Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 53: Dấu răng trên yết hầu

Câu “nếu không” này của Phó Ấu Sanh vẫn còn chưa nói xong.

Người đàn ông đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, cánh môi nhợt nhạt phủ xuống, ngăn chặn toàn bộ lời nói phía sau của cô giữa môi và răng.

Đạn đã lên nòng rồi, cô còn có thể làm ra việc uy hϊếp.

Sáng hôm sau.

Không biết đêm qua tuyết rơi dày đặc lúc nào, lúc này xuyên qua tấm rèm cửa khép hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bên ngoài đã là một màu trắng bạc chói mắt.

Bởi vì ánh sáng chói mắt trong ngày tuyết, Phó Ấu Sanh lại không mang bịt mắt, đang giãy giụa thức giấc.

Theo bản năng từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, lọt vào tầm mắt là một mảnh tuyết trắng xoa kia.

Tuyết rơi rồi kìa.

Phòng ngủ rất ấm áp, chỉ ngăn cách bởi tấm kính trong suốt, dễ dàng phân tách mùa đông tuyết rơi bên ngoài thành hai thế giới.

Lúc Phó Ấu Sanh đứng dậy, chiếc chăn lụa mềm mại từ trên người cô trượt xuống, làn da của cô vừa mỏng vừa trắng, nhẹ nhàng chạm một chút, cũng sẽ có vết đỏ.

Càng huống hồ, đêm qua Ân Mặc nhất thời dỡ bỏ lệnh cấm, không nặng không nhẹ, lúc này trên người giống như hồng mai (mai đỏ) se lạnh nở rộ trong cảnh tuyết lớn ở bên ngoài, đỏ đến mức đặc biệt bắt mắt.

Đến sau cùng Phó Ấu Sanh đã ngủ thϊếp đi, lại bị anh đánh thức.

Tinh lực tràn trền đến mức Phó Ấu Sanh hối hận tối qua nói câu thuận theo anh.

Nghiêng đầu liền nhìn thấy người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường.

Dạo này hình như thường xuyên có thể nhìn thấy Ân Mặc khi thức dậy vào sáng sớm.

Cuối năm chẳng phải công ty rất bận sao?

Anh rốt cuộc lấy đâu ra thời gian.

Ánh mắt Phó Ấu Sanh đang nhìn Ân Mặc một cách ngẩn ngơ, tư thế ngủ của anh trước giờ luôn ngay ngắn, những ngón tay thon dài trắng nõn bắt chéo trên bụng, đè lên chăn mỏng, đôi mắt nhắm lại yên giấc, hô hấp đều đều.

Nghĩ đến đôi mắt âm u như lửa của anh đêm qua, so với tư thế ngủ an nhàn bây giờ, ánh mắt của Phó Ấu Sanh dần dần trở lại bình thường.

Trong lòng có chút tức không chịu nổi.

Cơ thể cô đau nhức kinh khủng, không nhìn nổi Ân Mặc ngủ nhàn nhã như vậy.

Nâng mắt cá chân nhỏ mềm mại lên, một cước đạp thẳng lên đùi Ân Mặc.

Ân Mặc đã tỉnh từ lúc cô động đậy rồi, muốn xem xem cô muốn làm cái gì.

Không ngờ, chyện đầu tiên khi thức dậy, thế mà lại là đạp anh.

Ân Mặc mở to đôi mắt sâu thẳm kia, đáy mắt hàm chứa chút ý cười, hoàn toàn không có sự mơ màng khi vừa thức giấc.

Phó Ấu Sanh vừa nhìn đã biết anh đang giả vờ ngủ.

Trực tiếp tức giận đá mấy cước, “Anh thế mà lại còn giả vờ ngủ!”

Bàn tay to ấm áp từ trong chăn vươn ra, nắm lấy chân nhỏ đang đá tới kia.

Phó Ấu Sanh trời sinh cốt tướng(*) tốt, ngay cả là đôi chân cũng đều trắng nõn xinh đẹp, trên ngón chân tựa như ngọc trai được sơn màu hồng lạnh, khí chất khiêm nhường, tôn lên làn da trắng lạnh vốn có trở nên oánh nhuận tinh tế.

(*)骨相 – Cốt tướng: Cốt cách (骨骼 – khung xương, xương cốt) và tướng mạo (相貌 – tướng mạo, dung mạo, vẻ ngoài).

Mắt cá chân đang bị người đàn ông nắm chặt.

Cô theo bản năng muốn rụt lại.

Thế nhưng Ân Mặc không cho cô cơ hội, dùng sức một cái, thuận thế ôm lấy vòng eo thon gọn của người phụ nữa, trực tiếp chặn ngang ẵm cô lên khỏi giường, xuống giường đi vào phòng tắm: “Nên rời giường rồi.”

“Anh cũng biết nên rời giường rồi, đêm qua còn lăn lộn thời gian dài như vậy.”

Phó Ấu Sanh sợ té ngã, không thể không ôm lấy cổ của anh.

Ân Mặc ẵm rất vững, nghe được lời này của cô, môi mỏng cọ sát bên tai cô, ngữ điệu khoan thai: “Vì sao lăn lộn lâu như vậy, em không rõ sao?”

Phó Ấu Sanh: “……”

“Câm miệng!”

Vào lúc này, người đàn ông đều đặc biệt dễ nói chuyện, Ân Mặc cũng không ngoại lệ.

Anh biết nghe lời: “Được.”

Trong phòng tắm.

Sau khi Phó Ấu Sanh được Ân Mặc đặt trên bồn rửa tay.

Khóe mắt vô tình liếc qua chiếc gương, càng cảm thấy ngột ngạt hơn.

Trong gương phản chiếc rõ ràng bộ dạng lúc này của người phụ nữ, trải qua tưới tắm suốt một đêm, đuôi mắt hơi ửng hồng, mắt ngấn nước sáng lóng lánh, tựa như mang theo cái móc nhỏ, kéo căng câu người (quyến rũ).

Mỗi lần làm xong, cô đều cảm thấy mình trông thật khác!

Trở nên đặc biệt sắc.tình.

Xấu hổ nhìn gương mặt này của mình, Phó Ấu Sanh dùng sức ôm chặt cổ người đàn ông trước mặt, đem mặt vùi vào hõm cổ của anh: “Ahhh, đều tại anh, bộ dạng hiện giờ của em sao gặp người được đây!”

Người khác vừa nhìn sẽ biết ngay cô chắc chắn không làm chuyện tốt.

Bị cô cọ sát vào làn da nhạt cảm ở phần cổ, thân thể Ân Mặc hơi có chút cứng đờ, có điều cố hết sức kiềm chế chính mình.

“Dù sao cũng nghỉ phép, vậy thì đừng gặp người nữa.”

Ân Mặc vỗ nhẹ một chút vào lưng cô, trấn an nói.

“Hôm nay còn hẹn chị Thương cùng đi làm đẹp, chẳng phải là muốn cho người ta leo cây sao?”

Hơn nữa cô muôn làm toàn thân, những dấu vết này trên người là tuyệt đối không che đậy được.

Phó Ấu Sanh có thể tưởng tượng được, mình vác theo một thân dấu vết này đi làm đẹp mát xa, tuyệt đối sẽ bị cười nhạo chết.

Lỡ như gặp phải người nhận ra cô, sẽ lên hot search bất cứ lúc nào.

Tiêu đề hot search: Phó Ấu Sanh – Chuyện phòng the quá độ.

Ahhhh, chỉ nghĩ thôi đã ngượng chết rồi!

Da mặt hiện giờ của Phó Ấu Sanh không có dày như vậy, càng nghĩ trong lòng càng ấm ức, ánh mắt dời đến cần cổ thon dài kia của Ân Mặc đang gần trong gang tấc.

Nghiến nghiến răng.

Nghĩ đến đầu sỏ gây tội, Phó Ấu Sanh vẫn không kìm được hàm răng trắng nhỏ ngo ngoe rục rịch của cô, một ngụm cắn xuống chiếc cổ trắng nõn thon dài của Ân Mặc ở gần đó.

Còn cắn liên tiếp mấy chỗ.

Tuyệt đối không hề lưu tình.

Ân Mặc vẫn dung túng cô.

Đợi đến khi cô cắn đến yết hầu, người đàn ông vốn để mặc cho cô phát giận bỗng chốc đã động.

Một tay ôm lấy vòng eo của cô, một tay nâng chiếc cằm nhỏ tinh xảo yếu ớt kia lên, không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp hôn lên.

“Ưm……”

Trong đồng tử ngập nước lóng lánh của Phó Ấu Sanh xẹt qua một tia kinh ngạc.

Nửa tiếng sau.

Ân Mặc từ trong phòng tắm đi ra, thong thả ung dung mặc bộ vest lúc ra ngoài, đối diện với tầm gương toàn thân để thắt cà vạt.

Phó Ấu Sanh nằm ngâm mình trong bồn tắm ở phòng tắm ấm áp.

Hô hấp thật vất vả mới hòa hoãn lại.

Trong làn sương mờ ảo, người phụ nữ nâng hàng mi ướŧ áŧ lên, cánh môi vốn hồng nhuận, lúc này đỏ au, vừa thấy chính là bị hôn quá nhiều.

Được.

Giờ thì thật sự không cần ra ngoài nữa.

“Ân Mặc, đêm nay anh ngủ ở phòng cho khách đi!”

Ân Mặc nhìn dâu tây nóng hổi vừa ra lò trên cổ mình trong gương, chậm rì rì đến cửa phòng tắm, không chút kiêng dè nhìn về phía người phụ nữ đang nổi giận trong bồn tắm.

Khẽ nâng cằm lên, để cô nhìn cổ của mình: “Chúng ta hòa nhau.”

Phó Ấu Sanh không thèm nhìn, cô hừ lạnh một tiếng: “Anh là đáng đời.”

“Được, anh đáng đời.” Ân Mặc thuận theo lời của cô, “Vậy sau khi em ngâm mình tắm rửa xong thì ngủ thêm một lát, buổi trưa anh bảo thư ký Ôn đón em đến công ty, cùng nhau ăn cơm.”

Phó Ấu Sanh quay đầu đi: “Không đi.”

Ân Mặc tự nghĩ tự làm: “Ừm, vậy thì cứ quyết định thế.”

Phó Ấu Sanh: “……”

Ai quyết định như vậy với anh chứ.

Cách làn sương mờ ảo, Phó Ấu Sanh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng cao lớn thẳng tắp vân đạm phong khinh rời đi của người đàn ông.

Vẫn rất tức nhá.

Nhưng anh đã đi rồi.

Sau khi Phó Ấu Sanh ngâm bồn xong, liền gửi WeChat cho Thích Yên, vợ của Thương Tông.

Tối qua sau khi cô trò chuyện cùng Thích Yên, phát hiện đặc biệt hợp rơ.

Thế là hẹn hôm nay cùng nhau đi mua sắm làm đẹp uống trà chiều, phụ nữ mà, đặc biệt là phụ nữ có tiền có thời gian, thích làm nhất ba loại chuyện này.

Dạo này Phó Ấu Sanh rất rảnh rỗi, Không hề muốn ngâm mình trong nhà.

Thế nhưng ――

Kế hoạch không theo kịp biến hóa, Phó Ấu Sanh hẹn với Thích Yên vào một ngày khác.

Thích Yên đột nhiên hỏi: [Không cần xin lỗi, thật ra tôi cũng không đi được……]

[Nguyên nhân chúng ta không đi được như nhau.]

Phó Ấu Sanh chớp chớp hàng mi, rất kinh ngạc: [Sao cô biết nguyên nhân tôi không đi được là gì?]

Vừa rồi hình như cô chưa nói mà nhỉ.

Giây tiếp theo, di động của cô rung lên, nhìn thấy đầu bên kia gửi đến tin nhắn mới.

Thích Yên: [Thiếu nữ đã kết hôn ngoại trừ ông xã tác yêu(*) vào buổi tối, còn có thể có nguyên nhân gì có thể ngăn cản chúng ta đi mua sắm làm đẹp trà chiều!!!]

(*)作妖 – Tác yêu: là phương ngữ Đông Bắc, ý chỉ gây sự mà không có lý do, gây sự một cách phi lý, cố tình gây sự

Phó Ấu Sanh: [Tiên nữ đồng tình jpg.]

Thích Yên: [Đêm qua Ân tổng làm mấy lần?]

Phó Ấu Sanh: [……]

Quả nhiên là phụ nữ đã kết hôn.

Tán gẫu chính là nội dung rất 18+.

Thích Yên cảm thấy mình hỏi trước, nên phải đưa ra thành ý trược: [Ông xã của tôi đêm qua làm ba lần á, ước chừng làm đến tận 3:30 sáng]

Phó Ấu Sah thấy người ta cũng đã nói rồi, mình không nói có vẻ có hơi làm màu: [Tôi không nhớ rõ đã làm mấy lần, đại loại cũng khoảng ba bốn lần.]

Cô thực sự là không nhớ được.

Chủ yếu là Ân Mặc đã lâu không có làm, đêm qua cứ như thể muốn bù đắp lại trước kia.

Sau đó cô bị đã làm đến mức ngất đi, không còn tri giác.

Thích Yên: [Wow.]

[Tôi nói mà, Ân tổng người thuộc hệ cấm dục như vậy, một khi động dục, tuyệt đối sẽ lợi hại hơn những người đàn ông khác!]

Phó Ấu Sanh khen lại: [Một đêm ba lần, Thương Tổng cũng rất lợi hại.]

Đều là vợ chồng già cả rồi, còn có thể một đêm ba lần, đây không lợi hại thì ai lợi hại.

Có điều tiếp sau Phó Ấu Sanh đã không nhận được hồi âm của Thích Yên.

Mãi cho đến khi cô ngâm bồn xong, dưỡng da xong, lại xuống lầu ăn sáng, đọc kịch bản một lúc, mới nhận được hồi âm của Thích Yên.

Cô ấy gửi một meme ỉu xìu, sau đó nói: [Vừa nãy khen Ân tổng bị ông xã tôi nhìn thấy rồi…… khóc chít chít.]

Phốc ――

Phó Ấu Sanh không cần nghĩ cũng biết phần sau khẳng định là xảy ra chuyện không thể miêu tả.

Không ngờ Thương Tông thoạt nhìn có vẻ như một quý công tử ưu nhã, ở phương diện này cũng như lang như sói nha.

Nhưng, Phó Ấu Sanh có chút vui mừng.

May mà không phải Ân Mặc nhìn thấy, nếu không tên chó cún kia khẳng định cũng sẽ nhân cơ hội làm chuyện xấu.

Sau khi Phó Ấu Sanh gửi cho Thích Yên một meme xoa xoa đầu, liền chuẩn bị tiếp tục đọc kịch bản.

Vừa đọc chưa được bao lâu. Di động lại vang lên.

Lần này là cuộc gọi video của Ân Mặc.

Phó Ấu Sanh muốn tắt máy.

Tập kịch bản trên đùi theo động tác nhoài người về phía trước lấy di động của cô mà trượt xuống.

Cô theo bản năng muốn đỡ lấy kịch bản, lại không cẩn thận bật kết nối video.

Chờ đến khi cô nhặt kịch bản trên thảm lên, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông vang lên: “Ấu Ấu.”

Phó Ấu Sanh không vui cầm cầm di động lên: “Làm sao?”

Vừa nhìn vào liền đυ.ng phải gương mặt điển trai trên màn hình, lúc này khóe môi của người đàn ông hơi hơi cong lên, khiến cô vừa nhìn liền cảm thấy phát cáu.

Cả người uể oải làm ổ sofa.

Ân Mặc cũng không cáu, cười như không cười nhìn cô gái nhỏ làm ổ trên sofa: “Nghe nói em thảo luận cùng Thích Yên xem anh và Thương Tông ai lợi hại hơn?”

Phó Ấu Sanh vốn vẫn còn muốn đặt sự chú ý và tập trung vào kịch bản, đột nhiên bị lời này của Ân Mặc làm cho sợ đến mức bị sặc nước miếng.

“Khụ khụ khụ khụ.”

Nhìn gương mặt trắng bóc của cô trong nháy mắt đỏ bừng, Ân Mặc không nhanh không chậm: “Đi uống nước ấm, lát nữa lại nói cho anh biết, kết luận của các em là gì.”

Phó Ấu Sanh uống một ngụm nước ấm đang đặt trên bàn trà.

Sau đó tỏ vẻ bình tĩnh: “Ừm, dù sao anh là trung bình khá.”

Ân Mặc bị câu nói này của cô chọc tức đến bật cười: “Bà Ân, suy cho cùng là tối qua anh quá thương tiếc em, hóa ra lại khiến em không thỏa mãn như vậy.”

Phó Ấu Sanh hừ nhẹ một tiếng: “Là khá không thỏa mãn.”

Ân Mặc: “Rất tốt, đêm nay nhất định sẽ khiến em thỏa mãn.”

“Ân Mặc có phải anh quên rồi không, tối nay anh phải ngủ ở phòng cho khách!” Phó Ấu Sanh bẫy anh một vố, lập tức nhấn nút cúp máy.

Đồ đàn ông chó!

Miệng chó không thể mọc ngà voi.

Ai muốn đêm nay để anh thỏa mãn mình chứ.

Đêm nay anh ngủ phòng cho khách thì cô mới thỏa mãn nhất.

……

Tư bản Thắng Cảnh, phòng làm việc.

Ân Mặc nhìn video đã bị tắt, môi mỏng nhếch lên một đường cong lạnh lùng.

Thư ký Ôn ở bên cạnh xem đến độ kinh hồn bạt vía.

Nhưng vẫn phải cắn răn chịu đựng: “Ân tổng, mười phút nữa phải mở cuộc họp rồi.”

“Ừ.”

Ân Mặc đứng dậy khỏi ghế văn phòng: “Đi thôi.”

Thấy Ân Mặc vừa đi ra ngoài, vừa cài cúc áo, thư ký Ôn liếc mắt nhìn dấu răng trên cổ anh: “Anh cứ định như vậy đi họp sao ạ?”

Ân Mặc nhàn nhạt liếc anh ta một cái: “Nếu không thì, tôi còn phải chuẩn bị thêm?”

“Không, không cần!”

“Mời anh ạ!”

Thư ký Ôn bị cái liếc này của boss nhà mình nhìn đến mức đổ mồ hôi lạnh.

Lời đến miệng lại nuốt xuống.

Dấu vết trên cổ rõ ràng như vậy, Ân tổng không thể nào không nhìn thấy.

Đại boss cuồng công việc trước nay luôn thanh lãnh cấm dục, đột nhiên bước vào phòng họp trang nghiêm với một dấu răng và dấu hickey ái muội trên cổ.

Suýt nữa chói mù mắt chó của tất cả thượng tầng công ty.

Ân Mặc làm như không thấy ánh mắt kinh hãi của bọn họ, thong thả ung dung ngồi xuống: “Bắt đầu.”

“Vâng, vâng……”

Phó tổng là người đầu tiên phản ứng lại, sau đó bắt đầu chọn người lên báo cáo công việc.

Thời gian họp hai tiếng mới vừa kết thúc.

Tin tức Ân tổng mang theo dấu hickey trên cổ đi làm, đã lan truyền khắp cả tòa cao ốc Thắng Cảnh.

Sau khi kết thúc cuộc họp, Ân Mặc về văn phòng trước.

Thư ký Ôn ở lại bị phó tổng chặn: “Thư ký Ôn, Ân tổng đây là…… tình huống gì vậy?”

Trong giới đầu tư mạo hiểm ai mà không biết, Ân Mặc từ trước đến nay thanh tâm quả dục(*), lạnh lùng thờ ơ, không gần nữ sắc, như thể ngay tức khắc có thể tọa hóa(**) thành Phật tử, một tôn Phật như vậy, đột nhiên trên người dính hơi thở hồng trần, sao có thể không khiến người ta kinh sợ.

(*)清心寡欲 – Thanh tâm quả dục: chỉ việc dẹp bỏ tạp niệm, giữ cho tâm thanh thản hay giữ cho tâm thanh tịnh, bớt ham muốn

(**)坐化 – Tọa hóa (đạo Phật chỉ Hoà thượng ngồi chết.)

Thư ký Ôn muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi thật sâu: “Về sau ngài sẽ biết thôi.”

Phó tổng: “……”

Hả?

Cái gì gọi là về sau hắn sẽ biết thôi?

Phó tổng vốn tưởng cái về sau này phỏng chừng thời gian phải rất dài, tuyệt đối không ngờ tới, buổi tối cùng ngày hắn đã biết rồi.

Dĩ nhiên, đây là nói sau.

Sau khi Ân Mặc trở lại văn phòng, không hề quan tâm những người khác nhìn anh thế nào.

Sau khi xử lý công việc được một lúc, đột nhiên như thể nhớ ra gì đó.

Lấy di động đang khóa màn hình ra.

Chụp một bức ảnh có độ phân giải cao với dấu hickey, dấu răng chấm nhỏ li ti trên cổ, sau đó gửi cho Phó Ấu Sanh.

Đặc biệt là dấu răng trên yết hầu, chụp vô cùng rõ ràng.

Khi Phó Ấu Sanh nhận được ảnh, suýt nữa quăng luôn di động ra ngoài.

YM: [Vừa rồi mở họp, các nhân viện đều nhìn chằm chằm anh, em đoán xem bọn họ nhìn cái gì?]

!!!

Phó Ấu Sanh nhìn vào dấu răng quyến luyến ái muội trên chiếc cổ thon dài trắng nõn kia, suýt nữa ngất xỉu.

Anh lại có thể rêu rao trong công ty với cái cổ này!