Thập Niên 70: Thanh Niên Trí Thức Kiều Diễm Được Tháo Hán Nuông Chiều

Chương 48

Lâm Đường Đường bị Vạn Chiêu kéo đi, chen lấn một hồi thì cũng đến được phía trước.

Không bao lâu người dân trong thôn đã đến đông đủ.

Lâm Đường Đường tùy ý quét mắt một cái, cơ hồ chỉ cần một cái liếc mắt thì cô đã nhìn thấy được Vạn Túng.

Trong đám người có chiều cao chỉ ở tầm thấp và trung bình, Vạn Túng thân cao 1m9 quả thật như hạc giữa bầy gà, cho dù đứng ở phía sau cùng cũng không ảnh hưởng chút gì đến tầm nhìn của anh,

Trong lòng Lâm Đường Đường có chút hâm mộ nho nhỏ, sau đó lại tò mò nhìn phía Hà Ngọc Anh đang ngồi ở dưới đất trung tâm sân đập lúa.

Mới chỉ qua một ngày mà Hà Ngọc Anh đã hoàn toàn thay đổi thành người khác.

Đầu tóc tán loạn như ổ gà, quần áo cũng dơ hề hề,ống quần hình như còn dính chút đồ vật màu vàng, nhìn qua quả thật quá ghê tởm.

Tuy rằng bộ dạng này của Hà Ngọc Anh thật sự rất đáng thương, nhưng Lâm Đường Đường thử tưởng tượng hậu quả mà mình không phát hiện ra âm mưu của cô ta thì bản thân sẽ có kết quả ra sao, chút ít thương cảm trong lòng cũng nhanh chóng biến mất không còn gì.

Tục ngữ có một câu rất hay.

Nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân!

Huống chi Hà Ngọc Anh đi đến kết cục này vốn dĩ chính là do cô ta tự bản thân mình làm ra!

Lâm Đường Đường cô từ trước đến nay luôn quang minh chính đại, chưa từng có ý muốn hãm hại mấy người bọn họ.

“ Đều đã đến đông đủ rồi chứ!”

Đại đội trưởng giơ loa lên, sắc mặt nghiêm túc quét mắt một vòng qua tất cả mọi người.

“ Hôm nay tôi mở hợp chủ yếu là muốn thông báo với mọi người một sự kiện phi thương ác liệt đã xảy ra trong thôn! Chuyện ngày hôm qua tôi nghĩ mọi người ít nhiều gì cũng đã nghe nói, chuyện hôm nay mà tôi muốn nói cũng chính là chuyện này!”

“ Vị đồng chí Hà Ngọc Anh này, có lẽ bởi vì ghen tị , thế nên đã vụиɠ ŧяộʍ rải đinh mũ lên giường của một nữ thanh niên trí thức khác! Mọi người điều biết, cái đinh này tuy rằng nhỏ nhưng Hà Ngọc Anh đã đem đinh đặt ở dưới gối nằm, cái này thì tuyệt đối không còn đơn giản là trò đùa giai nữa! Vạn nhất bị thương đến đầu, nhẹ thì chỉ bị thương nhẹ, nếu như nặng thì chóng mặt hoặc chết người đều có khả năng xảy ra!”

“ Loại hành vi này chính là hại tính mạng của người người mà không tự biết! Hà Ngọc Anh chỉ nghĩ đến sảng khoái nhất thời mà không hề nghĩ đến thiếu chút đã hại người khác bị thương, thậm chí là hại cả tính mạng!”

“ Đối với loại người này Lưu gia thôn chúng ta tuyệt đối không thể dung túng!”

“ Đúng! Hại người thì không thể dung túng được!”

“ Nhất định phải nhanh chóng trừng phạt cô ta! Làm cho cô ta phải nhớ kỹ lần giáo huấn này, về sau không dám hại người nữa!”

“.................”

Các thôn dân đều rất oán giận, mọi người mồm năm miệng mười hướng đến Hà Ngọc Anh mà mắng xối xả một hồi, mắng còn đủ thoải mái, thậm chí còn có người đi về nhà cầm chút lá cả hư hay trứng thối gì đó ném lên người cô ta.

Cơ hội như này chỉ có một lần không có lần thứ hai.

Chỉ trong chốc lát mà trên người Hà Ngọc Anh đã treo đầy những thứ dơ bẩn, lá cải trứng thối đủ loại đồ vật thối hoắc.

Hà Ngọc Anh giống như hoàn toàn không có sức lực đi giải thích hoặc phản kháng, vẫn luôn không ngừng khóc, còn luôn không ngừng nói bản thân mình đã biết sai rồi.

Đây là lần đầu tiên Lâm Đường Đường biết đến lạo trường hợp này.

Cô nghĩ Hà Ngọc Anh chỉ bị lôi ra để phê bình với tất cả mọi người thôi, không đến hành vi của mọi người lại kịch liệt như vậy.

Hình ảnh này không hiểu sau lại gợi nhớ cho cô nhớ đến những hình ảnh trong phim truyền hình cổ đại, trong đó những người phạm tội lớn sẽ bị nhốt vào l*иg sắt bị dắt đi dạo phố thị chúng.

Lâm Đường Đường cảm thấy có chút không khỏe. Thậm chí cô còn đột nhiên cảm thấy người dân trong thôn này có điểm đáng sợ.

Rõ ràng Hà Ngọc Anh còn chưa tổn hại gì đến lợi ích của bọn họ, nhưng ấc ý của bọn họ đối với Hà Ngọc Anh còn mãnh liệt hơn người bị hại là cô.

Cô nghĩ rồi lại nhìn, xoay người đi đến phía sau cùng.

Vạn Chiêu ở phía trước xem náo nhiệt đến hăng say hoàn toàn không phát hiện cô đã rời đi.

Lâm Đường Đường đi đến phía sau cùng nhưng lại không thể trực tiếp rời khỏi bởi vì cuộc họp còn chưa kết thúc.

Cũng may đại đội trưởng cũng không để mọi người phát tiết lâu lắm, thấy Hà Ngọc Anh nói bản thân đã biết sai rồi, ông ấy lại lần nữa giơ loa lên làm động tác dừng lại.

“ Được rồi mọi người, không cần phải ném đồ nữa, đồng chí Hà Ngọc Anh đã chịu trừng phạt làm đồng chí đó nên nhận, cũng đã nói về sau sẽ không tái phạm nữa.”

“ Nhưng xét thấy hành vi của đồng chí Hà Ngọc Anh ác độc quá mức, khó bảo đảm đồng chí ấy không tái phạm nữa. Cho nên đồng chí Hà Ngọc Anh cần phải ở lại chuồng heo một khoảng thời gian, mọi người có ý kiến gì không?”

Đại đội trưởng vừa nói xong, mọi người cũng chậm rãi tiêu bớt đi lửa giận, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận xem Hà Ngọc Anh phải ở chuồng heo cảnh tỉnh bao lâu.

Đương nhiên, tuy đại đội trưởng hỏi như thế nhưng kỳ thật nên để Hà Ngọc Anh ở lại chuồng heo bao lâu, ông ấy đã có quyết định trong lòng.

Chờ mọi người nghị luận xong, ông ấy quyết định thời gian xong thì lập tức kêu người đem Hà Ngọc Anh đi đến chuồng heo.

Cuộc họp cũng kết thúc tại đây.