Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Chương 11

Đạt được sự hứa hẹn của Lâm Đường Đường, Vạn Chiêu vô cùng vui vẻ, tung tăng nhảy nhót cùng Vạn Tranh trở về nhà.

Tuy rằng Vạn Tranh vẫn luôn không có nói lời nào, nhưng mà dựa vào tính cách một lời không hợp thì liền mắng em trai mình, lại còn cướp lại kẹo trả cho cho cô của Vạn Tranh. Thì nếu như không hé răng lời nào thì liền đại biểu cho sự đồng ý.

Hơn nữa Lâm Đường Đường để ý, Vạn Tranh luôn học điệu bộ nói chuyện người lớn kia trên thực tế lại là người lời nói cùng hành động lại không đồng nhất.

Thời điểm cô đưa kẹo cho Vạn Chiêu, Vạn Chiêu còn chưa kịp đưa kẹo qua thì Vạn Tranh đã duỗi cánh tay qua lấy phần kẹo của mình trước. Lại còn làm bộ như không có việc gì mà nhanh chóng đem kẹo bỏ vào túi quần, ngay cả tay đút vào túi quần cũng luyến tiếc lấy ra.

Làm cô còn lo lắng viên kẹo đều bị Vạn Tranh cầm đến chảy ra.

Đợi đến khi hoàn tất đăng ký công điểm, thì sắc trời đã không còn sớm nữa, ánh chiều tà màu đỏ cam cũng đã ra tới.

Lâm Đường Đường cảm thấy bản thân có chút đói bụng. Cô lột một viên kẹo nhét vào miệng, mới miễn cưỡng ngăn được cảm giác đói.

Về đến chỗ ở của thanh niên trí thức, thời điểm đi vào phòng thì cô liền đối mặt với Hà Ngọc Anh.

Hà Ngọc Anh trợn trắng mắt nhìn cô một cái, không nói gì, mà vòng qua cô trực tiếp đi ra ngoài cửa.

Lâm Đường Đường cũng không thèm để ý đến, hiện tại cô tương đối tò mò về cài nhà ở dùng hỗn hợp đất đá mà dựng thành.

Loại nhà ở này trong thành phố cô chưa từng thấy qua. Ngôi nhà này nhìn giống như là được tùy thời mà dựng lên, chỉnh thể của căn nhà nhìn qua vô cùng lộn xộn!

Nhưng mà cũng được tính là lớn. Thanh niên trí thức có 11 người, trong đó có 5 nam và 6 nữ.

Bởi vì nhân số đông, nên trong thôn đã cấp một căn nhà lớn cho nhóm thanh niên trí thức. Ngoại trừ hai gian phòng ở lớn còn có một phòng bếp.

Hiện tại đã có người ở trong phòng bếp nấu cơm, đoán chừng là đến phiên nhóm nữ thanh niên trí thức nên bây giờ trong phòng không có ai.

Giang Tiểu Nhã cũng không có ở trong phòng.

Lâm Đường Đường dự theo ký ức mà tìm đến giường ngủ của mình, chờ đến khi nhìn thấy cái giường, cô có chút há hốc miệng.

Trong nhận thức của Lâm Đường Đường, cái này căn bản không thể tính là giường được.

Khăn trải giường được làm bằng một tầng bông mỏng, phía dưới khăn trải giường là một đống rơm rạ màu vàng, phía dưới lớp rơm rạ là khối ván gỗ, mà phía dưới vãn gỗ lại càng làm người ta hoang mang.

Là khối đá cao thấp không chênh lệch nhau lắm.

Cái này thật sự có thể ngủ được sao?

Lâm Đường Đường tràn đầy nghi ngờ, thấp thỏm ngồi lên giường thử một chút.

Không ngờ cái giường này vẫn còn rất ổn, không vì mấy khối đá không đồng nhất mà lung lay. Tuy rằng hôm nay cũng không có làm việc gì, nhưng khi ngồi ở trên giường trong nháy mắt cô có cảm giác đặc biệt mệt mỏi.

Vừa nóng vừa mệt, lại còn đói nữa, quả thật là..!

Lâm Đường Đường không muốn nhúc nhích nữa, dứt khoát trực tiếp nằm trên giường bắt đầu dạo quanh thương thành hệ thống.

Tuy rằng rất muốn mua một cái nệm một cái khăn trải giường thậm chí là một giường, nhưng mà điều kiện không cho phép.

Nếu như cô thật sự mua một cái niệm từ trên trấn đem về, thì nước miếng của người trong thôn cùng mấy thanh niên trí thức khác cũng đủ diềm chết cô luôn!

Hơn nữa niệm ở niên đại này cũng không thoải mái gì.

Không còn cách nào, Lâm Đường Đường chỉ có thể lùi một bước mua một cái khăn trải giường thoạt nhìn có chút mềm mại cùng màu sắc cổ xưa cho vào xe mua sắm.

Ngày mai sẽ lấy thứ này ra, nói là người nhà từ trong thành gửi đến, ở trên trấn không có.

Ăn, mặc, ở, đi lại đều phải giải quyết, bây giờ chỉ còn lại vấn đề ăn.

Vấn đề đến rồi! Cô không biết nấu cơm.

Nhà thanh niên trí thức có quy định, các thanh niên trí thức đều phải thay phiên nhau nấu cơm. Mỗi ngày hai người cùng nhau, làm 3 bữa sáng trưa chiều cho tất cả mọi người.

Trước kia nguyên chủ miễn cưỡng còn có thể hỗ trợ nhóm lửa, nấu chút cháo gì đó, nhưng Lâm Đường Đường thì hoàn toàn không biết gì cả!

Đừng nói là loại bếp củi cổ xưa này, ngay cả bếp gas bếp điện từ cô cũng chưa từng sử dụng qua.

Phải nghĩ biện pháp!

Nằm trên giường lựa thêm một ít đồ cho vào xe mua sắm, thì Dương Hồng người phụ trách nấu cơm hôm nay đến kêu cô đi ăn cơm.

Lâm Đường Đường vốn cũng không có bao nhiêu hy vọng với đồ ăn của niên đại này, nhưng đến khi nhìn thấy tất cả mọi người cùng ngồi vây quanh cái bàn gỗ không biết đã vấy bẩn dầu mỡ không biết bao năm, cô vẫn phải trợn trắng mắt.

Càng làm cho Lâm Đường Đường hỏng mất chính là, trên bàn không có bất kỳ món ăn nào đàng hoàng, chỉ có mấy dĩa rau xanh không biết là luộc hay xào.

Mười một người, mỗi người một chén cháo thêm một cái bánh bột bắp màu vàng.

Đây chính là cơm chiều!

Giữa trưa còn nằm trên sô pha ăn dâu tây cherry, buổi tối thế nhưng đã phải uống cháo ngũ cốc nuốt rau xanh. Loại chênh lệch này đổi lại là ai cũng đều khó mà tiếp thu nổi.

Huống chi sau khi Lâm Đường Đường uống thử một ngụm cháo ngũ cốc còn ăn phải hai cái hạt gì đó cứng cứng. Cô nhổ ra nhìn thử, thì ra là hạt thóc còn chưa kịp làm sạch vỏ.

Nhìn kỹ lại, đan xem bên trong cháu còn có không ít hạt thóc như thế. Lâm Đường Đường bây giờ muốn làm bộ cũng làm không nổi nữa.