Quảng trường trung tâm Bình Khang thành, theo Thiên La bang và Huyễn Đao môn đến, bầu không khí trở nên càng thêm nóng, nhưng cho dù đưa đẩy ra sao thì cũng không ai đặt chân vào sân quyết đấu ở giữa nửa bước, bọn hắn đều biết được, trận đối chiến hôm nay cũng không phải là một lần luận bàn hữu hảo, vẫn nên cách xa một chút thì tốt hơn.
Hai người Khương Sơn và Triệu Hoành đều không có thái độ tốt cho đối phương, càng không có dáng vẻ khách sáo, đều tự dẫn đệ tử song phương đứng vững bên cạnh sân quyết đấu, Đoàn Diệc Lam giương mắt nhìn về phía ba người Huyễn Đao môn sắp xuất chiến cách đó không xa, trong đó một người Nguyên Lực dao động mạnh hơn hai người khác rất nhiều, có lẽ chỉ cần một chút thời gian nữa là có thể thành công tiến vào tầng hai.
“Có phải hắn là người giao chiến với mình hôm nay không?”
Đoàn Diệc Lam thầm nghĩ, Lâu Hạo Vũ giống như chú ý đến việc Đoàn Diệc Lam dò xét về phía bọn hắn, phát hiện đối phương chỉ là một tên tiểu tử tu vi tầng một trung kỳ, vẻ khinh thường trên mặt càng thêm nồng đậm.
Lúc này, một nhóm nhân mã khác tới, người còn chưa tới đã có một giọng nói to truyền đến: "Ha ha, xem ra ta tới còn không tính là quá muộn", Vừa dứt lời, mọi người tách ra, một nam tử cao lớn với mái tóc đỏ dẫn theo mười mấy người đi về phía sân quyết đấu.
Người đến là chủ sự của Xích Dương, Tần Ngụy. Sau lưng hắn là con trai của hắn, Tần Văn Hạo và cao thủ trong Xích Dương bang. Tần Ngụy và Triệu Hoành có quan hệ mật thiết, chỉ gật đầu với Khương Sơn, trực tiếp đi vào khu vực của Triệu Hoành, tiếng cười nói chuyện với nhau truyền ra, nghe vào trong tai của Khương Sơn lại chói tai vô cùng.
Tần Văn Hạo đang nhìn thấy Triệu Thư Vân mặc quần áo màu vàng nhạt từ phía xa, bước nhanh đến trước mặt nàng mỉm cười nói: “Thư Vân, ngươi không cần lo lắng, ta và cha ta đặc biệt tới trợ giúp cho các ngươi, có lẽ Huyễn Đao môn cũng không dám giở trò gì…”
Triệu Thư Vân gật đầu nói với hắn: "Đa tạ Tần công tử.”
Nụ cười của Tần Văn Hạo càng sâu, vội nói: "Giữa ta và ngươi đâu cần phải khách sáo như vậy, ngươi cũng đừng gọi ta là Tần công tử, cứ gọi ta Văn Hạo là được rồi.”
Triệu Thư Vân chỉ cười một tiếng, đồng thời không đáp lời, Tần Văn Hạo cũng không cảm thấy xấu hổ, tiếp tục tìm chuyện khác để nói.Triệu Thư Hương đứng ở bên cạnh nghe thấy liên tục bĩu môi, nàng vốn không thích Tần Văn Hạo, từ sau khi biết tỷ tỷ cũng không có cảm tình với hắn, nàng cũng không muốn nể mặt hắn nữa, lúc này thấy hắn lại tới dây dưa với tỷ tỷ của mình, ánh mắt Triệu Thư Hương khẽ động, đi về phía bên cạnh mấy bước, nắm lấy tay áo của Đoàn Diệc Lam đẩy hai người vào giữa.
"Đoàn đại thần, không phải ngươi muốn nói chuyện với tỷ tỷ của ta sao?”
Triệu Thư Hương ngọt ngào kêu, âm thầm mạnh mẽ nháy mắt với Đoàn Diệc Lam, Đoàn Diệc Lam ở chung với nàng mấy ngày, xem bộ dáng này của nàng cũng biết ý tứ của nàng, nhưng nhìn thấy Triệu Thư Vân cũng quả thật không muốn nhiều lời với Tần Văn Hạo kia, liền nói với Triệu Thư Vân: "Thư Vân tiểu thư, chúng ta thương lượng một chút trình tự đối chiến đi.”
Tần Văn Hạo nhìn chằm chằm Đoàn Diệc Lam đột nhiên chen vào giữa mình và Triệu Thư Vân, trong lòng thầm nghĩ không tốt, tuy người trước mắt này tu vi không cao, nhưng dung mạo lại cực kỳ tuấn tú, hơn nữa quan hệ với tiểu ny tử như Triệu Thư Hương cũng không tệ, mình vốn cũng có tướng mạo không kém, lại là thiếu gia của Xích Dương, đi đến đâu cũng tràn đầy lòng tin, nhưng so sánh ra, trên phương diện khí chất lại hoàn toàn rơi xuống kèo dưới.
Ngay trước mặt Triệu Thư Vân, Tần Văn Hạo đương nhiên là không muốn mất phong độ, cười ha hả nói: "Vị này nhìn rất lạ mặt, Thư Vân, gần đây Thiên La Môn mới thu nhận đệ tử sao?”
Trong lúc nói chuyện, hắn luôn nghiêng đầu cười tươi nhìn chằm chằm Triệu Thư Vân, trực tiếp lựa chọn bỏ qua Đoàn Diệc Lam đang che ở trước mặt.
Đoàn Diệc Lam sao lại không hiểu loại thủ đoạn nhỏ này của hắn, cũng học theo, trực tiếp quay người đưa lưng về phía hắn, cũng cười híp mắt nhìn chằm chằm Triệu Thư Vân nói: “Thư Vân tiểu thư, lần trước từ biệt ở đình viện, ta vẫn luôn không có cơ hội nói lời cảm ơn với ngươi, ngươi tặng ta bình thuốc trị thương, hiệu quả thật sự là rất tốt.”
Nói xong, nàng giơ tay chỉ về khoảng trống bên cạnh, ra hiệu cho hai người bước ra nói chuyện.
Triệu Thư Vân biết hành động lần này của Đoàn Diệc Lam là cố ý làm vậy, bởi vì trình tự đối chiến đã sớm định đoạt, hơn nữa nếu bàn về hiểu biết đối với muội muội kia của mình thì chỉ sợ trên thế gian này cũng không ai có thể so sánh được với nàng, lúc này đôi mắt đẹp mang theo cảm kích nhìn về phía Đoàn Diệc Lam, đi theo nàng đến một bên khác.
Trên mặt Tần Văn Hạo mỉm cười nhìn hai người rời khỏi, tay phía dưới tay áo lại rung động, khuôn mặt anh tuấn hiện ra một chút giận dữ, hắn sớm đã xem Triệu Thư Vân là vật cưng của mình, nếu như có nam tử khác mưu toan nhúng chàm thì mình nhất định sẽ không dễ dàng buông tha người kia!
Ngay khi mọi người đang nói chuyện, Khương Sơn lớn tiếng nói: “Triệu bang chủ, bắt đầu đi, tất cả mọi người đều đang đợi đây.”
Triệu Hoành cũng không nói nhảm nữa: "Vậy thì mời đệ tử đấu trận đầu của Huyễn Đao môn ra sân đi.”
Khương Sơn lại cười lạnh nói: “Triệu bang chủ, tiểu bối đơn độc giao đấu thật sự không đáng xem, chi bằng chúng ta thay đổi quy củ thi đấu, lại thêm một chút tiền đặt cược, để tỷ thí càng thêm kịch liệt một chút, ngươi thấy thế nào?”
Triệu Hoành hơi nhíu mày, nói: “Không biết môn chủ của Khương gia muốn thi đấu như thế nào?”
Hai tay Khương Sơn chấp sau lưng, không chút do dự nói: “Để ba tên đệ tử tỷ thí của mỗi bên lên đài, quần chiến, một trận định thắng bại, về phần bên thua thì lấy ra năm ngàn giọt Nguyên Lực làm bồi thường đi.”
Lời này vừa nói ra, bốn phía đều là một mảnh xôn xao, năm ngàn giọt Nguyên Lực cũng không phải là một con số nhỏ, cho dù là Huyễn Đao Môn hay Thiên La Môn, nếu như thua nhiều Nguyên Lực như vậy thì cũng phải đau lòng một phen, nhưng lời nói của Khương Sơn không thể nghi ngờ đã đốt cháy không khí ở hiện trường, tỷ thí như vậy không phải là chuyện nhỏ, mà là đệ tử song phương đương nhiên sẽ liều chết chiến đấu, như vậy thú vị có thể tăng lên mấy lần.
Lập tức có rất nhiều người vây xem cao giọng hô, còn có người kêu la nhanh chóng tiến vào sân quyết đấu.
Triệu Hoành không ngờ rằng Khương Sơn lại có thể ra tay đến mức như vậy, nếu như sáu người đối chiến với nhau, tình huống này sẽ vô cùng không ổn đối với mình, thực lực của Lâu Hạo Vũ phía Huyễn Đao Môn đủ để nghiền ép đệ tử tầng một, nếu như hắn có thể lấy tốc độ nhanh nhất chiến thắng một người thì có thể rút ra để gia nhập vào trận chiến ở nơi khác, nếu như vậy thì rất nhanh toàn bộ bên mình sẽ bị đánh bại.
Nhưng hiện tại lại không thể lui bước, chiến thư đã đến, quy củ do đối phương đưa ra cũng thuộc về bình thường, nếu như mình lùi bước, vậy thì sẽ làm cho danh dự của Thiên La bang rơi xuống ngàn trượng, mà đây chính là tình huống mà Huyễn Đao môn muốn nhìn thấy nhất.
Không đợi Triệu Hoành đáp lời, ba tên đệ tử Huyễn Đao Môn đã vung tay áo lên, bước vào sân quyết đấu, mỗi người chiếm cứ một khu vực, hai tay ôm ngực kiêu căng nhìn đám người Thiên La bang chờ đối thủ của bọn hắn ra sân.
Lần này khiến Triệu Hoành không có đường lui, gật đầu với ba người Triệu Thư Vân, ba người Đoàn Diệc Lam rốt cục cũng đi vào sân quyết đấu dưới sự theo dõi của mọi người.
Triệu Thư Vân khẽ cắn đôi môi mềm mại, trực tiếp đi về phía Lâu Hạo Vũ, nàng đã suy nghĩ qua, nếu như vẫn để Đoàn Diệc Lam đối chiến với Lâu Hạo Vũ thì sau này hắn chắc chắn sẽ dùng thế sét đánh kết thúc chiến đấu, đến lúc đó đối với mình sẽ không có chút cơ hội thắng nào, hiện tại hy vọng duy nhất của mình bây giờ là mình có thể tận lực ngăn chặn Lâu Hạo Vũ, để Đoàn Diệc Lam và Hùng Đồng đi đối chiến với hai người khác của Huyễn Đao Môn, chỉ cần có một người phe mình thắng được thì có thể rảnh tay đến cùng đối chiến với Lâu Hạo Vũ.
Nàng vừa đi ra hai bước, Đoàn Diệc Lam đã đi lên trước người nàng, nói với nàng: “Thư Vân tiểu thư, Lâu Hạo Vũ sẽ do ta đối phó.”
Trong lòng Triệu Thư Vân rất là kinh ngạc, vừa muốn nói chuyện lại nhìn vẻ mặt tự nhiên của Đoàn Diệc Lam gật đầu với nàng, ánh mắt bình tĩnh, mà loại bình tĩnh này cũng không phải là vô tri hoặc là cậy mạnh, mà là một loại tự tin đối với chính mình.
“Vậy ngươi cẩn thận." Triệu Thư Vân nhẹ giọng nói với Đoàn Diệc Lam, sau đó quay người đi về phía một đối thủ khác.
Nhìn thấy người có thực lực yếu nhất trong Thiên La Môn lại muốn khiêu chiến với Lâu Hạo Vũ, trong lòng tất cả mọi người đều giật mình, sau đó nghị luận sôi nổi, nhưng tuyệt đại đa số mọi người đều cho rằng Đoàn Diệc Lam chẳng qua là thất phu cậy dũng, trung kỳ tầng một đối chiến, chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Lâu Hạo Vũ nhìn Đoàn Diệc Lam, đao cũng lười đạt rút khỏi vỏ, cười khẩy nói: “Ngươi tới để chịu chết sao?”
Đoàn Diệc Lam đi đến trước mặt hắn, đứng vững, nhìn chằm chằm vào hắn, chân thành nói: "Đương nhiên không phải, ta tới để đánh bại ngươi.”
Nghe lời nói của nàng, Lâu Hạo Vũ cười ha ha, nụ cười lại không có một tia nhiệt độ: “Vậy ta phải xem thật kỹ, đến tột cùng ngươi dựa vào cái gì đánh bại ta?”
Lời vừa nói xong, Lâu Hạo Vũ sử dụng Nguyên Lực, dẫn đầu đánh về phía Đoàn Diệc Lam, Đoàn Diệc Lam dễ dàng tránh né, Lâu Hạo Vũ còn chưa đánh trúng, trên mặt cũng có một tia kinh ngạc, không ngờ phản ứng của Đoàn Diệc Lam lại nhanh như vậy, hừ lạnh một tiếng, vung lên một đôi thiết quyền không ngừng tấn công về phía Đoàn Diệc Lam.
Lâu Hạo Vũ vung quyền như gió, vừa nhanh vừa hung ác chào hỏi những chỗ yếu hại xung quanh Đoàn Diệc Lam, nhưng cho dù công kích của hắn dũng mãnh như thế nào thì từ đầu đến cuối cũng không đánh trúng Đoàn Diệc Lam, Đoàn Diệc Lam giống như một làn mưa nhẹ, khi quyền phong vừa đánh tới thì có thể nhanh chóng tung bay.
“Ngươi cũng chỉ biết trốn như chuột thôi sao?”
Cuối cùng thì Lâu Hạo Vũ cũng không nhịn được lên tiếng, hắn đã nhìn ra thân pháp của Đoàn Diệc Lam có chút lợi hại, hắn đã dùng Nguyên Lực đến cực hạn, cũng không thể đánh chính xác vào đối phương, điều này làm cho hắn rất phiền muộn.
Mọi người xung quanh nhìn cuộc chiến thấy Đoàn Diệc Lam có thực lực yếu hơn hắn một mảng lớn, đầu tiên là cảm thấy có chút không thể tin được, nhìn một hồi, ai cũng hiểu rõ, cho rằng kế sách của Thiên La Môn dùng phương thức như vậy để ngăn chặn Lâu Hạo Vũ, đợi Thiên La Môn rút ra hai người còn lại thì chiến cuộc có thể nghịch chuyển.
Lãnh Ngân đứng ở bên cạnh sân quyết đấu, nàng là người có lòng tin to lớn đối với Đoàn Diệc Lam, người khác có lẽ không hiểu rõ Đoàn Diệc Lam, nhưng nàng hiểu rất rõ, thực lực của Đoàn Diệc Lam tuyệt đối không thể nhìn vào tu vi của nàng, phải biết rằng khi nàng vừa mới tiến vào tầng một đã có thể đánh lén thành công Lãnh Sương Hoa, mặc dù ở trong đó cũng có Lãnh Sương Hoa không sử dụng toàn lực, nhưng tu vi của các nàng lại chênh lệch một bậc lớn!
Đoàn Diệc Lam nhìn thấy tâm tình của Lâu Hạo Vũ đã bắt đầu có chút dao động, như vậy cũng đã đến lúc mình nên ra tay.
“Nếu ngươi muốn…”
Dứt lời, bóng dáng của nàng quỷ dị biến mất trước mắt của Lâu Hạo Vũ, hắn vừa mới đặt bàn tay lên bao kiếm, sau lưng đã bị một chưởng nặng nề đánh vào, không ngờ Đoàn Diệc Lam thần không biết quỷ không hay đi đến sau lưng hắn.
Sau đó, cuộc chiến giữa hai người đã thể hiện theo một chiều, có điều người bị đối thủ đè ép đánh không phải Đoàn Diệc Lam, mà là Hạo Vũ, nửa người đã bước vào tu vi tầng hai.
Lâu Hạo Vũ quả thực không dám tin tưởng, vốn tưởng rằng mình ra tay rất nhanh là có thể giải quyết người này, nào ngờ hắn xem mình như bao cát, ngay cả góc áo của đối phương mình cũng không sờ được mà đã bị mấy chưởng, tuy thực lực của mình mạnh hơn đối phương, nhưng cũng không chịu nổi bị đánh như vậy!
Cuối cùng, hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi, một nửa là bị Đoàn Diệc Lam đánh, một nửa khác là bị tức giận.
Nhìn thấy Lâu Hạo Vũ hộc máu, vẻ mặt Khương Sơn trở nên vô cùng khó coi, Tần Ngụy cười nói với Triệu Hoành: “Triệu bang chủ lợi hại, đệ tử dưới tay lại có thực lực như vậy, lấy trung kỳ tầng một chiến thắng đỉnh phong tầng một, cho dù nhìn khắp quận Bình Lan cũng là không thấy nhiều.”
Triệu Hoành mỉm cười khiêm tốn nói: "Đâu có, Tần bang chủ lại quá khen rồi."
Lúc này, trong lòng hắn kinh ngạc không ít hơn so với người khác, vốn hắn chọn Đoàn Diệc Lam cũng không trông cậy vào nàng có thể thắng được trong đối chiến, nhưng hiện tại nhìn lại, một bước này của mình thật đúng là cực kỳ sáng suốt, nếu tiếp tục như vậy nữa thì có lẽ lần này thật sự có thể thắng.
Toàn trường cao hứng nhất phải là Triệu Thư Hương, nàng biết Đoàn Diệc Lam sẽ không làm cho người ta thất vọng, ánh mắt của mình như đuốc, lúc này mình đề cử có công, cha lại không đối xử với mình như là tiểu hài tử!
Tác giả có lời muốn nói:
Giới thiệu tác phẩm mới:
Truyện: Tẫn Đạo Thanh Ca Thế Vô Song
Trầm mê ở trong tu luyện? Biểu hiện của Sở Lăng Ca căn bản không có chuyện này! Phong vân tranh bá trong thiên hạ, có liên quan gì với ta?
Có một số cô nương nhìn bề ngoài một phái đạm nhiên, thật ra đai áo trượt xuống đánh cho trong lòng hoảng cực kỳ...
Lần đầu gặp Lục Hàn Khê, trong lòng Sở Lăng Ca vạn bất đắc dĩ, chọc tới băng sơn thì nên làm cái gì? Còn có thể làm sao? Còn không phải chỉ có cười sống tiếp à?
Sở Lăng Ca: "Có dáng vẻ đẹp thì có thể muốn làm gì thì làm? Ngươi đánh ta thì ta sẽ đánh trả!"
Lục Hàn Khê: "Chưa bao giờ gặp qua nữ tử vô lại giống như ngươi!"
Mấy năm sau, Lục Hàn Khê gặp nạn, Sở Lăng ca thiêu đốt thần hồn, vì vậy ngăn cản vạn dặm ma viêm.
Lục Hàn Khê trừng to hai mắt: "Đồ ngốc, đáng giá không?"
Sở Lăng Ca ngước mặt lên cười: "Vì ngươi, đáng giá!"
Con đường tu hành từ từ, mỹ nhân đương nhiên là như mây, làm NP là chuyện không thể nào, hy vọng tác phẩm mới này có thể được mọi người thích!
Nhân vật chính: Sở Lăng Ca, Lục Hàn Khê
Nhân vật khác: Khuynh Vãn Vân, Nguyệt Cô Ỷ, Hà Tương Quân,...
Một câu giới thiệu vắn tắt: Mang theo mỹ nữ tu hành đánh quái chơi xỏ lá
Lập ý: Mạng ta do ta không do trời.
Tóm tắt tác phẩm:
Trầm mê ở trong tu luyện? Biểu hiện của Sở Lăng Ca tuyệt đối không phải là chuyện này! Đại tỷ vui vẻ chơi bời lêu lổng chẳng lẽ không thơm sao? Sự thật chứng minh, dựng cờ không thể dựng quá sớm, nếu không sẽ dễ bị vả mặt... Muốn tới gần vị băng sơn mỹ nhân một lòng cảm mến kia, trình tự thứ nhất, trở thành sư muội đồng tông của nàng, trình tự thứ hai, đè các tình địch mênh mông xuống đất điên cuồng ma sát... Bàn về cường giả cái thế là luyện thành như thế nào? Thăng cấp đánh quái đấu tình địch, một cái cũng không thể thiếu. Lục sư tỷ, nhanh đến trong chén đi!
Sở Lăng Ca sinh ra đã có linh căn toàn bộ thuộc tính, ngón tay vàng lớn như vậy, lại bình tĩnh như thường, trước khi gặp Lục Hàn Khê, sinh hoạt tu hành luôn bình tĩnh, không thú vị lại buồn tẻ. Trong lòng có người, thời gian kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã không thể ngăn cản, ngay cả hoa đào... Cũng là một gốc rạ ngay sau đó một gốc rạ, cùng với cắt rau hẹ tấn mãnh, biểu hiện của Sở Lăng Ca lúc ấy thật sự rất sợ. Con đường tu hành dài dằng dặc, tự có nhiệt huyết làm bạn với mỹ nhân.