Hai anh em Vạn Tranh đang ngồi trên đất nghỉ ngơi, nhìn thấy Lâm Đường Đường trở về. Vạn Chiêu lập tức hưng phấn vọt đến trước mặt cô, ngửa đầu chờ mong nhìn chằm chằm cô.
“ Chị gái, khoai tây trong đất đã được đào sẵn rồi, bọn tôi thu rất nhanh. Chúng tôi đã tính giúp chị rồi, một chút nữa chị có thể trực tiếp nhận được 10 công điểm đó!”
Lâm Đường Đường cười gật đầu, vốn muốn học người ta mà sờ đầu Vạn Chiêu khen thưởng như khen thưởng mà người khác thường làm.
Nhưng vừa nhìn đến phần đầu đầy mồ hôi cùng bùn đất của Vạn Chiêu, cô lại nhanh chonhs thay đổi phương hướng, móc ra từ trong túi ra 2 viên kẹo.
“ Đây là phần kẹo đã đáp ứng cho 2 người.”
“ Cảm ơn chị gái.”
Vạn Chiêu cao hứng nhận lấy kẹo, chạy như bay về phía Vạn Tranh, chia cho Vạn Tranh 1 viên kẹo.
“ Anh, đây là của anh!”
Vạn Chiêu cẩn thận đem kẹo bỏ vào trong túi quần, còn vỗ vỗ xem có rớt hay không. Hình ảnh này vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Lâm Đường Đường cảm thấy hai đứa bé này phẩm chất quả thực không tệ. Nhưng hai người họ giống như điều kiện trong nhà đặc biệt kém.
Giày người khác thường mang là giày vải, mà hai người mang lại là giày rớm.
Lâm Đường Đường nghĩ đến tương lai đoán chừng mình sẽ còn có thời gian dài nhờ hai người đến hỗ trợ, thời điểm hai người họ chuẩn bị kết thúc công việc liền nhanh chóng đi qua,
Vạn Tranh vẫn luôn bày ra bộ mặt lạnh tanh, cô cảm thấy mình khó mà mở lời, cho nên đã nói chuyện với Vạn Chiêu.
“ Bạn nhỏ, cậu tên Vạn Chiêu có đúng không? Anh trai em tên là gì thế? Chị có thể thương lượng chút chuyện với hai người không?”
Cô đi đến bên cạnh Vạn Chiêu, dựng thẳng một ngón tay lên, đáng thương vô cùng nói.
“ Chỉ một chút!”
Vạn Chiêu trộm nhìn vận tranh một cái, thấy Vạn Tranh không có ý muốn từ chối, vội vàng bày ra vẻ mặt tươi cười.
“ Có thể nha! Anh trai em tên Vạn Tranh, tranh trong thiết cốt tranh tranh! Chị gái, chị muốn nói cái gì?”
Quả nhiên Tiểu Vạn Chiêu vẫn là đáng yêu nhất!
Lâm Đường Đường mau chóng bị đứa bé ngây thơ chất phác này làm cảm động đến xỉu. Cô cố nhịn lại cảm xúc muốn sờ đầu Vạn Chiêu lại, có chút ngại ngùng mà nhìn xuống đất.
“ Kỳ thật là chị chỉ muốn hỏi hai người có muốn mỗi ngày đều có kẹo sữa ăn hay không? Chị có rất nhiều kẹo, chỉ cần hai người giúp chị làm những việc trên ruộng, mỗi ngày chị sẽ cho hai người kẹo sữa ăn.”
“ Hơn nữa nếu như hai người ăn ngán kẹo sữa muốn ăn cái khác cũng có thể, ngày mai chị có thể lên trấn để lấy đồ rồi, đến lúc đó chị có thể cho hai người thịt khô hoặc những thứ khác nữa. Được không?”
Lâm Đường Đường cẩn thận hỏi, chủ yếu là sợ vạ tranh luôn bày mặt lạnh ở bên cạnh không đồng ý.
Nhưng mà Vạn Chiêu hiển nhiên đã quên lời dặn dò của anh trai mình, nghe lời cô nói mà nước miếng đều chảy ra rồi.
“ Chị gái, chị nói có thật không? Chỉ cần bọn em giúp chị làm việc thì chị sẽ cho chúng em kẹo sữa cùng thịt khô thật sao? Sẽ không gạt bọn em chứ?”
Vạn Chiêu ngây thơ đặt câu hỏi, ngược lại làm cho Lâm Đường Đường trong lòng nổi lên nhiều băn khoăn.
Việc nhà nông vừa nhiều vừa mệt như vậy, cô chỉ dùng mấy đồ ăn vặt mà thuê hai đứa bé làm cu li, lòng dạ cũng thật độc ác.
Nhưng mà cô không làm được việc nhà nông.
Thời điểm xuyên đến thời tiết còn chưa có đến thời điểm nóng nhất, mà cô còn cảm thấy cả người mình đều sắp tan chảy ra.
Hơn nữa chỉ mới có rút mấy dây khoai tây thôi mà tay đã bị ma sát đến bị thương, nếu như sau này nếu như mặt trời lêи đỉиɦ mà cô còn phải đi rút khoai tây, vậy thì tay cô khẳng ddingj liền bị phế luôn rồi!
Nếu như có thể cô vẫn muốn mướn người trong thôn đến hỗ trợ mình làm việc hơn. Nhưng vì thanh danh của nguyên chủ quá kém, hiện tại cô căn bản không thể tiếp cận được người khác. Nhà nào cùng coi chừng con trai chồng mình đến gắt gao.
Bây giờ cô chỉ có thể làm một lão bản lòng dạ hiểm độc thôi.
“ Yên tâm đi, chị sẽ không lừa hai người đâu.”
Vì để lấy sự tín nhiệm của hai anh em họ, Lâm Đường Đường lại móc ra 2 viên kẹo chia cho hai người họ.
“ Vậy làm giống như hôm nay đi, chị đưa mỗi người một viên kẹo trước, ngày mai hai người thu hoạch khoai tây trong đất giúp chị xong rồi, đến lúc đó chị lại đi thêm cho mỗi người một viên, thế nào?”
Hành động này của Lâm Đường Đường tương đối có thành ý, ngay cả Vạn Tranh suốt buổi trưng cái mặt lạnh ra thì cũng trở nên hoàn hoãn hơn.
Vạ chiêu càng thêm vui mừng vô cùng, vội vàng nhận lấy.
“ Chị gái yên tâm đi, việc trong đất của chị sau này sẽ do hai đứa em bao hết!”
Vạn Chiêu vỗ ngực bảo đảm, vừa lúc có mấy đứa khác trong thôn tò mò nhìn về phía bọn họ.
Sắc mặt Vạn Chiêu lập tức trở nên khẩn trương. Vạn Chiêu ngẩng đầu lên, có chút ngại ngùng cào nhẹ cái ót.
“ Chị gái, bọn em sẽ cố gắng làm việc thật nhanh, về sau chị có việc thì chị có thể đến tìm bọn em trước, đừng tìm người khác đến hỗ trợ được không?”
Lâm Đường Đường sửng sốt một chút mới phản ứng lại, thì ra là Vạn Chiêu đang sợ người khác đến cướp chén cơm của hai người họ.
Thật là,
Em trai à, em có nghĩ đến, kỳ thật là không phải chị không muốn đến tìm người khác, mà là người khác không muốn phản ứng lại chị hay không?
Hơn nữa thời điểm buổi chiều chị đến tìm hai người, hai người cũng không có nói như vậy mà.
Lâm Đường Đường cảm thấu có chút dở khóc dở cười.
“ Yên tâm đi, về sau chị chỉ tìm hai người thôi, không đến tìm người khác.”