Thống Lĩnh chỉ huy Cẩm Y Vệ tới trước mặt Tần Như Nguyệt, “Tham kiến trưởng công chúa, xin người nén bi thương.”Thẩm Mặc, năm nay gần 30 tuổi, chưa cưới vợ, không có con cái, trong phủ không có một thϊếp thất nào, cũng không có nha hoàn thông phòng. Đã từng có quan viên có ý đồ đưa mỹ nữ tới cho hắn, nhưng đều bị hắn cự tuyệt, thậm chí hắn còn ra tay tra soát tài sản của nhà quan viên kia.
Người khác hỏi hắn, hắn liền nói: Không có chuyện gì mà tỏ ra ân cần, chỉ có thể là đã làm chuyện không đứng đắn .
Tần Như Nguyệt nhìn thấy Thẩm Mặc, cũng không sợ hãi. Nam nhân của nàng đã chết, những gia nhân trong nhà cũng vô dụng, Hoàng đế đệ đệ của nàng cũng không đến mức ở ngay lúc này làm nàng khó xử. Huống chi, nàng giúp đỡ đệ đệ ngồi ổn ngôi vị Hoàng đế, đệ đệ vẫn luôn cảm thấy nợ người tỷ tỷ nàng.
Đương kim Thái Hậu cũng còn sống, Tần Như Nguyệt cho rằng bản thân vẫn có thể cạnh tranh cùng nam nữ chính trong nguyên tác. Trong nguyên tác, nhân vật phụ - mẹ chồng độc ác đã thỏa hiệp rất nhiều để không vạch trần bê bối gia đình nhưng nàng thì không thể cúi đầu.
“Thẩm đại nhân.” Tần Như Nguyệt khẽ gật đầu.
“Hầu gia vì quốc gia hy sinh thân mình, thật đáng khâm phục.” Thẩm Mặc đương nhiên không phải tới tra soát tài sản phủ Vĩnh Bình Hầu, hắn vẫn luôn chú ý tới động thái ở đây, chỉ nhìn thấy Triệu Nguyên Khải cùng một nữ tử bị đuổi ra ngoài.
Thẩm Mặc tai mắt đông đảo, sớm đã biết chuyện của Triệu Nguyên Khải cùng Úc Thục Nhàn. Chẳng qua là hắn không phải thân thích của Triệu Nguyên Khải, cũng không thích nhúng tay vào việc riêng của người khác việc, cho nên không nói.
Ai biết Triệu Nguyên Khải hôm nay thế nhưng ở ngay ngày trọng đại mang theo nữ nhân bên ngoài nghênh ngang vào nhà, Thẩm Mặc nhìn thấy Chiêu Dương trưởng công chúa thần sắc tiều tụy, chỉ cảm thấy Triệu Nguyên Khải chẳng có hiểu biết một chút nào.
Thẩm Mặc cung kính dâng hương cho Vĩnh Bình Hầu, sau đó, hắn liền mang theo người rời đi. Hắn đến và đi, nhanh như thời gian đang đuổi phía sau hắn.
Mọi người không thích Cẩm Y Vệ, Thẩm Mặc cũng không phải không biết, hắn cũng không có ý nán lại đây lâu. Chờ Thẩm Mặc ra tới cửa, hắn nhìn thấy Triệu Nguyên Khải cùng Úc Thục Nhàn quỳ gối bên kia, Thẩm Mặc một chân liền đem Triệu Nguyên Khải đá sang một bên.
“Ngươi đá ta?” Triệu Nguyên Khải kinh ngạc.
Thế nhưng, Thẩm Mặc căn bản không quan tâm tới Triệu Nguyên Khải, hắn trực tiếp rời đi. Triệu Nguyên Khải ngẩng đầu, hắn nhìn người đến là Cẩm Y Vệ, cũng không dám hé răng.
Úc Thục Nhàn chỉ cảm thấy nghẹn khuất, nàng ta thậm chí đã nói cho Triệu Nguyên Khải biết nàng ta có thai, nhưng Triệu Nguyên Khải cũng không bảo nàng ta đứng lên. Tuy rằng quỳ gối không có khả năng sinh non, nhưng nàng ta cũng không muốn quỳ. Nhưng Triệu Nguyên Khải không nói gì, nàng ta cũng chỉ có thể quỳ cùng hắn, để cho Triệu Nguyên Khải biết nàng ta sẽ cùng hắn đồng cam cộng khổ.
Mang thai, đều là giả!
Úc Thục Nhàn căn bản không có mang thai, đều là do nàng ta mua chuộc đại phu. Nàng ta nghĩ bản thân sẽ sớm mang thai thật sự, chỉ cần có thể sớm gả vào Hầu phủ, nhưng vấn đề là Chiêu Dương trưởng công chúa căn bản không quan tâm tới đứa con trong bụng nàng ta, còn muốn rót cho nàng ta một chén thuốc phá thai.
Uống thuốc phá thai ư…… Cũng không phải không thể, Úc Thục Nhàn ánh mắt hơi lóe, nàng cần tìm một cơ hội, làm Triệu Nguyên Khải biết Chiêu Dương trưởng công chúa thật sự rất ác độc.
Vào ngày đưa tang của Vĩnh Bình Hầu, không ít bá tánh tế lễ dọc đường, những người đó đều thật lòng cảm tạ Vĩnh Bình Hầu.
Đoàn người của phủ Vĩnh Bình Hầu tạm thời ở lại hai ngày trong Tướng Quốc Tự, họ cũng không nhất thiết phải chờ bảy bảy bốn mươi chín ngày mới trở về.
Triệu Nguyên Khải thân là trưởng tử, hắn không thể thật sự không xuất hiện, nếu hắn không xuất hiện, điều đó chứng minh hắn quả thật bất hiếu. Vì thế Triệu Nguyên Khải để Úc Thục Nhàn đi về nhà trước, nhưng Úc Thục Nhàn làm sao nguyện ý trở về.
"Ta đi cùng chàng.” Úc Thục Nhàn cúi đầu nhìn về phía bụng nhỏ, “Cũng để tôn nhi của Hầu gia có thể nhìn thấy người, đưa tiễn người một đoạn đường.”
Triệu Nguyên Khải sớm đã đỡ Úc Thục Nhàn đứng dậy, hắn phải đuổi theo đội ngũ đưa tang, không thể cứ đứng mãi ở chỗ này.
“Đừng, sẽ mệt.” Triệu Nguyên Khải nói.
“Không mệt.” Úc Thục Nhàn lắc đầu, “Quan trọng nhất chính là không thể để Trưởng công chúa hiểu lầm chàng, không phải ta muốn vị trí Thế tử hay Hầu gia của chàng. Mà là do chàng chính là đích trưởng tử của Hầu gia, chàng vốn dĩ nên đến. Chúng ta không thể bởi vì lời người khác nói liền tự loạn tư tưởng, Trưởng công chúa là mẫu thân của chàng, còn chăm sóc chàng mười mấy năm, làm sao có khả năng một chút cảm tình cũng không có.”
Úc Thục Nhàn không tin Chiêu Dương trưởng công chúa sẽ thật sự không để Triệu Nguyên Khải kế thừa ngôi vị Thế tử, Chiêu Dương trưởng công chúa đúng là còn có con khác, nhưng hai đứa con đó cũng không được bồi dưỡng để trở thành Thế tử. Vĩnh Bình Hầu qua đời, Hầu phủ thiếu đi người lãnh đạo, Chiêu Dương trưởng công chúa nên để Triệu Nguyên Khải kế thừa tước vị càng sớm càng tốt.
“ Nếu thật sự không được, chúng ta giả bộ chia tay trước……”
“Mẫu thân có thể điều tra ra.” Triệu Nguyên Khải nói, hắn gắt gao mà bắt lấy tay Úc Thục Nhàn, càng thêm đau lòng cho người trong lòng.
Úc Thục Nhàn lớn lên không phải đặc biệt đẹp, nhưng nàng ta trời sinh tự mang một cỗ khí chất yếu đuối, làm cho một vài nam nhân nhìn thấy không tự chủ được liền muốn đem nàng ta bảo vệ. Khi nàng tranh cãi với người khác, những nam nhân đó cũng sẽ cảm thấy nàng ta đang cố tỏ ra kiên cường, còn khi nàng ta tỏ ra nhu nhược, những nam nhân đó lại cảm thấy nàng bị người khi dễ.
Tóm lại, diện mạo của Úc Thục Nhàn quá gạt người.
“Không cần lo lắng, mẫu thân sẽ thu nhận nàng.” Triệu Nguyên Khải nói, “Ta là Thế tử của Hầu phủ, tương lai là Vĩnh Bình Hầu, cũng không thể làm ra việc giả chia tay, việc đó sẽ chỉ làm người khác cảm thấy ta không coi trọng tình nghĩa, cho rằng ta nói không giữ lời.”
“Ta thật có lỗi với chàng.” Úc thục nhàn nói, “Chàng vốn là Thế tử cao cao tại thượng, thế mà lại vì ta khom lưng cúi đầu, Trưởng công chúa cứ phải đả kích lòng tự trọng của chàng, ra oai phủ đầu với chúng ta mới được sao? Không cần ra oai phủ đầu, ta ngày sau cũng sẽ tôn kính bà mà.”
“Ta không sao, nàng mới là người chịu ủy khuất. Giống như lời nàng nói, ta là con trai của mẫu thân, mẫu thân nhất định sẽ không làm gì tổn hại đến ta.” Triệu Nguyên Khải không lo lắng Chiêu Dương trưởng công chúa sẽ làm khó hắn, hắn chỉ lo lắng mẫu thân làm khó Úc Thục Nhàn, “Chờ mọi chuyện kết thúc, nàng hãy ở bên cạnh ta, đừng đi nơi khác.”
“Được, đều nghe chàng.” Úc Thục Nhàn thật cẩn thận hỏi, “Nếu trưởng công chúa để ta đi thì sao?”
“Nàng không cần đi, chờ ta đi cùng nàng.” Triệu Nguyên Khải nói.
“Ừm.” Úc Thục Nhàn khóe môi hơi cong, trong mắt mang theo ý cười, Triệu Nguyên Khải đối với nàng ta thật tốt.
Trong chốc lát sau, xe ngựa tới, Triệu Nguyên Khải nâng Úc Thục Nhàn lên xe ngựa, bọn họ cùng đi Tướng Quốc Tự.
Úc Thục Nhàn ở trên xe ngựa muốn hỏi Triệu Nguyên Khải có thể mau chóng kế thừa tước vị hay không, nhưng nàng ta không thể hỏi, hỏi nhiều, liền dễ làm người khác nhận định nàng ta là nhìn trúng tước vị.
Bên trong sương phòng Tướng Quốc Tự, Tần Như Nguyệt biết được Triệu Nguyên Khải mang theo Úc Thục Nhàn tới, sự lạnh lẽo trên mặt càng đậm.
Liễu ma ma hầu hạ Chiêu Dương trưởng công chúa nhiều năm, bà biết chủ tử nhà mình đã thực sự tức giận.
“Trưởng công chúa.” Liễu ma ma nói, “Người uống một ngụm trà, chớ nên tức giận hại thân thể.”
“Ta không sao, đại nhi tử vô dụng, còn có nhi tử khác.” Tần Như Nguyệt nói, “Triệu Nguyên Khải, hắn thật đúng là xem trọng bản thân.”
Hôm qua Tần Như Nguyệt cũng đã tiến cung, nàng chính miệng nói cho Hoàng đế, nói Triệu Nguyên Khải tuổi nhỏ, còn phải chờ một chút, hắn không thể kế thừa tước vị nhanh như vậy. Tần Như Nguyệt chính là lo lắng Hoàng đế sẽ hạ thánh chỉ để Triệu Nguyên Khải kế thừa tước vị, điều này là không thể được.
Hoàng đế nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao có thể để người khác tùy ý kháng chỉ không tuân.
Tần Như Nguyệt đã sớm tính toán kỹ, cũng đã thực hiện kế hoạch. Nếu không phải Triệu Nguyên Khải làm ra những hành động bất hiếu đó, chỉ cái việc chưa thành thân đã đưa nữ nhân bên ngoài tới cửa, đã đủ để lay động vị trí Thế tử của Triệu Nguyên Khải, người khác nhất định cũng cảm thấy Trưởng công chúa nàng quá mức nhẫn tâm.
Nàng hiện tại chính là chờ Triệu Nguyên Khải cùng Úc Thục Nhàn đến.
Tần Như Nguyệt nâng chung trà lên uống một ngụm, nửa đời trước của nàng đã đi qua rất nhiều mưa gió, nàng không phải nữ nhân vì sự ra đi của một nam nhân liền sống không được, không phải không có Vĩnh Bình Hầu, nàng liền không thể xử lý những việc này.
Triệu Tuyết Trinh không dám đi tìm Tần như nguyệt, nàng ta sợ Tần Như Nguyệt nói gì về nàng ta, nên cũng chỉ dám đi tìm Triệu Nguyên Khải.
Triệu Nguyên Khải sau khi dàn xếp xong cho Úc Thục Nhàn, lúc này mới đi ra sương phòng .
“Đại ca.” Triệu Tuyết Trinh tiến lên.
Hai người đi ở trong viện, Triệu Tuyết Trinh lo lắng mẫu thân thật sự xuống tay với bọn họ.
“Mẫu thân người……”
“Mẫu thân là một người mạnh miệng mềm lòng, không cần sợ.” Triệu Nguyên Khải nói, “Trước kia, muội không học tập nữ hồng, sợ đâm bị thương tay, mẫu thân cũng không có ép buộc muội.”
“Nhưng mà…… nhưng mà nếu giữ đạo hiếu……Đầu xuân sang năm muội cũng không thể xuất giá.” Triệu Tuyết Trinh không vui, “Dựa theo quy định triều đình, nữ tử ít nhất phải giữ đạo hiếu một năm.”
Có địa phương thậm chí muốn nữ tử giữ đạo hiếu ba năm, bọn họ cũng mặc kệ quy định của triều đình, chỉ dựa theo gia quy của dòng tộc mà làm.
Triệu Tuyết Trinh lo lắng mẫu thân muốn nàng giữ đạo hiếu ba năm, nếu thật là vậy, nàng liền biến thành gái lỡ thì. Rõ ràng Tần Như Nguyệt không có nói những lời này, Triệu Tuyết Trinh đã ở đây suy đoán, nàng chỉ hận không thể có thể sớm gả ra ngoài.
Phụ thân đã chết, Triệu Tuyết Trinh cũng không nghĩ đến cái chết của phụ thân mình sẽ mang lại bao chấn động cho gia đình, nàng chỉ muốn xuất giá sớm một chút.
“Còn có đại ca, huynh nhờ bà vυ' chiếu cố…… Chăm sóc đại tẩu.” Triệu Tuyết Trinh trực tiếp gọi Úc Thục Nhàn như vậy, giống như Úc Thục Nhàn đã gả vào Hầu phủ, “Đây cũng không phải kế lâu dài, vẫn là chờ đến ngày hạ sinh, mẫu thân nhìn hài tử, người chắc sẽ mềm lòng?”
Triệu Tuyết Trinh bực bội, bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể nhìn thái độ của mẫu thân. Thậm chí có lúc, Triệu Tuyết Trinh hy vọng người chết là Chiêu Dương trưởng công chúa, chứ không phải Vĩnh Bình Hầu.
“Nói như vậy, đại ca, tình huống của huynh có lẽ còn tốt hơn so với muội một chút.” Triệu Tuyết Trinh phiền muộn, “ Muội sợ…… Muội sợ…… Sợ nhà chồng muội chờ không kịp, sợ nha hoàn thông phòng kia thật sự mang thai.”
Mặc dù mọi người đều nói Chiêu Dương trưởng công chúa rất lợi hại, nhưng Triệu Tuyết Trinh vẫn không thích mẫu thân của nàng. Nàng cho rằng mẫu thân không giống như nữ tử khác hiền lương thục đức, người khác tôn kính mẫu thân của nàng, là bởi vì thân phận của mẫu thân. Nếu mẫu thân không phải Trưởng công chúa, mẫu thân nhất định sẽ bởi vì ghen tị ương ngạnh mà bị hưu.
“Nếu không, chúng ta đi tìm tổ mẫu đi.” Triệu Tuyết Trinh nói, “Tổ mẫu tất nhiên sẽ giúp đỡ huynh muội ta.”
Triệu lão thái thái không có ở tại phủ Vĩnh Bình Hầu, mà là ở cùng một chỗ với đại nhi tử của bà. Phu quân của Triệu lão thái thái thời trẻ chỉ là một người đàn ông nghèo, cưới cũng là cưới một thôn phụ quê mùa, sau này trở thành tướng quân, cũng không có tước vị. Danh hiệu Vĩnh Bình Hầu là do chính hắn nỗ lực có được, đương nhiên cũng có công lao dạy dỗ của phụ thân hắn.
Mà Triệu lão thái thái ngoài mặt tự đắc có Trưởng công chúa làm con dâu, nhưng đồng thời, bà cũng cảm thấy Chiêu Dương Trưởng công chúa không đủ kính trọng bà, bà nghĩ nàng thích khoe mẫu thân - ân huệ của con rể.
Lúc này, Triệu lão thái thái đang ngồi ở sương phòng ăn điểm tâm, để nàng con dâu cả hầu hạ bà, bà nghe con dâu cả nói xong việc của Triệu Nguyên Khải, chỉ nói, “Nàng ta đâu phải xem thường cô nương kia, rõ ràng nàng ta chính là xem thường xuất thân nông thôn của bà già này!”