Khi tia nắng ban mai xé rách bóng tối, tia nắng đầu tiên chiếu xuống, đôi mắt Đoàn Diệc Lam đóng chặt cũng chậm rãi mở ra, trong đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia sáng, tuy còn chưa ngộ ra biện pháp lấy lực hóa khí, nhưng nàng cảm thấy hình như mình đã thay đổi rất nhiều đối với việc khống chế sức mạnh của bản thân.
Là bởi vì tu luyện Bàn Nhược Ấn sao?
Trong lúc tâm tư của Đoàn Diệc Lam chuyển động, chậm rãi nâng lên Nguyên Lực trong lòng bàn tay, một đoàn ánh sáng màu xanh nhạt cỡ hạt đậu chậm rãi ngưng tụ ở lòng bàn tay, nhưng không đợi nó thành hình, đoàn ánh sáng đã không ngừng rung động, vỡ vụn, Nguyên Lực vỡ thành vô số điểm sáng tiêu tan.
Nhẹ nhàng xoa tay, Đoàn Diệc Lam cũng không quá để ý đến việc thất bại một lần nữa, nếu như có thể tùy tiện tu luyện thành công, vậy thì quá xem thường bộ công pháp này rồi.
Cảm nhận tu vi của mình bây giờ, vẫn là Nguyên Lực trung kỳ tầng một, đồng thời cũng không trực tiếp vượt qua một tầng nhỏ như lần trước.
Thần Vũ Chu Tước đối với suy nghĩ trong lòng nàng không nhịn được nói: “Ngươi cho rằng tu luyện là mua bắp cải sao, dễ như vậy thì những tông tộc nội tình thâm hậu kia trực tiếp dùng linh đan diệu dược đập vào là có thể ném ra cường giả à, đâu cần phải đau khổ tu luyện như vậy.”
Đoàn Diệc Lam gượng cười hai tiếng, tong lòng nhìn chằm chằm Thần Vũ Chu Tước phát ra ánh sáng nhạt trong đan điền của mình ngạc nhiên không thôi, sau khi luyện hóa hấp thu hạt Mãng Hoa, nó cũng từ một chút màu đỏ biến thành một cái lông chim màu đỏ, giống như Đoàn Diệc Lam nhìn thấy ở thành m Thuỷ lúc ấy, chỉ là thu nhỏ hơn mấy lần.
“Ngươi đã khôi phục rồi sao?”
“Nào có nhanh như vậy, đây không phải là hình thái của ta, nhưng mà kế tiếp lại rất phiền phức, muốn mở ra phong ấn Thần Phách của ta còn cần luyện hoá một viên tinh hạch linh thú cấp bốn.”
Thần Vũ Chu Tước nói đến đây thì trầm mặc, Đoàn Diệc Lam biết muốn lấy được một viên tinh hạch linh thú cấp bốn đối với mình hiện tại là rất khó khăn, săn gϊếŧ là không thể, mua được cũng là một con số khổng lồ, chỉ sợ toàn bộ Thiên La bang cũng không lấy ra được.
Hai người trầm mặc một chút, Đoàn Diệc Lam mới nói: “Trời không tuyệt đường người, ta dùng hết toàn lực giúp ngươi đạt được, Nguyên Lực và Ma Lực được thế nhân thừa nhận không thể cùng tồn tại, nhưng hiện tại không phải ta cũng khống chế tốt rồi sao, yên tâm đi, đợi ta ở Thiên La bang lẫn vào lâu một chút, ta sẽ hỏi thăm bang chủ.
Thần Vũ Chu Tước ở trong đan điền của Đoàn Diệc Lam ân cần săn sóc, đương nhiên là biết trong cơ thể nàng có hai loại năng lượng là Nguyên và Ma, hơn nữa, ban đầu nàng căn bản không nhìn thấu được Đoàn Diệc Lam, dù sao thì nàng là hoàng nữ của Chu Tước nhất tộc, dù không được bậc cha chú coi trọng, thân phận của nàng và Đoàn Diệc Lam cũng khác một trời một vực
.
Bị đại kiếp nạn này làm cho ngay cả thần phách cũng suýt chút nữa khó bảo trụ được, chỉ có thể dựa vào ký chủ từ từ ôn dưỡng khôi phục, suy cho cùng Đoàn Diệc Lam căn bản không có nghĩa vụ giúp nàng, đổi thành người khác có thể đã sớm luyện hoá nàng, mà sau khi nàng chọn ký chủ lại không thể thoát khỏi, đây quả thực là vô cùng khuất nhục đối với nàng.
Nhưng sau những ngày ở chung, nàng phát hiện Đoàn Diệc Lam này thật đúng là rất không tệ, ngộ tính tu luyện rất cao, hơn nữa nàng lại mơ hồ có cảm giác, ở sâu trong cơ thể Đoàn Diệc Lam có một dao động cực kỳ mịt mờ, tuy không biết rốt cuộc là cái gì, nhưng tuyệt đối không phải là phàm vật.
Dần dần, nàng cũng xem Đoàn Diệc Lam như nửa bằng hữu, nếu không cũng sẽ không truyền cho nàng huyền trục Bàn Nhược, mặc dù trong đó cũng có một chút tư tâm của mình, nhưng dù sao thì tu vi của Đoàn Diệc Lam quá yếu, lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì mình cũng sẽ bị liên luỵ.
Lúc này nghe Đoàn Diệc Lam nhắc đến chuyện đồng tu Nguyên Lực và Ma Lực, Thần Vũ Chu Tước nghiêm túc nói với nàng: “Thật không biết đó là chuyện tốt hay xấu, nhưng ta đề nghị ngươi tốt nhất đừng để cho người khác biết, nếu không rất có thể sẽ trở thành kẻ địch của hai tộc Nhân Ma, thiên hạ tuy lớn nhưng đến lúc đó chỉ sợ sẽ không có nơi cho ngươi lập thân nữa.”
Hàn huyên thêm một hồi, Đoàn Diệc Lam đẩy cửa ra ngoài tìm Lãnh Ngân, muốn nàng cũng hỗ trợ để ý chuyện tinh hạch linh thú cấp bốn, không ngờ mới bước ra cửa chính đã gặp được Triệu Thư Hương.
Triệu Thư Hương vừa vặn đến tìm nàng, thấy mặt đã oán trách nói: “Hôm qua nói ngươi ở trong viện chờ ta, trở về lại ngay cả bóng đen cũng không có, làm hại ta còn bị cha cười nhạo, ngươi mau theo ta, cha đang chọn người, ngươi nhất định phải đánh bại những người kia, ta phải để cho bọn hắn biết ánh mắt của bổn tiểu thư mới là tốt nhất!”
Đoàn Diệc Lam nghe thấy vậy thì một mảnh mê man, vừa đi theo nàng về phía sân luyện công vừa hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy? Ta phải đánh bại người nào?”
Triệu Thư Hương nói lại tin tức hôm qua nghe được ở phòng nghị sự, Đoàn Diệc Lam âm thầm nghĩ: “Lại là Huyễn Đao môn, mình thật đúng là không hợp với bát tự của bọn hắn, cuối cùng Quỷ Huyết Hoa thật ra là bị mình lấy được, Thư Vân tiểu thư lại che chở cho mình, xem ra lần này mình cũng phải làm chút gì đó, nhân tình không trả không tốt.”
Khi hai người bọn họ đi vào một chỗ sân luyện công lớn nhất của Thiên La Bang, nơi này đã có không ít người đứng, có mấy bóng dáng quen thuộc bị một đám bang chúng vây quanh ở giữa, hai người Triệu Thư Vân và Dư Chấn Hải đều đứng ở sau lưng một nam tử trung niên, nam tử trung niên kia mặt vuông vai rộng, chỉ là đứng ở nơi đó đã làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách mơ hồ, người này chính là thủ lĩnh của của Thiên La Bang, Triệu Hoành.
Chỉ nghe Triệu Hoành nói: "Các ngươi cũng nghe nói về tin tức khiêu chiến của Huyễn Đao môn, hai ngày sau chính là kỳ hạn của cuộc chiến, đối phương đưa ra ý kiến ba trận thắng hai, theo ta biết, người xuất chiến của Huyễn Đao môn có một người tu vi là Nguyên Lực đỉnh phong, trong số các ngươi, ai có lòng tin thắng hắn thì tiến lên một bước…”
Lời này vừa nói ra, nhất thời xung quanh xôn xao, tiếng nghị luận trầm thấp như sóng gợn lan ra.
“Đỉnh phong tầng một, chẳng phải còn mạnh hơn Thư Vân tiểu thư một chút sao?”
“Vậy thì đã sao, ba trận thắng hai, cho dù người này thắng trận này thì hai trận khác chúng ta cũng không phải không có cơ hội.”
“Nói thì đơn giản dễ dàng, nếu như Huyễn Đao môn đưa ra tỷ thí ba trận thì nhất định là có chuẩn bị chu toàn, ngươi cũng có thể nghĩ đến người khác thì sao không biết…”
Xung quanh vang lên tiếng nghị luận náo nhiệt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có ai tiến lên, tuy Triệu Hoành đã đoán trước được tình huống này, nhưng vẫn có chút thất vọng, con đường tu luyện huyền ảo vô thường, có khi cấp độ tu vi của một người cũng không hoàn toàn đại biểu cho sức chiến đấu, trên đời cũng có rất nhiều người chiến thắng vượt cấp, những người đó đều có dũng khí và tự tin rất lớn, nếu ngay cả dũng khí khiêu chiến cường giả cũng không có, vậy thì nhất định là không đi được bao xa.
Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên, phá vỡ sự ồn ào của toàn bộ sân luyện công.
“Cha, ta đề cử Đoàn Diệc Lam ra sân tỷ thí, nhất định sẽ thắng đệ tử lợi hại nhất của Huyễn Đao môn!”
Triệu Thư Hương dẫn Đoàn Diệc Lam đi đến trước người Triệu Hoành, Đoàn Diệc Lam lễ phép chắp tay với Triệu Hoành: "Tại hạ Đoàn Diệc Lam, bái kiến Triệu bang chủ", nói xong, lại gật đầu với Triệu Thư Vân để chào hỏi.
Hai người đến là một hòn đá gây nên ngàn cơn sóng, banh chúng Thiên La bang dò xét Đoàn Diệc Lam, chỉ là Nguyên Lực trung kỳ tầng một, cũng có gan rất lớn.
Đoàn Diệc Lam làm như không nghe thấy chất vấn của bọn họ, bình tĩnh nói với Triệu Hoành: “Triệu bang chủ, vị khó giải quyết nhất của Huyễn Đao môn giao cho ta đi.”
Triệu Hoành vốn định chọn người có phòng ngự mạnh nhất để đối chiến với đệ tử ưu tú nhất của Huyễn Đao môn, ba trận thắng hai, chỗ tốt lớn nhất chính là không thể lấy lực lượng một người để tính toán toàn bộ chiến cuộc, hiện tại đột nhiên nhảy ra một người như Đoàn Diệc Lam, Nguyên Lực trung kỳ tầng một, ngược lại là một sự lựa chọn không tồi, nhưng dù sao người này cũng không phải đệ tử trong bang, nếu xảy ra chuyện thì không dễ giải quyết.”
Nhớ tới đây, Triệu Hoành âm thầm sử dụng Nguyên Lực, một luồng uy áp kinh người từ trong cơ thể nộ phát ra, phàm là đệ tử tu vi tầng một ở xung quanh lập tức đổ mồ hôi như tắm, lùi lại mấy bước, yếu hơn một chút thậm chí ngay cả đầu gối cũng có chút đứng không vững.
Vẻ mặt Đoàn Diệc Lam từ bắt đầu đến cuối đều không thay đổi, chấn động quanh người mà chưa từng xuất hiện một tia hỗn loạn, Triệu Hoành khϊếp sợ không nhỏ, tâm thần khẽ động đã thu hồi khí thế, khi nhìn về phía Đoàn Diệc Lam thì đã có chút khác biệt.
Triệu Hoành khống chế khí tức vô cùng tốt, đồng thời cũng không để cho hai nữ nhi của mình cảm nhận được, nhưng bất luận là Triệu Thư Vân hay là Triệu Thư Hương đều có thể từ biểu hiện của bang chúng xung quanh biết được cha của mình đang làm gì, Triệu Thư Hương nhìn vẻ mặt bang chúng khó coi, lại nhìn vẻ mặt thoải mái của Đoàn Diệc Lam, biết hắn đã thông qua khảo nghiệm của cha, khuôn mặt nhỏ không khỏi nổi lên một tia kiêu ngạo, còn vui vẻ hơn cả việc mình được cha khen ngợi.
Triệu Hoành làm việc cũng rất sảng khoái, lập tức điểm danh Triệu Thư Vân, Đoàn Diệc Lam và một đệ tử Thiên La khác tham gia cuộc chiến lần này, cách tỷ thí chỉ còn hai ngày, muốn đồng thời tăng lên thực lực của ba người hiển nhiên là không thể, hiện tại hắn có thể làm chỉ là tăng lên thực lực của Triệu Thư Vân và một đệ tử khác là có khả năng lớn nhất.
Về phần Đoàn Diệc Lam, Triệu Hoành cho nàng 50 giọt Nguyên Lực Dịch, theo hắn thấy, Đoàn Diệc Lam kia chắc chắn sẽ thua trận, hắn chỉ có thể an bài bảo đảm hai trận còn lại chiến thắng, vì vậy trong hai ngày kế tiếp, toàn bộ tinh lực của hắn đều dùng cho Triệu Thư Vân và một người khác.
Hai ngày này, Đoàn Diệc Lam cũng luôn ở trong phòng của mình không đi ra, tuy gần như tất cả mọi người đều không xem trọng mình, nhưng bản thân nàng lại có tự tin, Nguyên Lực đỉnh phong tầng một, không thi đấu thử thì sao biết kết quả thế nào.
Trong nháy mắt đã đến ngày tỷ thí, Thiên La Môn và Huyễn Đao Môn đều là thế lực đứng đầu trong Bình Khang thành, cuộc tỷ thí của bọn họ đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Quảng trường lớn nhất trong Bình Khang thành, là một nơi quyết đấu, ngày thường bên trong cũng không thiếu nhân khí, hôm nay càng làm cho người ta náo động, hai đám người đều chưa tới, xung quanh sân quyết đấu đã dày đặc người đến xem náo nhiệt, nhìn sơ qua thì ước chừng có hơn một ngàn người, những người này cũng không phải đến vì quyết đấu, bọn hắn đều muốn nhìn xem long tranh hổ đấu giữa hai đại thế lực Bình Khang thành, còn bên thua thì có kết cục như thế nào.
Quảng trường vốn đang rất ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh, một người dẫn đầu chính là môn chủ Huyễn Đao môn, Khương Sơn, đi theo phía sau là hai cao thủ tu vi tầng hai, sau đó là ba đệ tử tham gia tỷ thí, đúng là người của Huyễn Đao môn.
Khương Sơn này tướng mạo bình thường, nếu không phải quanh thân truyền đến dao động làm cho người ta cảm thấy áp lực, thì ai cũng không nhìn ra một nam tử xấu xí như vậy chính là môn chủ Huyễn Đao Môn, sau lưng hắn có một thanh niên khuôn mặt có chút anh tuấn, nhưng ánh mắt lại hiện ra vẻ lạnh lẽo, Lâu Hạo Vũ, hắn chính là người trẻ tuổi có bối phận nổi bật trong Huyễn Đao Môn, cũng là đối thủ của Đoàn Diệc Lam lần này.
Khương Sơn cười âm hiểm dẫn mọi người trực tiếp đi vào sân quyết đấu, đứng yên ở vị trí, còn không đợi bọn hắn có động tác gì, trong đám người lại phát ra một trận ồn ào, người của Thiên La bang tới, một trận tranh đấu chất chứa oán hận đã lâu sắp sửa mở màn.