Trong lòng Lâm Đường Đường cũng không thấy dễ chịu gì mấy.
Đến khi Vạn Túng đi đến bên cạnh cô, đột nhiên đưa cho cô một quả nho nhỏ đã được rửa sạch.
“ Đây là buổi sáng tôi lên núi hái được, đã rửa sạch, có thể trực tiếp ăn.”
Thời điểm Vạn Túng nói lời này còn cố ý xụ mặt, nhưng khi Lâm Đường Đường ngẩng đầu lên anh thì anh lại không được tự nhiên, lỗ tai cũng lén lút đỏ.
Cảm giác không thoải mái trong lòng Lâm Đường Đường giống như lập tức tiêu tán đi. Cô tò mò cầm lấy quả nho màu tím đen từ trong tay Vạn Túng, có chút kinh ngạc.
“ Trên núi có quả nho sao?”
Thần kỳ như thế sao? Cô còn cho rằng niên đại này sẽ không có thứ trái cây xa xỉ như quả nho đâu.
Vạn Túng nhìn khuôn mặt trắng noãn của Lâm Đường Đường dưới ánh mặt trời, thời điểm mở to đôi mắt đuôi mắt còn có chút phiếm hồng, trái tim trong l*иg ngực lại lần nữa đạp kịch liệt lên.
Trong lòng anh giống như là đang có người gỗ trống, chấn động đến mức anh không còn nghe thấy nổi âm thanh nói chuyện của bản thân mình.
“ Đây là nho dại, không được ngọt lắm, nhưng chín thì vẫn có thể ăn được.”
Vạn Túng giải thích đơn giản một chút, Lâm Đường Đường cũng có chút thèm ăn, tò mò đem quả nho thả vào miệng mình.
Quả thật là không được ngọt như những quả nho được cải tiến ở hiện đại, nhưng loại chua chua ngọt ngọt này rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác, làm cho người ta ăn một quả lại muốn ăn thêm một quả nữa.
Vì thế Lâm Đường Đường vừa đi vừa lấy nho từ trong tay Vạn Túng, chỉ trong chốc lát liền đem nắm nho dại vốn dĩ cũng không nhiều kia ăn sạch.
Lúc này, Vạn Chiêu cùng Vạn Tranh cũng nhảy nhót đuổi tới.
Nhưng bất ngờ là tiểu quỷ tham ăn như Vạn Chiêu lại không có tùy tiện không công đến hỏi bọn họ đang ăn cái gì, mà cùng Vạn Tranh đi theo phía sau hai người họ. Hai tiểu gia hỏa không biết là đang nhỏ giọng bàn luận cái gì, thỉnh thoảng còn cười trộm vài tiếng.
Lâm Đường Đường đột nhiên nhanh trí, giống như đã hiểu tại sao Vạn Túng lại cho cô nho rồi.
Cô ngẩng đầu lên, có chút kinh hỉ.
“ Vạn Túng, có phải là anh đã đồng ý đề nghị của tôi rồi không?”
Kỳ thật lời này Vạn Túng vẫn chưa nghĩ ra mình phải moe lời như thế nào.
Lâm Đường Đường nhắc đến, anh lại xấu hổ đem tầm mắt di chuyển đến mặt đất ở bên cạnh.
“ Đúng.”
Tối hôm qua anh chỉ thuận miệng hỏi một câu, mấy tiểu tử kia liền cùng anh hàn huyên thật lâu. Hơn nữa mỗi khi anh đưa ra một điểm cố kỵ mấy tên tiểu tử đó lập tức đưa ra biện pháp giải quyết, cuối cùng thậm chí còn chạy đến phòng của lão ba.
Ba anh từ mười năm trước ngã xong chặt đứt chân, lại mất thêm vợ, vẫn luôn đắm chìm trong thống khổ tự trách không thể thoát ra được. Hơn nữa ông ấy hằng năm luôn ru rú trong nhà, tính tình cũng trở nên cực kỳ quái đảng lại có chút tự ti, cũng không cho bất kỳ kẻ nào đến giúp ông ấy.
Vạn Túng hoàn toàn không ngờ ba anh lại đồng ý với đề nghị của Lâm Đường Đường, thậm chí còn chủ động đưa phòng của mình ra, ông ấy sẽ ngủ cùng với ba tiểu gia hỏa kia.
Làm cho anh càng bất ngờ hơn chính là sáng sớm hôm nay ba anh còn kêu Vạn Tranh cùng Vạn Chiêu đến phòng ông ấy thu thập đồ đạc, còn đặc biệt kêu hai người Vạn Tranh quét tước một lần.
Lúc ấy chút ít do dự trong lòng của anh cũng đã biến mất hoàn toàn.
Sau đó bởi vì quá kích động, anh không nhịn được lên núi chạy một vòng, tìm ra được một chút ít nho dại.
Nhưng chỉ chút ít đồ vật căn bản không đủ xem. Cũng hoàn toàn không đủ để trả lại cho cô.
Cho nên anh hoàn toàn không thể nào mở miệng ra nói đến nói chuyện này.
So với Vạn Túng quẫn bạch xấu hổ, Lâm Đường Đường lại vô cùng hào hứng!
Rốt cuộc thì cô cũng đã có lý do rời khỏi nhà ở của thanh niên trí thức rồi!
Không cần phải lo lắng hãi hùng nửa đêm sẽ bị bóp chết, cũng không cần suy xét không xử lý tốt quan hệ mẹ chồng nàng dâu, lại còn có thể có một gian phòng riêng!
Nếu như thế cô không chỉ có thể tùy tiện ăn mặc duỗi người, còn có thể an toàn mua sắm đồ vật của thương thành hệ thống, không cần phải luôn lo lắng bị người khác phát hiện!
“ Chúng ta khi nào thì đi đến nói chuyện với đại đội trưởng? Tôi lúc nào cũng có thể dọn đi, đồ đạc cũng không tính là nhiều.”
Lâm Đường Đường hưng phấn mặc sức tưởng tượng cuộc sống tương lai của mình, mặt Vạn Túng lại ngày càng hồng lên.
“ Cô nói lúc nào có thể thì lúc đó liền có thể, tôi không có vấn đề gì.”
Vạn Túng cảm giác được bản thân mình vì khẩn trương mà âm thanh phát ra cũng trở nên run rẩy, thực xấu hổ!
Lâm Đường Đường lại hoàn toàn không có phát hiện.
“ Vậy nhà của anh còn phòng trống không? Nếu như được thì tôi muốn hôm nay dọn vào.”
Nhà ở thanh niên trí thức kia một ngày cô cũng không ở nổi nữa!
Mỗi ngày đều là bột bắp!
Hơn nữa ngày nào cũng phải chịu đựng sự quấy rối của Thẩm Văn Ngạn, còn có âm mưu quỷ kế của mấy người Giang Tiểu Nhã!
Tuy rằng bản thân xuyên qua mới có ba ngày nhưng cô lại có cảm giác mình đã xuyên qua được ba tháng!
Những ngày tháng tháng này quả thật không thể sống nổi nữa mà!
“ Hôm nay sao?”
Vạn Túng nhấp môi dưới, có chút khẩn trương nhìn Lâm Đường Đường một cái, lại nhanh chóng dời tầm mắt đi.
“ Cô không cần thu thập hành lý một chút sao?”
Lâm Đường Đường vung tay nhỏ lên, đặc biệt hào sảng.
“ Không có gì tốt để thu thập cả, những đồ vật muốn mang theo tôi đều cất vào trong rương, những đồ ở trên muốn mang đi thì chỉ cần cuốn một cái là có thể mang đi, rất nhanh chóng.”
Lâm Đường Đường không định giữ lại đồ vật mà nguyên chủ lưu lại, bao gồm cả quần áo hay đồ dùng vệ sinh linh tinh gì đó.
Hai ngày nay cô đánh răng rửa mặt đều vụиɠ ŧяộʍ dùng bàn chải đánh răng cùng khăn lôиɠ ʍυa từ thương thành hệ thống. Sau khi dùng xong thì liền giấu ở trong rương, chưa từng bị ai phát hiện qua.