Tim Đập Không Nghe Lời

Chương 52: Bảo bối

“Chậc…… đó chẳng phải người cũ thích đυ.ng hàng cậu, Trình thứ gì đó ấy nhỉ?”

Tần Trăn thò người ra xem tấm hình Phó Ấu Sanh chụp.

Chiếc di động này của cô ấy không hổ được trang bị camera độ phân giải cao, không uổng công mua.

Nhìn xem, cách xa như vậy mà cũng có thể chụp được rõ ràng hàng mi giả của cô ta.

Phó Ấu Sanh trả lại di động cho Tần Trăn, thong thả ung dung cầm khăn tắm lên lau nước trên người: “Người ta tên là Trình Thư Từ.”

“Không phải là Trình thứ gì đó.”

Tần Trăn tùy ý phất phất tay, “Một ý tứ.”

Cô ấy thấy trong ảnh là hình ảnh Trình Thư Từ đang cười xinh đẹp duyên dáng(*) khoác tay một người đàn ông trung niên, hiếu kỳ hỏi: “Gia thế của cô ta không phải rất tốt sao, tại sao cũng lòi ra đi cùng kim chủ?”

(*)Nguyên văn là 巧笑倩兮 – Xảo tiếu thiến hề: Là một câu thơ nổi tiếng trong Kinh Thi, có nghĩa là người phụ nữ cười đến xinh đẹp, cười đến quyến rũ (theo Baidu)

Câu này dịch nghĩa ra tiếng Việt là: Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên. (Theo thivien – Đọc cả bài thơ tại đây)

Người đàn ông trung niên cũng là một ông trùm truyền thông có tiếng trong làng giải trí, tổng tài của Truyền thông Chúng Hoa, trọng điểm là ―― hình tượng ông ta marketing ở trên mạng là một người yêu vợ yêu con, còn rất được cư dân mạng săn đón.

Nếu như cái này lộ ra ngoài, con đường trong giới giải trí của Trình Thư Từ tuyệt đối sẽ bị chôn vùi.

Đôi mắt long lanh ngập nước của Phó Ấu Sanh hơi hơi nheo lại, vừa rồi cô chụp ảnh là hành vi tự bảo vệ phản xạ có điều kiện, bởi vì hai người này ở chung một chỗ, nhìn thế nào cũng không thích hợp cho lắm.

Trình Thư Từ bởi vì lý do xuất thân, từ trước đến nay luôn tự hào thanh cao ngạo mạn, việc đi cùng kim chủ, thoạt nhìn cứ rất kỳ dị.

“Cái này trái lại cũng rất bình thường, ở giới giải trí muốn có tài nguyên tốt hơn, hoặc là từng bước từng bước leo lên, dựa vào thực lực, có lẽ cô ta vừa muốn đi đường tắt, lại không muốn bị người trong nhà biết.”

Thấy Phó Ấu Sanh không đáp, Tần Trăn tự mình suy đoán, “Sau lưng người nhà, muốn có thêm tài nguyên hàng top.”

“Có điều cậu chụp tấm ảnh này, là muốn bóc phốt cô ta hả?”

Phó Ấu Sanh nhìn Tần Trăn, hơi nhướng mi, trả lời xa xăm: “Mình trông có vẻ nhàm chán thế hả.”

Tần Trăn: “Vậy thì không có……”

“Tiên nữ Sanh Sanh của chúng ta không dễ dàng gì hạ phàm, đang bận rộn í.”

“Ba hoa.” Phó Ấu Sanh không tức giận liếc cô ấy.

“Tổng tài của Truyền thông Chúng Hoa ở trong yến hội lần trước, từng mời mình khiêu vũ, nhưng đã bị mình từ chối.” Đầu ngón tay của Phó Ấu Sanh chống dưới cằm, có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, “Sau đó ông ta thông qua người khác hẹn mình mấy lần, đều bị Văn Đình chặn lại.”

“Bây giờ Trình Thư Từ đột nhiên đặt hẹn với ông ta, mình có chút dự cảm không lành.”

Tần Trăn hít một ngụm khí lạnh: “Mẹ kiếp…… cậu đừng dọa mình nhá.”

“Tốt nhất là không có.”

Phó Ấu Sanh hiểu rõ Trình Thư Từ, từ nhỏ đã muốn giẫm cô dưới chân, hiện giờ ở giới giải trí, sao có thể cam tâm làm một cái bóng của cô.

Khoảng thời gian này không có động tĩnh gì, có lẽ là muốn tung đại chiêu.

“Lòng đề phòng người không thể không có.”(*)

(*)Cả câu là 害人之心不可有, 防人之心不可无 – Hại nhân chi tâm bất khả hữu, Phòng nhân chi tâm bất khả vô: Lòng hại người không thể có, lòng đề phòng người không thể không có (tục ngữ)

“Không sai, ở giới giải trí, chúng ta vẫn phải cảnh giác chút.”

Phó Ấu Sanh lôi kéo Tần Trăn, “Chúng ta chụp ảnh đăng Weibo trước đã.”

Tần Trăn: “Được.”

……

Đây vẫn là bài đăng Weibo đầu tiên của Phó Ấu Sanh sau khi công khai có bạn trai.

Để tránh người họ Ân nào đó phát tác du͙© vọиɠ chiếm hữu, Phó Ấu Sanh không đăng ảnh chụp bikini.

Trên người vẫn còn khoác một chiếc áo choàng ngủ bằng lụa thật dài, môi đỏ gợi lên độ cong rạng rỡ lạnh lùng, vặt áo hơi vén lên, lộ ra một đôi thon dài trắng nõn, trong lạnh lùng lại lộ ra phong tình diễm lệ quyến rũ.

Tần Trăn so ra còn tùy tiện hơn.

Một bộ bikini màu vàng nhạt, khoe vóc dáng chuẩn.

Hầu hết đều là ảnh chụp chung.

Weibo vừa đăng, những fan vốn dĩ bởi vì Phó Ấu Sanh có bạn trai mà muốn thoát fan.

Ngay lập tức lại bị nhan sắc của cô hút trở về.

―― Huhuhu, em xin lỗi Sở thần, sau này em sẽ không làm fan CP của hai người nữa, em là fan vợ của tiểu yêu tinh này.

―― Ánh mắt quá A(*) rồi đó, yêu rồi yêu rồi.

(*)太A: quá men, quá soái, quá đẹp trai

―― Không thoát fan nữa, giá trị nhan sắc này vóc dáng này toàn giới giải trí không có sản phẩm thay thế.

―― Chị gái nhỏ Tần Trăn cũng rất đẹp, vì sao Sanh bảo không có ảnh chụp bikini?

Tần Trăn còn cố ý phản hồi bình luận của fan này: Bởi vì Sanh bảo ở nhà bị quản nghiêm.

Fans bùng nổ rồi.

―― Ahhh, chị gái nhỏ Tần Trăn ới ời ơi, chị nói nhiều thêm tí chuyện của Sanh bảo cùng bạn trai chị ấy đi!!!

―― Chị gái nhỏ Tần Trăn đã từng gặp bạn trai của Sanh bảo rồi sao?

―― Rất cảm ơn chị gái nhỏ đã chăm sóc Sanh bảo nhà chúng em.

―― ……

Tần Trăn còn thật sự có hứng thú mà phản hồi: Yên tâm, Y tiên sinh cùng Sanh Sanh rất xứng đôi, xứng trên mọi phương diện, sau này mọi người sẽ biết thôi.

Fans càng gào thét nhiều hơn.

Y tiên sinh?

Họ Nhạc? (/Yuè/)

Vu? (/Yú?)

Dương? (/Yáng/)

Hay là Diệp?? (/Yè/)

Rất nhanh tầm mắt của fan đã chuyển sang bắt đầu đoán xem Y tiên sinh rốt cuộc là ai.

Các fan CP Phó Sở vốn dĩ còn ôm một chút xíu hy vọng, đã hoàn toàn từ bỏ rồi.

Sở Vọng Thư ―― CWS, không có chữ nào khớp với Y tiên sinh.

(*)Sở Vọng Thư trong tiếng Trung là 楚望舒, pinyin là: /chǔ wàng shū/

Đương nhiên, vẫn có fan CP mong đợi Phó Ấu Sanh chia tay với bạn trai, sau đó cùng Sở Vọng Thư ở bên nhau.

Có điều càng có nhiều fan bắt đầu tìm kiếm Y tiên sinh ở trong giới giải trí hoặc là nhân sĩ ngoài giới ưu tú ở mảng nào đó.

Ngay cả Thẩm Dục, người từng cùng đóng chung phim điện ảnh với Phó Ấu Sanh cũng bị xới ra rồi.

Nguyên nhân là vì chữ Dục của Thẩm Dục là Y (/Yù/).

Có điều có fan duy trì trật tự, đã nói rõ là nhân sĩ ngoài giới, bảo mọi người đừng suy đoán lung tung, tóm lại các loại họ đều đã đoán hết rồi, chỉ là không đoán đến Ân của Ân Mặc.

……

Hội quán Ngự Đỉnh.

Bởi vì Tiêu Trầm Nguyên tổ chức tụ tập để xin lỗi Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh dưới lời mời tha thiết của Tiêu Trầm Nguyên, sau khi bơi xong, vẫn nhờ Tần Trăn đưa qua đây.

Tính riêng tư của hội quán rất tốt, cô đi vào bằng một lối đi đặc biệt, dọc đường đi không hề đυ.ng phải bất kỳ ai.

Sau khi đến hội quán.

Phó Ấu Sanh được nhân viên phục phụ dẫn đến phòng bao.

Lúc này, trong phòng bao.

Bởi vì Ân Mặc cấm bọn họ hút thuốc, uống rượu cũng là rượu vang đỏ hoặc champagne có nồng độ thấp, thế nên thanh tịnh một cách hiếm có.

Mấy người Thịnh Chiêm Liệt Tiêu Trầm Nguyên đều có mặt, còn có mấy người bạn quan hệ tương đối tốt trong giới.

Thịnh Chiêm Liệt vừa chơi bài, vừa lướt Weibo.

Đúng lúc nhìn thấy Weibo của Phó Ấu Sanh được đề xuất cho anh ta.

Nhìn người đẹp trong ảnh, anh ta không khỏi tặc lưỡi, nếu nói đến thẩm mỹ này, vẫn là anh Mặc online nhất.

Nghĩ như vậy, Thịnh Chiêm Liệt lại liếc nhìn các anh em khác hôm nay mang theo bạn gái hoặc vị hôn thê hoặc bà xã đến đây, lại nhìn bà xã của anh Mặc, quả nhiên, anh Mặc không hổ là anh, ánh mắt đúng là nham hiểm.

Từ nhỏ đã bạc tình ít ham muốn, vốn tưởng rằng anh là lạnh lùng tỉnh táo từ trong xương cốt, không ngờ người ta chỉ đơn thuần là tầm nhìn cao thôi.

“Nhìn cái gì?”

Ân Mặc nhướng mi liếc nhìn anh ta.

Thịnh Chiêm Liệt đem di động lướt qua mí mắt Ân Mặc: “Bà xã anh vừa đăng ảnh, nhan sắc đỉnh thật.”

Sắc mặt thờ ơ của Ân Mặc thu lại mấy phần.

Ánh mắt rơi vào bức ảnh được phóng to, đáy mặt xẹt qua một tia ảm đạm.

Thấy biểu cảm của Ân Mặc không đúng lắm, Thịnh Chiêm Liệt nhạy bén suy đoán: “Anh Mặc, anh sẽ không tức giận đó chứ?”

“Chị dâu cũng không lộ gì cả, anh nhìn nữ minh tinh bên cạnh chị ấy xem, đều mặc bikini chụp ảnh, cái này rất bình thường.”

“Tuổi còn trẻ, đừng cứng nhắc như vậy!”

Ân Mặc lạnh lùng nhìn anh ta.

Nhìn đến mức Thịnh Chiêm Liệt kinh hồn bạt vía.

Ngay sau đó, Bùi Tự nhìn rồi nói: “Cứng nhắc cái gì, anh Mặc của chúng ta đây là đã phát tác du͙© vọиɠ chiếm hữu.”

“Không muốn để người đàn ông khác, nhìn vợ của cậu ta.”

“Ha ha ha ha, anh Mặc, không phải chứ, chị dâu có thể là nữ minh tinh trong giới giải trí đấy.”

“Sau này đóng phim đến mức sẽ được càng ngày càng nhiều người nhìn thấy, anh ăn giấm ước chừng ăn không nổi.” Thịnh Chiêm Liệt vỗ một cái lên bả vai Ân Mặc, cười toe toét.

Vốn dĩ bọn họ nói chuyện đùa giỡn đều không kiêng dè.

Nhưng ――

Chu Tịnh Dư đột nhiên nói xen vào: “Phó tiểu thư nếu đã gả cho Ân tổng, thì chắc hẳn cũng nên rời khỏi giới giải trí rồi nhỉ, sao còn có thể tiếp tục đóng phim vậy?”

Ý cười trên mặt mấy người đàn ông lập tức biến mất.

Đặc biệt là Tiêu Trầm Nguyên.

Vốn dĩ anh ta cảm thấy đổi đối tượng liên hôn thương nghiệp rất phiền phức, nếu như Chu Tịnh Dư biết sai mà sửa, vậy thì quan sát thêm chút nữa, hiện tại ――

Anh ta không muốn quan sát thêm tí nào nữa.

Người này thật sự quá ngu xuẩn, còn tự cho là mình thông minh.

Đúng lúc này.

Cửa phòng bao được gõ vang.

Thinh Chiêm Liệt phá vỡ bầu không khí ngưng trệ lúc này: “Nhất định là chị dâu tới rồi, em đi xem thử.”

Đây là lần đầu tiên Phó Ấu Sanh tham gia cuộc tụ tập anh em của Ân Mặc.

Vào cửa, liền nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trước bàn bài với bộ dạng uể oải, đầu ngón tay thon dài trắng trẻo tùy ý ném quân bài xuống.

Tay còn lại đang nhìn di động.

Thịnh Chiêm Liệt lượn lờ dưới mí mắt Phó Ấu Sanh: “Chị dâu, chị vừa vào đã nhìn anh Mặc, em to xác như vậy, chị không nhìn thấy ư?”

Phó Ấu Sanh thu hồi tầm mắt.

Nhìn về phía Thịnh Chiêm Liệt, nhẹ nhàng mỉm cười: “Chào anh.”

Không kiêu ngạo không siểm nịnh, thanh thanh đạm đạm, không nhiệt tình cũng không thất lễ, như thể chỉ đang chào hỏi bạn bè bình thường của chồng.

Thịnh Chiêm Liệt nhìn cô.

Đột nhiên nghĩ tới biểu hiện vừa rồi lúc Chu Tịnh Dư nhìn thấy bọn họ.

Rõ ràng cũng là xuất thân danh viện, rõ ràng cũng không mất lễ nghi giáo dưỡng, vậy mà lại không hề có cái khí chất như của Phó Ấu Sanh.

Mặc dù Phó gia có hơi cổ hủ, nhưng quả thực vẫn là thư hương thế gia có bối cảnh (xuất thân) chân chính, ở phương diện giáo dưỡng lễ nghi khí chất cho hậu bối, là phong nhã lộ ra từ trong xương cốt.

“Qua đây.”

Ân Mặc vẫy tay với cô, ném hết bài trong tay đi, giọng nói trầm ấm đầy từ tính.

Phó Ấu Sanh lướt qua Thịnh Chiêm Liệt đang đứng ở cửa, tỏ ý một chút, rồi mới dạo bước đi qua.

Trong không khí không có bất kỳ mùi rượu hay thuốc lá nào, trái lại khiến Phó Ấu Sanh thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ thực cô không thích loại dịp xã giao quá mức nồng nặc mùi rượu và thuốc lá cho lắm.

Trên ghế sofa ở cạnh bàn bài, dù ít dù nhiều có một số người đang ngồi.

Sau khi nhìn thấy Phó Ấu Sanh, đều chủ động đứng lên chào hỏi với cô, nhân tiện tự giới thiệu bản thân.

Chờ sau khi Phó Ấu Sanh đến được bên cạnh Ân Mặc, trên cơ bản đều đã nhận biết hết mọi người.

Ân Mặc đang nghịch bàn tay thon nhỏ trắng nõn của cô, còn muốn hỏi thử cô về bức ảnh trên Weibo hôm nay.

Tiêu Trầm Nguyên đã nhanh chóng bưng một ly rượu đi về phía họ.

Còn kéo Chu Tịnh Dư đứng lên cùng.

Lúc này nhìn thấy Phó Ấu Sanh, anh ta vô cùng chân thành dâng lên ly rượu champagne không có chút nồng độ nào cho Phó Ấu Sanh: “Chị dâu, chuyện hôm qua của mẹ tôi, thật sự rất xin lỗi.”

Vốn dĩ đã thỏa thuận xong với Chu Tịnh Dư, phải nói xin lỗi với Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh dĩ nhiên sẽ không ở trước mặt nhiều người như vậy, mà không giữ thể diện Tiêu Trầm Nguyên.

Huống hồ, cô nhìn ra được, lời xin lỗi của Tiêu Trầm Nguyên là thật lòng thật ý.

Nhận lấy ly rượu trong tay anh ta, nhấp nhẹ một ngụm: “Không sao.”

Tiêu Trầm Nguyên thở phào nhẹ nhõm, sau khi anh ta xin lỗi xong, không quên Chu Tịnh Dư cái đầu sỏ gây tội này: “Xin lỗi chị dâu.”

Chu Tịnh Dư không tình nguyện lắm, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì giáo dưỡng dịu dàng yên tĩnh như cũ: “Phó tiểu thư, xin lỗi.”

Nhưng sau khi xin lỗi, lông mi cô ta rũ xuống, giọng nói dịu dàng mang theo chút chút khàn khàn: “”Hôm qua khi biết cô muốn chiếc vòng đó, tôi không nên bởi vì bác gái thích, mà nổi lên tranh chấp với cô.”

Giây tiếp theo sau khi lời này được thốt ra.

Ánh mắt mọi người nhìn Phó Ấu Sanh có chút kỳ lạ.

Cái này e rằng không phải là ỷ vào anh Mặc, cậy sủng sinh kiêu đó chứ.

Một chiếc vòng mà thôi, còn đoạt với trưởng bối.

Không khỏi có hơi không phóng khoáng.

Sắc mặt của Tiêu Trầm Nguyên lập tức trầm xuống: “Chu Tịnh Dư, cô nói nhảm gì đấy!”

“Bảo cô xin lỗi thì cô cứ xin lỗi cho tử tế.”

Chu Tịnh Dư vừa vô tội lại vừa ủy khuất nhìn về phía Tiêu Trầm Nguyên: “Trầm Nguyên, anh nói gì thế, em đang xin lỗi mà.”

“Nếu như hôm qua biết quan hệ của Phó tiểu thư và Ân tổng, vậy thì em chắc chắn sẽ không bởi vì bác gái thích, mà cầu xin Phó tiểu thư nhường cho chúng em.”

“Cuối cùng còn xảy ra hiểu lầm tranh chấp, đều trách em.”

Vừa nói, nước mắt vừa dọc theo khóe mắt lăn xuống từng chuỗi từng chuỗi.

Hoa lê đái vũ, nước mắt lưng tròng, vô cùng tươi đẹp.

Phó Ấu Sanh nhìn Chu Tịnh Dư khóc, vốn dĩ đang được Ân Mặc ôm ngồi bên cạnh anh.

Mắt thường có thể thấy ánh mắt Ân Mặc trở nên lạnh lùng.

Cô vỗ vỗ mu bàn tay Ân Mặc để trấn an, nhẹ nhàng nói bốn chữ bên tai anh: “Để tự em làm.”

Rồi sau đó thong thả ung dung đứng lên, còn thuận tiện vuốt phẳng mấy nếp nhăn trên váy vì ngồi xuống mà có.

Từng bước từng bước đến gần trước mặt Chu Tịnh Dư.

Hốc mắt đỏ hoe vì khóc của Chu Tịnh Dư, nhìn vào liền khiến người ta đau lòng.

Mà trai thẳng Tiêu Trầm Nguyên ở bên cạnh chỉ có bực bội, còn hối hận vì đã dẫn Chu Tịnh Dư đến, ai mà biết người phụ nữ này không nói đạo lý như vậy, làm trò khóc lóc trước mặt nhiều người như thế.

Vốn dĩ mọi người muốn nói chuyện.

Nhưng bị một ánh mắt của Ân Mặc dọa sợ đến mức đều ngậm miệng hết.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Phó Ấu Sanh đến gần Chu Tịnh Dư.

Ánh sáng lờ mờ trong phòng bao.

Phản chiếu gương mặt diễm lệ sáng rực kia của Phó Ấu Sanh, đôi mắt đào hoa hơi hơi nhướng lên, đột nhiên áp sát cô ta, cười như không cười nắm lấy cằm của Chu Tịnh Dư.

“Woww.”

Bà xã của Thương Tông không nhịn được nhỏ giọng thốt lên tiếng kinh ngạc: “Chúa ơi, quá công rồi, con sắp yêu bà xã của Ân Mặc mất rồi.”

Thương Tông đang bóc vỏ nho cho bà xã: “Anh Mặc quản rất nghiêm, em đừng nghĩ nữa.”

Bà Thương: “Chậc…… không thú vị.”

Được đút một quả nho, cô ấy ôm má tiếp tục xem kịch.

Hai người họ núp ở xa, tiếng nói chuyện dĩ nhiên không ảnh hưởng tới bên này.

Chu Tịnh Dư dáng người nhỏ xinh.

Phó Ấu Sanh đang đi giày cao gót cúi xuống nhìn cô ta dễ như trở bàn tay, môi đỏ cong lên, bắt gặp ánh mắt hoảng sợ đột ngột kia của cô ta.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn không chút để ý vuốt ve đuôi mắt của cô ta: “Chu tiểu thư, đôi mắt xinh đẹp như vật, khóc thật sự động lòng người.”

“Có điều cô đã quên ―― tôi là diễn viên đó, cảnh khóc này của cô, vẫn còn thiết chút gì đó.”

Bỗng nhiên.

Đầu ngón tay Phó Ấu Sanh vuốt ve hai lần: “Tôi dạy cô nha.”

Chu Tịnh Du dồn sức đẩy cô ra, ánh mắt không kịp đề phòng lộ ra vài phần cảm xúc chân thật: “Cô cô cô……”

Ác ý chợt lóe lên rồi biến mất, bị mọi người nhìn thấy rõ ràng.

Phó Ấu Sanh sớm đã có đề phòng.

Túm lấy cánh tay của Ân Mặc, trốn ở phía sau anh: “Chu tiểu thư, cô làm gì vậy?”

“Tôi chỉ là thấy cô có hứng thú với diễn kịch, muốn thảo luận cùng cô mà thôi.”

“Không cần thiết phải đẩy tôi chứ?”

Sau đó Phó Ấu Sanh bắt chước dáng vẻ vừa rồi của Chu Tịnh Dư, vừa ủy khuất vừa nín nhịn.

Rõ ràng là biểu cảm như nhau.

Nhưng mà Phó Ấu Sanh lại diễn được hồn nhiên thiên thành(*).

(*)浑然天成 – Hồn nhiên thiên thành: nghĩa là trời sinh hòan mỹ, khí chất tự nhiên sẵn có (tựa bầu trời)

Không so sánh còn được.

Vừa so sánh, mọi người mới phát hiện.

Đệt, Chu Tịnh Dư vừa mới diễn tốt đến mức xấu cmn hổ đấy.

Càng xấu hổ hơn là, bọn họ lại có thể tin.

Bây giờ nghĩ lại, bọn họ thật sự quá ngu si mà.

Chu Tịnh Du bị mọi người nhìn với ánh mắt phức tạp, tức giận đến mức lộ ra tính tình vốn có, cô ta vốn đã không phải là người dịu dàng thùy mị, thanh nhã như nước gì hết, kỳ thực tính khí bốc đồng, lại còn có dã tâm.

Lúc này là thật sự bị chọc tức phát khóc.

Quay đầu chạy ra ngoài.

Vẻ mặt Phó Ấu Sanh thu lại trong tích tắc, hốc mắt không có đỏ chút nào, chậm rãi hỏi: “Tiêu tổng, anh không đuổi theo sao?”

“Lẽ nào thật sự chuẩn bị đổi vợ?”

Lúc nói câu này, Phó Ấu Sanh còn cười như không cười liếc Ân Mặc một cái.

Ân Mặc lập tức bày tỏ thái độ: “Không cần quan tâm cậu ta, qua đây ngồi.”

Nói rồi, liền nắm lấy tay của Phó Ấu Sanh, để cô ngồi lên ghế sofa.

Còn đoạt lấy đĩa trái cây mà Bùi Tự vừa cầm qua chuẩn bị tự ăn, đưa cho Phó Ấu Sanh.

Bùi Tự: “……”

Anh ta chỉ muốn yên lặng xem kịch ăn dưa, sao còn bị cướp mất dưa.

Tiêu Trầm Nguyên đau đầu: “Đổi đổi đổi! Ắt phải đổi!!”

Mọi người vốn còn lúng túng, nhân cơ hội này, lập tức xoa dịu bầu không khí: “Anh Tiêu kiểu vợ nào mà không có, người này không hợp, thì đổi một người khác.”

Trong lúc mọi người cười nói.

Phó Ấu Sanh thong dong ăn miếng dưa hấu Ân Mặc đưa cho, sau đó nhàn nhã mở miệng: “Trước đây họ cũng là bảo anh người này không được, thì đổi một người khác?”

Ân Mặc: “……”

“Anh chưa bao giờ thảo luận loại vấn đề này với bọn họ.”

Bùi Tự ở bên cạnh dựng lỗ tai nghe cười nhạo một tiếng.

Ngay sau đó. Nhận được một ánh mắt đen kịt như mực của Ân Mặc.

Bùi Tự lập tức yên tĩnh như gà.

Nếu nói vị đại luật sự này của chúng ta sợ nhất là cái gì, vậy thì khắp thiên hạ cũng chính là Ân Mặc.

Bị Ân Mặc đánh từ nhỏ tới lớn, đã sinh ra bóng ma tâm lý.

Vừa nhìn thấy anh ta đã rén.

Ân Mặc không muốn lãng phí thời gian vào cái đề tài này, trực tiếp ấn mở di động: “Gỡ bài Weibo này đi.”

Phó Ấu Sanh xem qua.

Cô biết ngay, Ân Mặc tên giấm tinh này khẳng định sẽ cằn nhằn.

Đẩy móng vuốt của Ân Mặc ra: “Hữu ích với em, không thể gỡ.”

Cảm xúc trên gương mặt tuấn tú thâm thúy của Ân Mặc hơi nhạt dần: “Có ích lợi gì, cần em phải chụp loại ảnh mặc đồ bơi này sao?”

“Anh là mắt X-quang à?”

Phó Ấu Sanh không vui trợn mắt nhìn anh, “Trong ảnh em che đến mức kín mít, anh từ chỗ nào nhìn ra được em mặc đồ bơi chụp ảnh?”

“Bối cảnh là bể bơi.” Câu nói này của Ân Mặc như thể phát ra từng chữ một từ giữa răng với môi.

Bối cảnh là bể bơi, cho nên cho dù mặc áo choàng tắm, mọi người vẫn có thể tưởng tượng ra bên trong cô đang mặc đồ bơi.

Phó Ấu Sanh tức khắc giải mã được ý tứ trong lời nói của Ân Mặc.

Nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Sao lại nhỏ mọn như thế chứ.”

“Đàn ông đều nhỏ mọn như thế.”

Một giọng nữ tươi cười phát ra từ phía sau Phó Ấu Sanh.

Phó Ấu Sanh đã từng gặp vợ của Thương Tông, còn từng thảo luận về quy tắc bảo dưỡng trong bữa tiệc lần trước.

Lúc này chợt nhìn thấy người quen, Phó Ấu Sanh lập tức gạt Ân Mặc sang một bên.

Đứng lên trò chuyện với bà Thương.

Ân Mặc xoa xoa đuôi chân mày, bên cạnh đổi thành Thương Tông cũng bị bà xã bỏ rơi.

Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó đồng thời né tránh tầm mắt, như thể bị đôi bên làm cay mắt.

Khoảng mười một giờ tối, tiệc gần tan.

Những người còn độc thân như Thịnh Chiêm Liệt, Bùi Tự, Tiêu Trầm Nguyên, lại hẹn nhau đi bar làm tăng 2.

Mà người có gia đình như Ân Mặc, Thương Tông, mỗi người tự mang bà xã về nhà.

Tối nay Phó Ấu Sanh trái lại không có cự tuyệt sinh hoạt vợ chồng theo cách nước chảy thành sông của Ân Mặc.

Đã lâu không trải qua chuyện.tình, Phó Ấu Sanh có vẻ căng thẳng.

Chủ yếu là vì dỗ Ân Mặc đừng đặt sự chú ý vào việc bắt cô gỡ bài Weibo, bài Weibo này cô thật sự là vì phòng trước khỏi họa.

Xuyên qua bóng tối, Ân Mặc rũ mắt quét qua sắc môi liễm diễm(*) kia của người phụ nữ, cuối cùng dừng ở đôi mắt đang phân tâm của cô, giọng nói từ tiếng trở nên khàn khàn: “Bảo bối à, em đang nghĩ cái gì, không nghiêm túc như vậy?”

(*)潋滟 – Liễm diễm: sóng nước mênh mông, sóng nước lóng lánh

Thái dương (hai bên trán) trắng nõn trơn bóng của người đàn ông lúc này phủ một tầng mồ hôi, đôi môi mỏng mím vô cùng chặt, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc cuồn cuộn ở sâu trong đáy mắt.

Phó Ấu Sanh nhẹ nhàng thở ra, cố gắng để nhịp tim của mình chậm lại, chủ động ôm lấy cổ của người đàn ông, thổi khí bên tai anh, nhân cơ hội bắt chẹt: “Chỉ cần anh đừng quản việc Weibo, đêm nay sẽ thuận theo anh.”

“Nếu không ――”