Cùng Trúc Mã Đệ Đệ Sống Chung Tôi Muốn Phát Điên

Chương 3-2

Vừa rồi khi cậu ấy cúi người qua, cô bị sốc đến cả người cứng đờ không dám cử động, lòng bàn tay đều ướt đẫm mồ hôi.

Trì Hạ nghiêng đầu lén nhìn về phía cậu, cảm thấy mấy năm không gặp, cậu nhường như cũng đã trở nên thay đổi.

Sau khi ngồi trên xe, khóe mắt liếc nhìn đôi chân dài của Thiệu Tắc Diên hơi cuộn lại ngồi trên ghế phụ, Trì Hạ lập tức cảm thấy không gian trong xe có hơi chật chội.

Cô cười trêu chọc nói: “Chậc chậc, cái chân dài này, đúng là gen của nhà Thiệu gia rất tốt, em hiện tại đã cao bao nhiêu. Em so với anh trai em có cao hơn không?”

“Ồ, được 1m87, cao hơn một chút.”

“Khi nhà em mới vừa chuyển đi, em còn không cao hơn chị đâu, hiện tại so sánh lại em đã cao hơn chị một cái đầu rồi.” Trì Hạ khởi động xe, tự nhủ với bản thân.

Nghe Trì Hạ nhắc tới anh trai mình. Sắc mặt Thiệu Tắc Diên bắt đầu tối sầm, có chút không vui, Trì Hạ nữ tài xế mới vào nghề này đang bận rộn quan sát tình hình đường, nên không chú ý đến có sự thay đổi nhỏ trên khuôn mặt cậu.

Bên trong xe lâm vào im lặng đến đáng sợ.

Qua một hồi lâu, Thiệu Tắc Diên mới lên tiếng, giọng nói có chút khó hiểu: “Mấy năm qua, chị có liên lạc với anh trai em không?”

“Không có, sau khi bọn em đi, chị liền tập trung vào việc học, nếu lúc đó không tập trung vào thì làm sao chị có thể đỗ vào đại học Z với thành tích đó chứ.”

Trong hai năm đầu ở cao trung, Trì Hạ mặc dù học lớp trọng điểm, nhưng trình độ lại trung bình ở trên lớp, nhưng không ngờ cô có thể thi đậu vào trường học Z hàng đầu cả nước là điều tuyệt đối không thể nghĩ đến.

Cũng chính vào học kỳ hai năm thứ ba trung học, sau khi Thiệu Tắc Diên chuyển sang trường khác, Trì Hạ toàn tâm cho việc học tập, hơn nửa cô thi đại học còn đạt xuất sắc trong kỳ thi tuyển sinh, may mắn được trúng tuyển, bước chân vào đại học Z, nhưng những chuyên ngày trọng điểm cô không thể chọn được đành phải tuân theo sự điều chỉnh.

“Lúc đó khi em còn nhỏ, khả năng là em không nhớ đâu. Lúc đó chị cùng anh trai em quan hệ có chút xấu hổ, tụi chị đã không liên lạc với nhau vào cuối năm cấp ba. Sau này khi lên đại học, từng người đều có bạn mới, nên tụi chị cũng không còn liên lạc với nhau nửa. Khi chị nhận được cuộc gọi của cậu ấy vào buổi sáng, chị đã rất bất ngờ, thiếu điều chút nữa chị đã quên mình từng biết cậu ấy mất.”

Nghe cô nói những lời này, vẻ mặt Thiệu Tắc Diên hòa hoãn một chút.

Sự kiện năm đó làm sao cậu có thể quên được, nếu không phải cậu 360 độ không góc chết theo dõi cùng quấy rối, thì có lẽ Trì Hạ cùng Thiệu Tắc Khiêm đã sớm yêu nhau rồi, may mắn là cậu nhạy bén, cứu vớt được mối quan hệ của ba người trên đống lửa.

Một tháng đó thật sự rất mệt, yêu cầu bất cứ lúc nào phải đấu trí đấu dũng khi hai người họ ở bên cạnh nhau, may mắn thay kết quả cuối cùng rất tốt, hiện tại nghĩ lại, quả thật là đáng giá.

“Nhiều năm như thế, lần duy nhất chị muốn yêu đương cũng bị em cắt đứt. Thiệu Tùng Tùng, em nói đi, em có phải không thích chị đây làm chị dâu của em không?”

Chuyện năm sớm bị lãng quên từ lâu, Trì Hạ bây giờ nhắc lại cũng coi như là một trò đùa .

Ngay khi cô nghĩ mình sẽ không nhận được câu trả lời, Thiệu Tắc Diên khẽ ừ một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ không được tự nhiên.

Trì Hạ: “...”

Cái này được xem là thừa nhận phải không?

Hừ, cô biết cậu cái tên tiểu tử thúi này không..... Có..... Thích..... Cô!

Kỳ thực rất lâu Trì Hạ mới phản ứng lại, trong khoảng thời gian cô cùng Thiệu Tắc Khiêm có một chút ngọn lửa ái muội, Thiệu Tắc Diên nhìn cô bằng ánh mắt cổ quái, trong mắt dường như tràn đầy ghen ghét, như thể món đồ cậu nâng niu nhiều năm lại bị kẻ khác trộm mắt.

Trì Hạ bất tri bất giá mới nhận ra Thiệu Tắc Diên là một “ca khống” thì là sao cho phép ở dưới mí mắt của cậu đem anh trai cậu chạy mất chứ.

“Bất quá em bất nhân, nhưng chị đây không thể bất nghĩa được, em xem lúc trước em đối xử với chị thế nào, hiện tại chị lại còn không phải chiếu cố cho em đi.”

“Em không cần chị phải chiếu cố.” Thiệu Tắc Diên xoay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh đi mấy phần.

“Này này này, tiểu tử thúi em lại cáu kỉnh à.” Trì Hạ giơ tay xoa xoa đầu Thiệu Tắc Diên.

Thiệu Tắc Diên cắt tóc hình tròn, hai bên sườn tóc tương đối ngắn hơn, ngũ quan trên khuôn mặt cũng rõ ràng hơn, mái tóc đen vừa cứng của cậu chọc vào bàn tay khiến cô vừa đau vừa ngứa.

Cậu cũng không có trốn tránh, nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng: “Chị vẫn nên tập trung lái xe cho tốt đi.”

“Ồ.”

Trì Hạ mỉm cười liếc sang thiếu niên bên cạnh, trong lòng thầm mắng, nghĩ tới Thiệu Tắc Khiêm nhất định không nghĩ sẽ bị cậu cắt đi dây tơ hồng nên mới chạy ra nước ngoài.

A, nhất định là như thế rồi!