Đại hôn giữa thiên kim của chưởng giáo phái Ly Sơn Kiếm cùng Bùi Kinh Triệu được tổ chức tại toà thủ đồ. Thực ra tin tức này đã sớm được truyền khắp tu chân giới, chỉ là huyện Nhu Nam quá hẻo lánh nên tin tức hơi chút lạc hậu, chậm trễ. Nếu không phải vừa lúc có một đội buôn bán đi ngang qua đây thì khả năng còn phải chờ mấy ngày nữa tin tức mới được truyền tới nơi này.
Tâm tình của Ngu Ý hiện tại rất tốt. Hôm nay sau khi nàng giúp một nhà thương hộ trong thành giải quyết xong tiểu quỷ trộm tiền bạc liền thu quán rời khỏi thành. Nàng tính toán trở về động phủ của mình kiểm kê gia sản, chuẩn bị tốt nhất cho việc sắp được đi đến những nơi phù hoa ở bên ngoài.
Động phủ mà vị sư phụ tán tu kia đã để lại cho Ngu Ý được gọi là Trúc quán. Nó nằm ở chỗ sâu trong khe núi, trong một mảnh bí cảnh tên Trúc Lâm.
Trong Trúc Lâm, giữa rừng trúc xanh có một toà lâu hai tầng đã được Ngu Ý tu sửa qua. Phía trước Trúc lâu có một mặt hồ sâu thẳm, yên tĩnh, ở giữa hồ có một căn chòi nhỏ. Căn chòi nối với bờ bằng một cây cầu gỗ, một vài công cụ thả câu được đặt trên cầu.
Ở tiền viện Trúc lâm trồng rất nhiều rau xanh cùng hoa cỏ, sau viện còn nuôi ít gà vịt cùng hai đầu heo con trắng nõn.
Nơi này nhìn qua không giống động phủ của tu sĩ tu luyện, ngược lại lại giống như nơi ở của một hộ nông dân bình thường, tràn ngập hơi thở sinh hoạt của phàm trần.
Ngu Ý sinh sống ở chỗ bí cảnh này cũng đã năm năm, cũng tích góp được không ít đồ vật. Vì vậy mà mất ba ngày Ngu Ý mới có thể kiểm kê xong toàn bộ gia sản đang sở hữu.
Tất cả đồ vật có thể mang đi, Ngu Ý chuẩn bị đều cất vào trong túi trữ vật, còn dư lại nàng sẽ phong ấn để ở bí cảnh. Trước khi qua đời, sư phụ đã chuyên môn dạy dỗ qua cho nàng phong ấn bí cảnh. Bí cảnh sau khi bị phong ấn, toàn bộ nơi này sẽ yên lặng cho đến khi bí cảnh được mở ra một lần nữa.
Ngu Ý đã thu thập đồ đạc sẵn sàng, lại đợi hai ngày, còn không thấy Hạc sư huynh trở về.
Hạc sư huynh nhàn vân dã hạc đã quen, trước kia nó cũng thường xuyên ba ngày, năm ngày không về gia, lúc đó Ngu Ý cũng không quản chặt nó.
Nhưng lần này bất đồng, từ khi nghe được tin tức Bùi Kinh Triều sắp đại hôn, cả tâm hồn của Ngu Ý đã sớm bay đến các nơi phồn hoa ở bên ngoài kia rồi. Hàng ngày, nàng đều bóp tay đếm ngược, chờ đợi ngày thành hôn của Bùi Kinh Triều đến.
……
Giờ lành đã qua, mặt trời đã xuống núi, mặt trăng đã lên cao, giờ khắc này Bùi Kinh Triều cũng hẳn đang hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc của hắn. Đến lúc này, Ngu Ý không thể ngồi yên được ở bí cảnh nữa rồi. Nàng quyết định phong ấn bí cảnh, nhanh chóng đi ra cửa tìm Hạc sư huynh.
Bởi vì tự do liền ở ngay trước mắt, tâm tình của Ngu Ý từ trước đến nay chưa từng được thoải mái như hiện tại. Khi ngự kiếm bay lên không, dáng người của nàng so với ngày thường cũng muốn uyển chuyển, nhẹ nhàng tiêu sái hơn hẳn. Thanh kiếm dưới chân Ngu Ý chính là từ cây trúc sinh trưởng ngàn năm trong Trúc Lâm tạo thành. Ngu Ý cưỡi kiếm, vẽ ra một vệt sáng xanh trên không, bay nhanh đến chỗ sâu trong rừng.
Nàng đi qua những nơi mà Hạc sư huynh có khả năng sẽ đến, từng chỗ từng chỗ một.
Từ huyệt động mà Hạc sư huynh ngày thường hay giấu cá đi ra, Ngu Ý thấy ở chân trời bỗng nhiên có mấy chục dải lưu quang đang rơi xuống dưới. Nhìn phương hướng rơi của lưu quang, Ngu Ý thấy chắc chắn sẽ rơi xuống chỗ nước cạn nàng đang đứng.
Tinh thần của Ngu Ý căng thẳng, nàng nhanh chóng chạy trốn về phía đám cây cối thấp thoáng ở cửa động. Hai tay Ngu Ý nhanh chóng véo ra một dấu tay, linh lực quanh thân liền dao động, trong nháy mắt, thân hình của nàng cùng cây cối hoà hợp thành một thể một cách hoàn mỹ.