Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 76: Có tin mừng

Ân Mặc thường xuyên bị cô đá như vậy, theo thói quen giữ lấy mắt cá chân mảnh mai tinh xảo trước mặt.

Thuận thế lên giường: “Anh chỗ nào không phối hợp?”

Đầu ngón tay thon dài cách lớp vải lụa tơ tằm của váy ngủ, ấn nhẹ lên vùng bụng mềm mại của cô: “Ngày nào mà không đút em ăn no.”

Phó Ấu Sanh: “!!!”

Nhìn Ân Mặc với vẻ mặt bị sốc, hoàn toàn không tưởng tượng nổi, anh thế mà còn có thể nói ra―― ừm? lời cợt nhả như vậy?!

Vào lúc cô không biết, ông xã nhà mình rốt cuộc đã trải qua cái gì?

“Ân Mặc?”

Phó Ấu Sanh véo má Ân Mặc, “Dạo này anh đọc sách kỳ quái gì, hay là lại kết giao với bạn bè kỳ quái nào rồi?”

Vì sao cũng trở nên kỳ quái rồi.

Ân Mặc chậm rãi nằm xuống, ôm lấy cô vào lòng: “Chẳng phải em chê kỹ thuật của anh không tốt, anh bèn học tập một chút.”

“Nghe nói trước màn dạo đầu tốt nhất nói thêm mấy câu riêng tư, sẽ khiến phụ nữ hưng phấn hơn.”

Người đàn ông dùng ánh mắt cực kỳ trong suốt nhìn cô chằm chằm, chẳng qua là tay anh lại không gió mát trăng thanh như ánh mắt, bất tri bất giác, ngón tay chậm rì rì cầm lấy váy ngủ tơ tằm của cô, ra hiệu vô cùng rõ ràng.

“Cho nên, hưng phấn không?”

Phó Ấu Sanh xoa xoa tai nhỏ ngứa ngáy: “Hoàn toàn không!”

“Ở trong nhà cũ, anh đừng làm loạn.” Phó Ấu Sanh không vui đẩy móng vuốt sói đang làm loạn của anh ra.

Ân Mặc nắm ngược lấy tay nhỏ của cô, ngón tay thô ráp không chút để ý vuốt ve lòng bàn tay mềm mại không xương của cô, “Ở đây cách âm tốt thế nào, không phải em không biết.”

Mặt nhỏ của Phó Ấu Sanh đỏ lên.

Trong đầu hiện ra ngày đó khi tổ chức hôn lễ xong, trở về nhà cũ ở.

Ân Mặc giày vò cô suốt cả một đêm như thế nào, thậm chí buổi sáng thức dậy gặp trưởng bối, đều suýt bị muộn, từ đó về sau, cô đã sinh ra bóng ma tâm lý với việc làm ấy ấy ở nhà cũ.

Nhưng Ân Mặc cũng không phải ham muốn đến mức không phân thời gian địa điểm, mặc kệ tâm tình của Phó Ấu Sanh, tất nhiên cũng sẽ không cưỡng ép cô.

Thế là cũng không làm ở nhà cũ nữa.

Hôm nay, chủ yếu là Phó Ấu Sanh đã trêu chọc anh một hồi ở trên xe.

Khiến Ân Mặc vẫn chưa đủ đã.

Chờ đến bây giờ, dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cho cô.

Phó Ấu Sanh nằm liệt trên giường, chơi xấu: “Muốn làm cũng được, nhất định phải dựa theo tư thế em nói!”

Ân Mặc không nhịn được dùng sức nhéo thịt mềm của cô một chút: “Em chính là cố ý.”

Giây tiếp theo.

Ân Mặc nghĩ đến lời cô nói ở trên xe, bỗng nhiên buông lỏng tay: “Em nói hôm nay muốn cho anh kinh hỉ, là kinh hỉ gì?”

“Đây chính là kinh hỉ trên giường mà em nói?”

Ân Mặc nhìn thấy Phó Ấu Sanh bò dậy ngon lành, đặt một chiếc gối xuống dưới eo, động tác y đúc tối qua.

Có chút đau đầu.

Cuối cùng cũng là bị cô làm đến mức mất hứng, chỉ là ôm lấy cô vợ thơm phưng phức nhà mình vào lòng, vùi đầu vào tóc cô: “Hửm?”

Phó Ấu Sanh bị anh ôm trượt xuống khỏi gối.

Sau đó lại gối đầu lên gối, ôm lấy bả vai của anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ở nhà ba mẹ, không tiện mà.”

“Chờ khi về nhà chúng ta lại nói.”

Câu ‘nhà chúng ta’ một cách tự nhiên kia của Phó Ấu Sanh đã lấy lòng Ân Mặc.

Tay dài vuốt nhẹ tóc cô, đối mặt với đôi mắt gợn sóng lấp lánh kia của cô: “Được.”

“Về nhà chúng ta.”

Phó Ấu Sanh không ngờ Ân Mặc vậy mà dễ nói chuyện như thế.

Trong lòng thầm nghĩ, nếu như ngày mai anh cũng có thể dễ nói chuyện như vậy thì tốt rồi.

Đèn đã tắt.

Trong bóng tối, Phó Ấu Sanh mò mẫm nắm lấy bàn tay ấm áp của Ân Mặc, thấp giọng nói: “Ân Mặc, chuyện sinh em bé, anh có thể phối hợp một chút không?”

“Lẽ nào anh không muốn có một bé cưng chảy dòng máu của chúng ta sao?”

Trước kia cô đã có thể cảm nhận được, ở phương diện sinh bé cưng, Ân Mặc thực ra rất thờ ơ.

Trước kia cô cảm thấy là Ân Mặc không đủ yêu cô, cho nên mới không muốn có một bé cưng thuộc về bọn họ.

Mà bây giờ, khi đã xác định được Ân Mặc yêu cô, Phó Ấu Sanh liền rất kỳ quái, lại không cần anh tới sinh, làm gì mà luôn không phối hợp như vậy cơ chứ.

Giọng nói từ tính của Ân Mặc đặc biệt rõ ràng trong hoàn cảnh tối tăm mờ mịt: “Ấu Ấu ――”

“Mang thai sinh con không dễ dàng như em tưởng tượng đâu, em còn nhỏ, anh không nỡ.”

Có lẽ là hoàn cảnh tối tăm mới có thể khiến người ta tiềm thức nói ra lời trong lòng.

Nếu như là ban ngày, Phó Ấu Sanh rất chắc chắn, Ân Mặc tuyệt đối không nói ra lời sến súa như vậy.

Sau khi Ân Mặc nói xong, bầu không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh.

Mấy phút sau, bàn tay nhỏ nhắn của Phó Ấu Sanh cử động trong lòng bàn tay người đàn ông: “Từ ngày chúng ta đăng ký kết hôn, em đã luôn nghĩ, khi nào có thể có bé cưng của hai chúng ta, như vậy mới là một gia đình hoàn chỉnh chân chính thuộc về em.”

“Ân Mặc, anh có bằng lòng giúp em hoàn thành nguyện vọng này không?”

Phó Ấu Sanh từ nhỏ đã khao khát hơi ấm gia đình, nhưng mà tuổi thơ của cô tràn ngập áp lực cùng trách nhiệm, hoàn toàn không có chơi đùa tùy ý như những đứa trẻ bình thường, tất cả tình yêu và ấm áp đến từ gia đình mà cô không đạt được, hy vọng bé cưng tương lai của mình có thể có được yêu thương hoàn chỉnh của ba mẹ.

Không đợi Ân Mặc mở miệng.

Phó Ấu Sanh khẽ hừ một tiếng: “Lúc trước khi anh lừa em không ly hôn với anh, còn từng nói muốn cho em một gia đình hoàn chỉnh, em muốn cái gì cũng cho em hết.”

“Bây giờ em chỉ muốn một bé cưng!”

“Còn có một bé mèo, một chú cún, bây giờ cũng chưa thấy cái bóng.”

“Vì vậy, lúc đó anh lừa gạt em đúng không?”

Tiếng cười từ tính trầm thấp của Ân Mặc vang lên bên tai Phó Ấu Sanh: “Bà Ân mà đi đàm phán nhất định khiến người ta không cự tuyệt được.”

“Anh nhận thua.”

Nói rồi.

Ân Mặc bỗng nhiên lật người chống trên người Phó Ấu Sanh: “Chế tạo bé cưng ư?”

Ân Mặc nói làm liền làm.

Không chờ Phó Ấu Sanh mở miệng, cánh môi với đường nét hoàn mỹ của người đàn ông đã áp xuống.

Không lâu sau.

Một chiếc váy ngủ bằng lụa trơn bóng, một mảnh vải nho nhỏ màu hồng được ném xuống khỏi giường lớn.

Cùng với chiếc áo ngủ màu xanh nước biển đậm của người đàn ông, phủ lên màu sắc hồng hồng mềm mềm mà phụ nữ dùng kia.

Không biết qua bao lâu.

Tiếng kinh hô vừa mềm lại vừa khàn của Phó Ấu Sanh vang lên: “Ân Mặc, đừng ở đây.”

Ân Mặc ngón tay thon dài ôn nhuận, cúi đầu nhìn vẻ mặt bỗng chốc hoảng hốt lo sợ kia của cô vợ nhà mình, cuối cùng vẫn mở miệng: “Yên tâm, không ở đây.”

“Bà nội nói ngày mai có mấy bạn già muốn tới tìm bà uống trà, em không muốn dậy trễ!”

Đối mặt với ánh mắt trêu chọc của mấy lão ngoan đồng(*), Phó Ấu Sanh liền cảm thấy ngượng.

(*)老顽童 – Lão ngoan đồng: 顽童 (ngoan đồng) nghĩa là “đứa trẻ tinh nghịch”, lão ngoan đồng dùng để chỉ những người già mà tính tình như trẻ con. Trong Anh Hùng xạ điêu của Kim Dung, nhân vật Châu Bá Thông 周伯通 còn có ngoại hiệu trên giang hồ là Lão ngoan đồng (老頑童)

Da thịt liền kề, khiến người ta không khỏi than thở tham luyến một phần xúc cảm tuyệt vời kia.

Có điều, ÂN Mặc vẫn tôn trọng lựa chọn của vợ mình

Sau khi giúp đỡ lẫn nhau, không hề có thương thật đạn thật làm toàn bộ quá trình chế tạo bé cưng.

Gương mặt nhỏ hồng hảo của Phó Ấu Sanh, mệt mỏi cả đêm đến nỗi ngủ ngon lành.

Ngày hôm sau.

Phó Ấu Sanh đột nhiên mở mắt, đập vào mắt chính là bên ngoài cửa sổ sát đất với tấm rèm kémowr một nửa, ánh sáng đánh úp.

Đầu óc vèo một cái.

“Tiêu rồi tiêu rồi, lại dậy trễ rồi!!!”

Đúng lúc này, một đôi cánh tay mạnh mẽ cường tráng chặn ngang eo cô lại, mạnh mẽ ấn Phó Ấu Sanh đứng dậy khỏi giường trở lại giường lần nữa: “Mới sáu rưỡi, có thể ngủ thêm một lát.”

Vừa nghe thấy sáu rưỡi.

Trái tim nhỏ của Phó Ấu Sanh ngay lập tức được thả lại mặt đất.

Toàn thân mềm nhũn dựa vào lòng Ân Mặc: “Dọa chết em rồi.”

“Nhìn thấy trời sáng như vậy, em còn tưởng sắp tám chín giờ rồi.”

Ân Mặc đã tỉnh, nghe cô nhỏ giọng nói thầm: “Đợi đến bảy giờ gọi em.”

Phó Ấu Sanh liếc nhìn rèm cửa không đóng, tức giận véo anh một cái: “Anh làm gì mà không kéo rèm!”

“Bà Ân quá mê người, anh quên mất.”

Thật là đúng lý hợp tình.

Phó Ấu Sanh á khẩu cạn lời: “……”

“Bỏ đi, mau dậy nhanh, em không muốn nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của bà nội cùng mẹ.”

Phó Ấu Sanh không chỉ muốn tự mình dậy, còn nhân tiện kéo theo cả Ân Mặc dậy cùng.

Phòng tắm.

Hai vợ chồng hiếm khi cùng nhau đánh răng rửa mặt.

Bình thường thời gian rời giường của hai người không giống nhau, đặc biệt là khi Phó Ấu Sanh nghỉ phép, càng là như thế.

Ân Mặc nhìn dáng vẻ đôi mắt gợn sóng lấp lánh xinh đẹp trong gương kia, môi mỏng không khỏi nhếch lên.

Phó Ấu Sanh cũng nhìn thấy dáng vẻ này của mình, uổng công dây sớm như vậy, bà nội và mẹ sao có thể không nhìn ra sắc mặt nhỏ này của cô, là trải qua thoải mái.

Rõ ràng tối qua cũng chưa có làm xong thương thật đạn thật, nhưng chỉ cần một khi trải qua chuyện tình, trên mặt cô liền hoàn toàn không che giấu được.

Phó Ấu Sanh không khỏi che mặt, một chân đạp lên mu bàn chân của Ân Mặc: “Anh còn cười.”

“Sau này về nhà cũ, chúng ta đều phân phòng ngủ!”

Ân Mặc ý hữu sở chỉ: “Phân phòng? Em chắc chắn?”

Biểu cảm nhỏ trên mặt Phó Ấu Sanh sụp đổ: “Vậy thì phân giường, sau này trở lại nhà cũ, anh sẽ ngủ dưới đất!”

Ân Mặc: “……”

Thấy Ân Mặc còn muốn nói tiếp, Phó Ấu Sanh quay đầu nhìn anh: “Có muốn kinh hỉ nữa hay không?”

Ân Mặc ngoan ngoãn im lặng.

Giữa vợ chồng, không nhất thiết buộc phải tranh giành ai đúng ai sai.

Bất cứ khi nào xuất hiện sự bất đồng, nhất định là vợ nói đúng.

Thấy Ân Mặc không nói chuyện, khóe môi Phó Ấu Sanh hơi hơi cong lên, tươi cười: “Giờ mới đúng.”

Thế nhưng ――

Đêm đó Ân Mặc cũng không có cơ hội chờ được kinh hỉ đến từ cô vợ nhà mình.

Bởi vì anh phải đi công tác nước ngoài khẩn cấp.

Cho Phó Ấu Sanh leo cây.

Chọc cho Phó Ấu Sanh tức đến mấy ngay liền không có chủ động gọi điện cho Ân Mặc.

Chờ đến kh Ân Mặc mau chóng giải quyết xong việc trở về dỗ dành vợ, thì phát hiện vợ mình đã ra nước ngoài.

Tham gia lễ trao giải.

Trước đó sau khi bộ phim điện ảnh “Thịnh Thế” công chiếu, không biết do đề tài, hay là do khán giả mục tiêu quá rộng, phòng bán vé ngoài dự đoán, ngày đầu tiên đã phá vỡ 100 triệu, ngày thứ hai phá 300 triệu, chờ đến ngày thứ năm, đã trực tiếp phá 1 tỷ, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên.

Đồng thời bia miệng(*) cùng phòng vé đều cao.

(*)口碑 – Bia miệng: những lời khen ngợi, truyền miệng của dư luận, công chúng

Kỹ năng diễn xuất của Phó Ấu Sanh một lần nữa vượt qua khảo nghiệm thương nghiệp cùng bia miệng.

Hơn nữa với vai nữ chính của bộ điện ảnh này, đạt được đề cử Nữ chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim có giá trị thực quốc tế cao.

Đương nhiên, còn có Sở Vọng Thư cùng đạt được đề cử với cô.

Ân Mặc nhìn biệt thự vắng vẻ.

Phó Ấu Sanh chân trước vừa đi, anh chân sau mới trở về.

Tiếng nói không hề cảm tình làm việc theo phép công của nữ quản gia truyền đến bên tai: “Phu nhân nói, cơ hội bỏ lỡ rồi, sẽ không còn nữa.”

“Kinh hỉ bỏ lỡ rồi, cũng biến mất.” “Cô ấy muốn hẹn hò thảm đỏ cùng với anh tràng đẹp trai, chúc một mình ngài cả đêm vui vẻ.”

Ân Mặc: “……”

Cô vợ nhà mình đúng là rất rõ làm thế nào mới có thể chọc giận anh.

Ân Mặc trở về phòng.

Nhìn thấy thế mà lại có nội y và váy ngủ xinh đẹp hấp dẫn của phái nữ đang trải trên tấm ga giường lớn màu đen.

Vả lại giống như còn là kiểu tình thú?

Ngón tay trắng như tuyết của Ân Mặc cầm nội y liền mảnh khoét rỗng lên, vải lục tơ tằm, chất vải mềm mướt, dường như có thể tuột khỏi đầu ngón tay của anh không thể giữ chắc được.

Người đàn ông trước giờ luôn cấm dục khắc chế, trong đầu cũng không chịu kiểm soát hiện ra hình ảnh cô vợ nhà mình ăn mặc thành như thế này.

Giây tiếp theo.

Anh chụp ảnh những thứ váy ngủ linh tinh này gửi cho Phó Ấu Sanh.

Môi mỏng nở nụ cười nghiền ngẫm: “Cố ý?”

Thậm chí trên giường cũng cố ý thay ga trải giường màu đen chưa bao giờ sử dụng.

Chẳng phải là vì để tạo ra loại không khí ái muội âm u kia.

Nếu như vợ mình lúc này của ở nhà, thì Ân Mặc có thể cảm thấy là tình thú vợ chồng, nhưng mà bây giờ……

Rõ ràng chính là vì trêu đùa anh.

Phó Ấu Sanh chậm rì rì gửi lại cho anh một bức ảnh.

Là ảnh selfie trước khi lên thảm đỏ của cô, tiểu lễ phục thêu màu champagne cổ chữ V lộ ra gợi cảm, làm da trắng như tuyết, trang điểm tinh tế rực rỡ, xinh đẹp giống như búp bê đến từ phương Đông.

Sau đó gửi WeChat.

[Ân tiên sinh, cứng rồi sao?]

Ân tiên sinh: “……”

Mặt thật sự đem rồi.

Gọi video call qua.

Giọng nói của Ân Mặc trầm trầm: “Thay lễ phục.”

Cô cứ ăn mặc như thế mà đi thảm đỏ cùng với Sở Vọng Thư?

Phó Ấu Sanh hất tóc một chút: “Vậy không được, em phải để bé cưng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp nhất của mẹ.”

Ân Mặc vừa định giáo huấn cô.

Đôi mắt trước giờ luôn tĩnh mịch bình tĩnh bỗng chốc đờ đẫn, hiếm khi lộ ra cảm xúc kinh hoàng: “Em nói cái gì?”

“Bé cưng?”

“Em mang thai rồi?”

Đôi môi đỏ mọng của Phó Ấu Sanh cong lên, hơi mỉm cười: “Khả năng 90%, Ân tiên sinh, kinh hỉ trên giường của anh không tồn tại nữ, nhưng lại sắp làm ba rồi, có vui không?”

Ân Mặc sắc mặt âm trầm: “Mang thai rồi em còn chạy khắp nơi, em……”

Phó Ấu Sanh tuyệt đối không gờ tới, Ân Mặc thế mà lại không kinh hỉ chút nào, cò có tâm tư giáo huấn cô?

Tên chó cún!