Hệ Thống Của Nữ Chủ Lại Trói Định Nhầm Vai Ác

Chương 6

Ngu Ý vừa làm xong hết thảy, ngay sau đó, lưu quang rơi thẳng đến chỗ nước cạn trước cửa động, tạp ra tiếng nước bắn ào ào. Một bóng đen rơi xuống trong nước, ngay sau đó lại có mười tu sĩ khác rơi xuống theo, những người này nhanh chóng vây quanh bóng đen bốn phương tám hướng. Trong nhóm tu sĩ có người hét lớn một tiếng : “Dựng kiếm trận!”

Mấy chục thanh trường kiếm bay đến không trung, kết trận thành hình, kiếm quang dày đặc đan chéo ở bên nhau, đem bóng đen vây khốn ở giữa.

Bóng đen liếc mắt một cái nhìn mọi nơi xung quanh, phát ra một tiếng rộng giận, nhưng âm thanh không giống như của con người. Sau đó, bóng đen bỗng nhiên xoay hai tay, tự mình đào sâu vào trong ngực, dùng sức kéo lớp da của chính mình sang hai bên. Tức khắc, từ trên người lột ra tấm da người máu chảy đầm đìa.

Bên dưới tấm da người lộ ra diện mạo đáng sợ của ma vật. Ma vật kia cả người là máu tươi, hình dáng vừa giống ngươi cũng vừa không giống người. Tay chân quỳ trên mặt đất, khuôn mặt không có da người bao bọc lộ ra bên ngoài hai mắt cùng hàm răng sắc nhọn. Tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, răng nanh bén nhọn thét gào.

Thân thể hắn đột nhiên chấn động, bành trướng to dần. Cùng lúc đó, hai mươi tư căn xương sườn từ lưng hắn xuyên ra bên ngoài. Những căn xương này đột nhiên kéo dài, hoá thành cốt đao, đâm tới bốn phía của kiếm trận.

Tranh tranh tranh tranh ——

Xương cốt cùng linh kiếm chạm vào nhau, thế nhưng tạo ra âm thanh chói tai, ong ong vang, đâm vào lỗ tai Ngu Ý. Nàng nghe được có người ở bên ngoài đang hoảng sợ hét to một tiếng, “Là Cốt Ma!”

Lời còn chưa dứt, kiếm trận bị phá, xương sườn Cốt Ma linh hoạt giống như một con nhện, hắn dùng cốt đao xuyên thủng thân hình vài tên tu sĩ, treo lên bọn họ ở giữa không trung, sau đó chém thân thể bọn họ rơi rớt tan tác.

Bỗng nhiên, một vật thấm đẫm máu tươi rơi xuống phía trước đám cây cối nơi Ngu ý đang trốn tránh. Nàng tập trung nhìn vào vật trước mắt, phát hiện ra, đó là cơ thể một tu sĩ bị chặt đứt hai chân. Vị tu sĩ này còn đang thoi thóp thở, ở dưới ánh trăng, tay áo hắn ánh lên màu bạc hoa văn trúc xanh.

Chỉ bạc hoa văn trúc xanh.

Ngu Ý nhận ra hoa văn kia, thầm mắng trong lòng một tiếng xui xẻo. Thế nhưng nhóm tu sĩ này lại chính là đệ tử của Ly Sơn.

Hôm nay là ngày đại hỉ của phái Ly Sơn Kiếm, vậy mà tông môn bọn họ còn có người chạy ra bên ngoài hàng yêu trừ ma. Thật không hổ là một trong mười hai tiên môn chính đạo đứng đầu hiện nay.

Suy nghĩ của Ngu Ý bay xa một lát như vậy, chỗ nước cạn đánh nhau đã phân rõ thắng bại. Cốt Ma thuộc về ma vật cấp cao, tuy nhóm đệ tử Ly Sơn này phần lớn tu vi đều là Kim Đan vẫn khó có thể chiếm được chỗ tốt khi đánh với nó.

Đầy đất xung quanh chỗ nước cạn đều là tay cụt, chân cụt, máu chảy róc rách. Hiện tại, tay chân còn nguyên vẹn cũng chỉ còn có hai đệ tự Ly Sơn mà thôi.

Trong đó một người nhìn lớn tuổi, tu vi cũng càng cao, một người khác chính là một người thiếu niên. Thiếu niên này ở trong đám đệ tự Ly Sơn có tu vi thấp nhất. Hắn ta khó khăn lắm mới tiến đến Trúc Cơ, so với mọi người ở đây đều thấp hơn một cảnh giới lớn, vậy mà hắn ta lại kỳ tích sống đến hiện tại.

Vị tu sĩ lớn tuổi kia đem thiếu niên đẩy về hướng phía sau mình, một mình cầm kiếm che chắn cho hắn trước Cốt Ma rồi hô lên : “Sư đệ, ta tới ngăn trở nó, đệ mau đi báo tin cho Bùi sư huynh….”

Lời còn chưa nói hết, một thanh kiếm dài từ phía sau đã xỏ xuyên qua ngực tu sĩ lớn tuổi, cắt đứt lời hắn còn chưa nói hết.