Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 3: Cậu không muốn cô trở thành chị dâu của cậu

Ăn cơm xong, Trì Hạ bắt đầu ngáp lên không ngừng.

Nhớ lại hồi năm mới tốt nghiệp cao trung, cô đi đến tiệm nét chơi suốt một đêm, ngày hôm sau vẫn có thể đi dạo cả một buổi sáng.

Chỉ trong ngắn ngủi vài năm, không phục là đều không thể xảy ra.

Trì Hạ cùng Thiệu Tắc Diên chào nhau, cô liền bay vào phòng để ngủ bù.

Cô ngày thường không có thói quen khi ngủ sẽ khóa cửa, thay đổi váy ngủ rồi nằm trên giường, nghe được phòng khách có tiếng bước chân mới nhớ ra Thiệu Tắc Diên vẫn còn ở đây.

Lăn lộn một lúc, Trì Hạ mới không tình nguyện mà bò dậy, đem cửa phòng khóa lại, rồi ngã nặng nề trên giường ngủ thϊếp đi.

Ngủ một giấc cực kỳ sảng khoái, Trì Hạ tỉnh dậy có chút ngốc, nhìn điện thoại hồi lâu mới phát hiện mình đã ngủ cả một buổi chiều.

Cô khát nước quá, ly nước trên đầu đã trống rỗng, cô liền đứng dậy đi vào phòng bếp để tìm nước.

Khi Trì Hạ bước ra khỏi phòng ngủ, cô hoàn toàn còn ở trạng thái chưa tỉnh ngủ, liền không chú ý đến phía sau trên ghế sô pha có người đang nghịch điện thoại.

Cô uống ừng ực hết một ly nước đầy, quay đầu chớp mắt lại nhìn thấy Thiệu Tắc Diên vẻ mặt có chút thích thú nhìn cô, suýt chút nữa đã phun ra ngụm nước còn ở trong miệng.

Lúc này Trì Hạ mới phản ứng bản thân bây giờ lôi thôi đến mức nào, tóc tai hỗn loạn rối bù, cùng với mồ hôi dính vào nhau, mặt cùng trên cổ đều nhớp nháp, chiếc váy hình con thỏ dễ thương đều có nép gấp dọc theo đường cong thân thể dính sát vào người.

......

Ly nước “phanh”một tiếng đập xuống mặt bàn, Trì Hạ chạy về phòng như đang chạy trốn.

Thiệu Tắc Diên nhìn theo bóng dáng của cô, khóe miệng dần dần nhếch lên.

Trì Hạ đơn giản tắm rửa lại sạch sẽ, đổi một bộ quần áo khác rồi mới đi ra phòng khách.

Cho dù da mặt của cô có dày đến đâu, cũng không thể quên cảnh xấu hổ vừa rồi trong thời gian ngắn được.

Trì Hạ tránh đi ánh mắt của Thiệu Tắc Diên, sờ sờ cái mũi: “Tùng Tùng, em đói bụng không?”

“Không đói.”

“Vậy bây giờ, chị dẫn cậu đi ăn thịt nướng. Quán đó rất nổi tiếng, chờ chúng ta chờ xếp hàng xong có lẽ sẽ đói bụng."

“Được rồi, quả thật em cũng rất muốn ăn thịt nướng.” Thiệu Tắc Diên nhìn Trì Hạ, trong ánh mắt mỉm cười.

Quán hàng thịt nướng Trì Hạ nhắc đến đặc biệt ăn vô cùng ngon, trước đây chỉ cần gọi điện đặc hẹn trước là có thể ăn, gần đây bởi vì có một blogger ghé qua quay một đoạn video ngắn mà trở nên nổi tiếng, không còn nhận hàng qua đơn hẹn nửa mà chuyển sang ai đến trước thì phục vụ trước.

Trì Hạ trong lòng có chút thấp thỏm, cũng không biết hôm nay xếp hàng có tới lượt mình hay không.

Dù sao thì gần đây cũng có nhiều địa điểm ăn uống, nếu không được đành phải đổi thử chỗ khác.

Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Thiệu Tắc Diên tay dài đưa tay ấn nút thang máy, khi rút về cánh tay tự nhiên đặc lên vai Trì Hạ.

Cậu cúi xuống ngửi trên cô vài cái, chóp mũi quanh quẩn mùi sửa tắm hoa sơn trà, không còn một chút mùi rượu.

Thiệu Tắc Diên dùng ngữ khí có chút hài hước nói: “Xem ra chị hoàn toàn đã tỉnh rượu.”

Nói xong, cậu đứng thẳng thân mình lại, nhìn chằm chằm vào những con số đang nhảy trên thang máy, vẻ mặt đạm nhiên.

Trong không gian nhỏ hẹp hiện tại, Trì Hạ rõ ràng có thể nghe được tiếng tim đập của mình.