát cáu rồi?”

Phó Ấu Sanh ngồi dựa vào lưng ghế to rộng thoải mái, thân hình yêu kiều mảnh mai trong bộ lễ phục xinh đẹp gần như dán hoàn toàn vào đó.

Cánh tay mảnh mai, bờ vai vuông góc lộ ra, thoạt nhìn có chút mỹ cảm yếu ớt.

Tiểu Nặc ở bên cạnh nhanh tay nhanh mắt đắp một chiếc chăm lên cho cô: “Chị Sanh Sanh, đừng để bị lạnh.”

“Cảm ơn.”

Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng nói một câu, rồi sau đó nhìn về phía Văn Đình: “Sao anh hóng hớt như thế, đây là chuyện riêng của vợ chồng bọn em.”

Văn Đình giơ tay đầu hành: “Được được được anh không quản.”

Ánh mắt rơi trên bụng nhỏ của cô: “Chẳng trách vừa rồi ở phòng hóa trang cô muốn dò que thử thai, không ngờ thật sự trúng rồi.”

“Khứu giác này của cô cũng khá nhạy đấy!”

Bởi vì chuẩn bị mang thai, cho nên Phó Ấu Sanh vẫn luôn có thói quen mang theo que thử thai.

Trước khi trang điểm tạo hình, Phó Ấu Sanh chợt nghĩ tới, kỳ kinh nguyệt của mình đại khái chỉ trong mấy ngày này, sợ xảy ra sự cố ngoài ý muốn khi đi thảm đỏ, muốn chuẩn bị sẵn sàng trước, ánh mắt lại rơi trên que thử thai chưa bóc trong túi xách, ma xui quỷ khiến đã sử dụng que thử thai.

Không ngờ rằng……

Lúc nhìn thấy hai vạch đã mong chờ từ rất lâu kia, suýt nữa cho rằng là xuất hiện ảo giác.

Vốn muốn nói cho Ân Mặc biết tin tức tốt này.

Ai biết tràn đầy tâm trí tên chó cún này đều là cô mặc quá ít.

Hừ hừ, tên chó cún!

Chờ khi bé cưng sinh ra, nhất định phải cùng bé cưng cô lập anh.

Ân Mặc không xứng!

Phó Ấu Sanh vô cùng thần bí liếc anh ấy một cái: “Đây là giác quan thứ sáu của phụ nữ.”

“Vì thế anh cẩn thận chút, anh nghĩ cái gì, có lẽ vợ anh đều biết hết.”

Trong lòng Văn Đình rét căm căm: “……”

Không thể nào?

Về đến khách sạn.

Khi Phó Ấu Sanh chuẩn bị đóng cửa, Văn Đình hỏi: “Để Tiểu Nặc ở lại với cô đi, cô mang thai ở một mình nhỡ đâu xảy ra chút chuyện gì……”

Phó Ấu Sanh nhìn bụng nhỏ phẳng lì của mình, chưa có tí cảm giác nào, có thể xảy ra chuyện gì.

Đợi sau khi về nước, cô đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện mới có thể xác định, lỡ như chỉ là mừng hụt một trận, lại ngẫm nghĩ hiện tại khẩn trương phòng bị như vậy, đến khi đó nhất định sẽ càng thất vọng hơn.

Dù sao thì ――

Que thử thai chưa chắc đã chính xác.

Phó Ấu Sanh còn chưa kịp từ chối, Tiểu Nặc đã kéo vali của mình đi vào rồi.

“Chị Sanh Sanh, chị ở là phòng Suite(*), bên trong có hai phòng, em sẽ ở phòng bên cạnh chị.”

(*)套房 –Phòng Suite: Đây là loại phòng cao cấp nhất trong tất cả các loại phòng khách sạn, thông thường được bố trí ở các tầng cao nhất. Để nhấn mạnh về độ cao cấp của loại phòng này, mỗi khách sạn lại sáng tạo ra những cách gọi khác nhau như Phòng Tổng Thống (President room), Phòng Hoàng Gia (Royal Suite), Phòng Nữ Hoàng (Queen room),… Phòng Suite sở hữu diện tích phòng cực rộng với đầy đủ tiện nghi như một căn nhà ở (có thể lên đến 8 phòng/phòng suite) và có view nhìn toàn cảnh từ cửa sổ hoặc ban công ra thành phố cực đẹp (Theo vietnambooking.com)

“Chị có chuyện gì, cũng có thể gọi em qua đầu tiên.”

Thấy Tiểu Nặc đã xách vali đi tới, Phó Ấu Sanh khẽ thở dài: “Làm phiền mọi người rồi.”

Tiểu Nặc lắc lắc đầu: “Chị Ấu Sanh, chị nói cái gì thế, đây đều là việc bọn em nên làm.”

Văn Đình cười nhạo cô: “Đây là sắp làm mẹ rồi, thần kinh yếu ớt như vậy?”

“Nếu như cảm thấy làm phiền bọn anh, cưới năm nhớ phát thêm chút tiền thưởng cho bọn anh.”

Phó Ấu Sanh mặt không cảm xúc kéo Tiểu Nặc đi vào, sau đó đóng sầm cửa nhốt Văn Đình ở ngoài.

Văn Đình nhìn cánh cửa suýt nữa đập vào mũi anh ấy, theo bản năng sờ sờ mũi, lại không nhịn được cười ra tiếng.

Từng trải nhiều như vậy, Văn Đình của trước kia cảm thấy tuổi còn trẻ, dã tâm bừng bừng không phải một chuyện xấu, ai mà không muốn liều mạng kiếm tiền, liều mạng bò lên trên cơ chứ.

Nhưng kể từ sau khi dẫn dắt Phó Ấu Sanh, Văn Đình cảm thấy mình từng chút một bị đồng hóa bởi cô nữ diễn viên lười nhác nhưng lại nghiêm túc này.

Khẽ lắc đầu, Văn Đình cầm lịch trình xoay người rời đi.

Nếu Phó Ấu Sanh đã mang thai rồi, vậy tạo hình đã chuẩn bị xong cho ngày mai, phải thay đổi lại lần nữa.

Ngày mai nước F sẽ giảm nhiệt độ.

Lễ phục trước đó cũng không thể dùng nữa.

Thai phụ mặc có thể sẽ lạnh.

Dẫu sao cũng là lần đầu tiên xuất hiện ở liên hoan phim nước ngoài, hơn nữa còn đến với thân phận lọt vào danh sách đề cử Nữ chính xuất sắc nhất, ngày mai lỡ như thật sự đoạt giải, không chỉ đại biểu cho hình tượng của một mình Phó Ấu Sanh, còn có hình tượng của nước nhà.

Không thể để diễn viên và khán giả nước khác, cho rằng nữ diễn viên đất nước bọn họ, không đủ tươi đẹp rạng rỡ.

Văn Đình có chút đau đầu.

Đã muốn đẹp đẹp đẹp, lại không thể mất đi phẩm cách, nhưng mà cũng phải giữ ấm.

Vừa nãy khi Phó Ấu Sanh gọi điện với Ân Mặc, Văn Đình nghe vào tai, nếu như ngày mai Ân tổng nhìn thấy Phó Ấu Sanh ở chỗ trao giải, mang thai còn ăn mặc phong phanh như vậy, những nhân viên công tác bọn họ tuyệt đối sẽ tiêu đời.

Văn Đình đi theo bên cạnh Phó Ấu Sanh thời gian dài như vậy, vẫn hiểu rõ chút ít về người chồng này của Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh chính là điểm mấu chốt của anh.

Văn Đình thở dài thật sâu.

Đêm nay lại phải thức thâu đêm làm việc rồi!

Lúc này, ở Bắc Thành xa xôi.

Ân Mặc đi công tác về, chưa ở nhà được một tiếng, đã gọi điện cho thư ký Ôn.

“Đặt vé máy bay đi nước F vào tối nay.”

Thư ký Ôn vừa đưa Ân tổng về Lộc Hà Công Quán, còn chưa kịp tắm rửa ăn cơm, thì đã nhận được mệnh lệnh mới, “Vâng, Ân tổng.”

Chuyện có thể khiến Ân tổng khẩn cấp như vậy, ngoại trừ bà an, anh ta không nghĩ ra được người thứ hai.

Xem thông tin vé máy bay thư ký Ôn gửi qua.

Còn ba tiếng nữa.

Ân Mặc tắm rửa xong, anh chưa thu dọn hành lý, có thể trực tiếp sử dụng chiếc vali công vụ màu đen vừa mới xách về nhà.

Có điều.

Đi về phía trước, Ân Mặc trầm ngâm hai giây.

Lập tức đi đến phòng thay để quần áo của Phó Ấu Sanh.

Tầm mắt quét qua một hàng sườn xám ngăn nắp chỉnh tề, khiến người ta hoa cả mắt kia của cô.

Xoa xoa đuôi chân mày có chút đau đầu.

Quần áo của phụ nữ nhiều như vậy, thật sự rất khó chọn.

Cuối cùng Ân Mặc dựa theo độ dài, độ dày, cùng với mức độ diện tích che đậy làn da, chọn một bộ sườn xám kiểu dài thêu chỉ vàng màu xanh, thoạt nhìn cũng lộng lẫy, cho dù mặc đi tham gia lễ trao giải cũng sẽ không quá mộc mạc.

Biết rằng Phó Ấu Sanh thích ăn diện xinh đẹp lại lộng lẫy, Ân Mặc sợ cô không mặc, cho nên lựa chọn thứ cô thích.

Chung quy cô có nhiều sườn xám như vậy, sự lựa chọn rất nhiều.

Nhân tiện lại bảo nữ quản gia mang tạo hình nguyên một bộ trang sức cùng dày dép, v.v. của chiếc sườn xám này ra, đựng trong một chiếc túi giấy lớn, người đàn ông trực tiếp xách túi giấy cùng một chiếc vali, liền một mình bước trên con đường ―― tìm vợ.

Thư ký Ôn gần như mang ơn đội nghĩa.

Dẫu sao Ân tổng cũng bảo anh ta sáng mai lại mang theo công việc cần phải xử lý, bay đến nước F tìm anh.

Nếu không anh ta cảm thấy có lẽ mình sớm muộn gì cũng sẽ đột tử dưới công việc áp lực cao của Ân tổng.

Làm thư ký đã quá khó, làm một thư ký được trọng dụng nhất của boss càng khó hơn!

Thật hâm mộ thư ký Chu.

Bình thường chỉ ở lại công ty là được.

Haizz, ai bảo Ân tổng là một vị nam đức mẫu mực cơ chứ, nghiêm chỉ tuân thủ nguyên tắc không dẫn theo bất kỳ phái nữ nào ra ngoài.

Thư ký Ôn: Bây giờ đi chuyển giới còn kịp không?

Nếu không người luôn phải tăng ca sẽ là anh ta! Ngã jpg.

……

Mười hai giờ đêm.

Phó Ấu Sanh tắm xong nằm trên giường, đôi tay che trên bụng nhỏ, cảm giác được mình thật lâu đều không thể bình tĩnh lại.

Muốn trò chuyện với Ân Mặc.

Cô nghiêng đầu qua, nhìn di động đang yên lặng.

Sau khi cô cúp điện thoại của Ân Mặc, tên chó cún này vẫn chưa hề gọi lại cho cô.

Cuối cùng cô vẫn không nhịn được.

Chuyện như thế này, cô chính là muốn cùng chia sẻ với Ân Mặc.

Không thể chỉ một mình cô kích động.

Ân Mặc cũng nhất định phải kích động chung với cô!

Vì thế, Phó Ấu Sanh trực tiếp gọi video call qua.

Sau khi video vang lên mấy tiếng, hiện ra hiển thị đối phương có thể không ở trước di động, đôi lông mày xinh đẹp của Phó Ấu Sanh khẽ cau lại.

Sau đó gọi điện thoại cho anh.

“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.” Giọng nói máy móc của tổng đài phát ra từ điện thoại.

Phó Ấu Sanh ngay lập tức bật dậy khỏi giường, đôi mắt đen nhánh nhìn màn hình di động với vẻ kinh ngạc, tên chó cún lại có thể tắt máy???

Anh cho anh lá gan!!!

Trái tim nhỏ của Phó Ấu Sanh tức không chịu nổi!

Vốn tưởng mình sẽ bị anh chọc tức đến mức không ngủ được, không ngờ.

Cuối cùng tức đến mức ngủ thϊếp luôn.

Ngày hôm sau ước chừng ngủ đến 9 giờ mới thức dậy.

Bởi vì lễ trao giải bắt đầu vào buổi tối, cho nên cô có thời gian nguyên ngày để chuẩn bị trước.

Vì cô là thai phụ, nên Văn Đình liền không để Tiểu Nặc gọi cô dậy sớm bắt đầu chuẩn bị tạo hình.

Thực ra rất nhiều nữ minh tinh, từ sáng sớm thức dậy, liền bắt đầu chuẩn bị các loại ảnh chụp bom tấn, post lên trên mạng trong nước, tiến hành một đợt tuyên truyền.

Không ít nam nữ minh tinh trong nước tham gia lễ trao giải lần này.

Về cơ bản mọi người vừa sáng đã post ảnh chụp buổi sáng lãng mạn ở nước F, chỉ có duy nhất phòng làm việc của Phó Ấ Sanh, yên tĩnh như gà.

Các fan đều không chờ nổi nữa.

Vẫn luôn hối thúc ở Weibo của phòng làm việc.

Còn có fan đi hóng ở Weibo của Phó Ấu Sanh.

Thế nhưng không hóng được gì hết.

Còn có anti-fan nhân cơ hội dồn ép có phải Phó Ấu Sanh không được mời tham gia lễ trao giaiar hay không.

Cũng không lọt vào danh sách rút gọn của giiar thưởng, chỉ là chiến dịch tuyên truyền trên mạng, hết thảy đều là giả.

Ngày mai đi thảm đỏ cũng là vị trí thảm đỏ mua được.

Một nữ minh tinh hư vinh như thế đấy.

Văn Đình vừa sáng sớm nhìn thấy những Weibo như vậy, suýt nữa tức đến mức nhồi máu cơ tim.

Cuối cùng Văn Đình đăng một bài Weibo bằng Weibo của anh ấy: Nói ra có thể các bạn không tin, nguyên nhân chưa đăng ảnh bom tấn, là vì nữ minh tinh nhà chúng tôi đang ngủ nướng, tuyệt đối không phải nhân viên phòng làm việc trộm làm biếng.

Nói rồi, bảo Tiểu Nặc chọn một bức ảnh Phó Ấu Sanh đang ngủ post lên ở phần bình luận Weibo.

Trợ lý Tiểu Nặc: Chứng cứ ở đây, mọi người tự xem, ảnh chụp jpg.

―― Ha ha ha ha, anti-fan rút lui đi, nữ minh tinh nhà tụi tui không hề có điểm đen, các người bịa đặt nữa cũng vô dụng.

―― Trời má trời má, lần đầu tiên nhìn thấy hình mặt mộc khi ngủ của nữ minh tinh, đây là giá trị nhan sắc tuyệt vời, lông mi rất dài, làn da rất trắng, thế mà còn không thêm filter.

―― Tiểu Nặc Nặc, cậu tiêu rồi, lại có thể lén chụp ảnh Dữu Tử đanh ngủ, chị ấy tỉnh lại sẽ trừ tiền lương của cậu!

―― Hahaha fan chúng tớ sẽ quyên góp tăng tiền lương cho cậu.

―― Làm tốt lắm Tiểu Nặc Nặc.

―― Một bức ảnh đang ngủ không hề thêm filter, hạ gục ảnh chụp đã qua chỉnh sửa của những người khác trong tích tắc, nhóc à, không hổ là cậu!

―― ……

Văn Đình nhìn hướng gió dần dần chuyển biến, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong nước ngoài nước trời cao hoàng đế xa, nếu như thật sự bị dán nhãn cọ thảm đỏ, mua suất thảm đỏ gì gì đó, lần này Phó Ấu Sanh mà không giành được giải thưởng Nữ chính xuất sắc nhất, trăm phần trăm không xuống đài được(*).

(*)下不了台 – Không xuống đài được: Trong hoàn cảnh khó xử, không kết thúc được, không biết xử lý như thế nào

Đối thủ của cô đúng là quá nhiều rồi.

Không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để giẫm cô.

Cũng phải.

Văn đình cười khẩy một tiếng, sự tồn tại của nữ minh tinh nhà bọn anh, đã động đến bánh kem của bao người.

Biết rõ có tòa núi dựa lớn Tư bản Thắng Cảnh, không dám tìm phiền phức một cách trắng trợn, nhưng lại dám lén lút lần mò tìm kiếm mảnh vụn, thuận nước đẩy thuyền một chút.

Có thời gian lén lút làm những chuyện xấu này, còn chẳng thà đi tìm thêm tài nguyên cho nữ minh tinh của bọn họ.

Vừa nghĩ như vậy, Văn Đình một đêm thức trắng chợt cảm thấy cân bằng rồi.

Khi người đại diện bọn họ còn đang tìm kiếm tài nguyên một cách hèn mọn ở trong nước, mà anh ấy với tư cách người đại diện của Phó Ấu Sanh, đã bắt đầu kết nối với một số đạo diễn nổi tiếng quốc tế rồi.

Ngay lập tức, tâm trạng của Văn Đình đã sảng khoái.

Cho đến khi Phó Ấu Sanh tỉnh lại.

Nhìn thấy ảnh chụp cô đang ngủ lưu truyền trên mạng.

Không khỏi đỡ trán: “Em xấu quá……”

“Mọi người xác định như vậy sẽ không tụt fan chứ?”

“Có thể thêm filter hay không?”

Bây giờ còn có nữ minh tinh chụp ảnh không thêm filter sao!!!

“Xấu chỗ nào, rõ ràng là người đẹp mặt mộc số một!” Văn Đình tuyệt đối sẽ không cho phép Phó Ấu Sanh đánh giá thấp giá trị nhan sắc của chính cô, “Cô nhìn xem cô đã tăng mấy chục nghìn fan rồi.”

Tiểu Nặc yếu ớt đứng bên cạnh: “Chị Sanh Sanh, là anh Văn nói không thể thêm filter.”

“Nói phải biểu hiện ra vẻ đẹp thường ngày nhất của chị, để bọn họ không thể nói gì nữa.”

Trên ảnh, Phó Ấu Sanh tóc đen da trắng, nửa khuôn mặt vùi trong chăn bông giống như tuyết trắng, ánh nắng ngoài cửa sổ sát đất chiếu vào, chiếu đến trên gương mặt tinh xảo xinh đẹp, đối lập sáng tối, bố cục hoàn chỉnh, thậm chí là không thêm filter, bởi vì giá trị nhan sắc, đều giống như một bức ảnh bom tấn.

Tiểu Nặc thường xuyên chụp ảnh cho Phó Ấu Sanh, kỹ thuật không cần phải nói, thậm chí có thể so sánh với nhϊếp ảnh gia chuyên nghiệp.

Phó Ấu Sanh nhìn dáng vẻ đáng thương cực kỳ của Tiểu Nặc: “Được rồi được rồi, không trách em.

Xem kỹ lại, thực ra cũng không xấu đến thế.

Chỉ trách giá trị nhan sắc của cô quá mức xuất chúng, chụp cận mặt như vậy cũng có thể chụp ra cảm giác mà fan thích.

10 giời sáng.

Đội ngũ stylist và chuyên viên trang điểm của Phó Áu Sanh đã tập trung trong phòng khách sạn.

Khi cô bước ra khỏi toilet với chiếc áo choàng tắm bằng lụa, liền nhìn thấy stylist cùng Văn Đình đẩy một giá lễ phục đã chọn sẵn tiến vào.

Chung quy vẫn sắp tham gia lễ trao giải quốc tế, mặc dù giữ ấm thêm nữa, cũng chỉ là mặc váy dài đến mắt cá chân, hoặc là váy dài quét đất, có thể dán miếng giữ nhiệt bên trong, mặc quần legging, thậm chí có thể đi giàu ‘đế bằng’ dưới 5 phân.

Ngay khi Phó Ấu Sanh chọn một chiếc váy lông dài màu lam nhạt trong đó, trong căn phòng yên tĩnh vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Văn Đình lập tức đứng lên: “Anh đi xem thử.”

Anh ấy vốn tưởng là nhân viên công tác của đội ngũ stylist, không ngờ ――

Đập vào mắt liền nhìn thấy người đàn ông dáng người cao thẳng, tự phụ lạnh lùng.

Anh ấy há miệng: “Ân, Ân tổng?”

“Sao anh lại tới đây!?”

Quá sốc rồi đó.

Từ Bắc Thành đến nước F đại khái phải mất khoảng 12 tiếng đồng hồ.

Chiều hôm qua khi Phó Ấu Sanh đi thảm đỏ xong trên đường trở về khách sạn gọi video call với Ân tổng, Ân tổng vẫn còn ở Bắc Thành, bây giờ đã xuất hiện ở đây.

Đây là ――

Vừa cú máy xong liền chạy đến đây luôn sao?

Nhìn người đàn ông mặc dù gió bụi dặm trường mà đến, đều không che giấu được phong thái, Văn Đình lập tức mời anh vào.

“Ấu Sanh đang trang biển ở bên trong, anh……”

Lời còn chưa dứt.

Ân Mặc liền tùy ý gật đầu với anh ấy, cất bước đi vào.

Văn Đình nhìn chiếc vali bị ném ở cửa, nhận mệnh xác nó lên, đi theo phía sau Ân tổng.

Hệt như trợ lý nhỏ của Ân tổng.

Lọt vào tầm mắt Ân Mặc liền nhìn thấy Phó Ấu Sanh đang mặc một chiếc áo ngủ lụa mỏng manh, đang ngồi trước bàn trang điểm, nhìn sang phía anh.

Con ngươi đen nhánh mang theo sự kinh ngạc giống với Văn Đình.

“Ân, Ân Mặc……”

Trong đầu ong ong, hóa ra không phải anh cố ý không nhận điện thoại, mà là trực tiếp ngồi máy bay bay tới đây.

Hóa ra không phải không quan tâm cô và bé cưng.

Mà là muốn nhìn thấy bọn họ càng sớm càng tốt.

Có một khoảng khắc, Phó Ấu Sanh chợt muốn xông qua ôm lấy anh.

Tầm mắt của hai người va chạm giữ không trung.

Ân Mặc hơi bình tĩnh lại, trực tiếp đem túi giấy lớn cầm trong tay đưa cho stylist đã sửng sốt ở bên cạnh: “Cho cô ấy mặc bộ này tham gia lễ trao giải.”

Stylist vừa nhìn.

Ngoài một bọ sườn xám ra, ngay cả trang sức cùng giày đều phối xong rồi.

Hoàn toàn không thua kém sự phối hợp của stylist chuyên nghiệp.

Có điều, là phòng làm việc của Phó Ấu Sanh thuê cô ấy, sau khi stylist cầm lấy, theo bản năng nhìn về phía Phó Ấu Sanh và Văn Đình: “Đổi tạo hình này sao?”

Phó Ấu Sanh cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, tạm thời không để lộ cảm xúc trước mặt người ngoài.

Nhìn về phía sườn xám thêu chỉ vàng nền xanh lam được stylist cầm ra.

Đáy mắt những người có mặt ở đây xẹt qua một tia kinh ngạc: “Sườn xám đẹp quá.”

So với bộ sườn xám này, một giá lễ phục may đo cao cấp (Haute couture) được đám người Văn Đình mang tới trước đó, bị lu mờ không ít.

Phó Ấu Sanh lại nhìn thiết kế của sườn xám, đôi môi khẽ mím, cảm nhận được tâm tư của Ân Mặc.

Có chút buồn cười, có chút cảm động.

“Vậy thì mặc cái này đi.” Lông mi Phó Ấu Sanh run rẩy hai lần, che đi một vệt ẩm ướt trong mắt.

Văn Đình lập tức phản ứng lại, dẫn theo đám người stylist ra ngoài: “Nếu đã đổi lễ phục thành sườn xám, thì cũng phải đổi cả trang điểm làm tóc, vừa khéo kịp thời gian, chúng ta ra ngoài thảo luận.”

Mọi người đều là người tinh ý.

Rất nhanh trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Phó Ấu Sanh vẫy vẫy tay với Ân Mặc: “Qua đây.”