Đội ngũ tìm kiếm Xích Huyết hoa rất nhanh đã xuất phát, ngoại trừ năm mươi người tạm thời thuê được ra thì còn có sáu nam tử dẫn đường, bọn hắn cũng là người khởi xướng nhiệm vụ lần này, lúc tiến vào rừng rậm đã phát cho mỗi người một bình thuốc bột Tị Xà Hạt, đơn giản giới thiệu nhiệm vụ một lần, dẫn mọi người đi về phía xuất phát.
Đoàn Diệc Lam quan sát được, bao gồm cả nàng và Lãnh Ngân, thực lực đều rất yếu, thậm chí còn có lưu manh cũng trà trộn vào đội ngũ, vốn ban đầu những người này cũng còn rất tuân thủ quy tắc, gần một nửa thời gian sau đã có chút không nhịn được, thấy Lãnh Ngân xinh đẹp, ánh mắt đảo xuống nhìn loạn trên người nàng, hận không thể nào biến ánh mắt của mình thành cái kéo.
Lãnh Ngân bị bọn họ nhìn chằm chằm đến nổi da gà, đang định dùng Kim Giản đi giáo huấn lại bị Đoàn Diệc Lam ngăn cản, nếu nàng dùng Kim Giản này, những người kia không chết cũng phải tàn phế.
Khi ngăn cản Lãnh Ngân, Đoàn Diệc Lam vui vẻ đi về phía mấy tên lưu manh, sau khi bọn hắn nhìn thấy vị công tử tuấn tú nhìn như nữ tử gầy yếu này đánh nát thân cây to cỡ cái bát thì đều câm nín, không dám nhìn về phía Lãnh Ngân nữa.
Một ngày trôi qua, gần như đều là đi đường vòng, ngày thứ hai, Đoàn Diệc Lam tới gần Lãnh Ngân lặng lẽ nói: “Ngươi có cảm thấy có gì không đúng hay không?”
Lãnh Ngân gật đầu nói: “Nhiệm vụ này hình như quá đơn giản.”
Bình thường mà nói, cho dù là nhiệm vụ tìm kiếm linh dược thì nửa đường cũng sẽ để cho người khác thuận tiện đi làm chút chuyện khác, lần này các nàng muốn tìm Xích Huyết hoa ở đẳng cấp trung bình cũng triệu tập đến năm mươi người đã làm cho người ta không hiểu, mà nam tử dẫn đường trên đường đi nói nhiều nhất chính là thúc giục các nàng nhanh đi, chuyện ngoài định mức cũng không phân phó, càng khả nghi hơn.
“Cẩn thận một chút, nếu như phát hiện có vấn đề, có thể ra tay bất cứ lúc nào.” Đoàn Diệc Lam nhìn những tên lưu manh lớn tiếng trêu chọc kia và những người dẫn đường lạnh lùng nhếch khóe miệng.
Cho đến ngày thứ ba, các nàng mới ngừng lại, phía trước xuất hiện một mảng lớn cồn cát quỷ dị, xung quanh tất cả đều là cây rừng cao lớn cùng với thảm cỏ xanh tươi, duy chỉ có ở giữa, chính giữa cồn cát còn lẻ tẻ một bụi cỏ thơm màu xanh thấp bé, giữa đám cỏ thơm loáng thoáng có thể nhìn thấy một chút màu đỏ.
Một người dẫn đường cười ha hả lớn tiếng nói: “Rốt cuộc cũng tìm thấy Xích Huyết hoa rồi, đều tiến vào trong đất cát ngắt lấy, cẩn thận một chút, Xích Huyết hoa này rất mảnh mai, đừng làm hư, phải đào cả cây còn nguyên ra.”
Mọi người nhao nhao cầm cuốc đi vào cồn cát, hai người Đoàn Diệc Lam cũng cẩn thận từng li từng tí đi vào trước mặt một cây huyết hoa đỏ thẫm, ngay khi tất cả mọi người đều tiến vào trong cồn cát bắt đầu lấy tay đào lấy thì đột nhiên đất cát bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, mọi người quay đầu lại thì chỉ thấy lúc này trong tay một người dẫn đường đã có thêm một thanh trường đao, thân đao đã xuyên thấu trái tim của một nam tử khác.
Đoàn Diệc Lam nhận ra nam tử bị trường đao đâm trúng kia, hắn là người trong nhóm mấy ngày trước nhìn lén Lãnh Ngân, không ngờ lại bị người dẫn đường gϊếŧ chết một cách khó hiểu.
Tất cả mọi người đều không biết chuyện gì, sững sờ nhìn qua thân thể run rẩy không ngừng phun máu tươi của tên lưu manh, người dẫn đường là một nam tử thân thể cường tráng, hắn trực tiếp rút trường đao từ trong thân thể lưu manh ra, nhấc lên một cái chân của lưu manh, cánh tay vung mạnh ném hắn vào trong cát.
Máu tươi nóng hổi rơi xuống đất, mọi người còn chưa kịp phản ứng, một màn kỳ quái đã xảy ra, máu tươi vừa mới rơi xuống đất đã bắt đầu nhạt đi, mấy hơi thở sau đã biến mất không thấy đâu nữa, mà bên cạnh thi thể lưu manh kia vang lên một trận âm thanh sột soạt, chỉ thấy một rễ nhỏ màu đất từ trong đất chui ra, rất nhanh đã quấn quanh thi thể, bộ rễ nhúc nhích, thi thể dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà thu nhỏ lại.
“Chạy mau! Những bộ rễ kia đang hấp thụ huyết nhục!”
Lúc này có người tinh tường cũng nhìn ra được sự đáng sợ của rễ cây này, sợ hãi hét lên, sau đó xoay người chạy ra khỏi bãi cát.
Nhìn đám người chạy tán loạn, mấy tên nam tử đứng trên mặt đất lại không cản trở, ôm hai tay như mèo đùa giỡn chuột nhìn bọn hắn.
Người vừa nói chuyện vừa chạy ra ngoài, một cái rễ thật dài đột nhiên phá cát bay ra, trực tiếp đánh vào gáy hắn, đâm xuyên qua miệng của hắn, một màn máu tanh này càng làm cho những người đang hái thuốc bị dọa sợ đến hồn bay phách tán, càng thêm điên cuồng chạy ra khỏi bãi cát.
Không biết là máu của hai người liên tiếp truyền vào, hay là động tĩnh do rất nhiều người chạy đi, toàn bộ đất cát bắt đầu có càng nhiều bộ rễ chui ra, vừa nhanh vừa độc đâm xuyên vào từng bóng người, tiếng kêu rên khắp nơi, trong thời gian ngắn ngủi đất cát đã biến thành một chỗ chết chóc.
Đoàn Diệc Lam nhíu chặt mày, những người đó rất độc ác, ban đầu đã định để cho những người như mình lấy máu thịt để đút cho những quái vật trong đất cát ăn, nhưng hiện tại đã không phải là lúc tìm bọn hắn tính sổ, trong nháy mắt, một cái rễ mang đầy máu đâm về phía Đoàn Diệc Lam, một thân Nguyên Lực của Đoàn Diệc Lam đã sớm không ngừng hoạt động, gió tanh đập vào mặt, bước chân của nàng biến ảo mấy lần quay người nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi.
Một kích của bộ rễ không trúng, lắc lư chuyển động ở giữa không trung, lại nhanh chóng đâm về phía Đoàn Diệc Lam, nhưng cho dù nó có nổ thế nào thì cũng không thể chạm đến thân thể của Đoàn Diệc Lam, Phong Linh Bộ mà nàng học được vốn là một công pháp thân pháp không tầm thường, theo tu vi của bản thân tăng lên cũng tiến bộ thần tốc, hiện tại, Phong Linh Bộ mà Đoàn Diệc Lam đang thi triển đã có chút tiêu sái tự nhiên, không thể so sánh với nửa tháng trước.
Một bên khác, mặc dù Lãnh Ngân không dễ dàng như Đoàn Diệc Lam, nhưng nàng đã trải qua ma luyện trên chiến trường, lại được sự trợ giúp của Kim Giản, trong lúc nhất thời những bộ rễ điên cuồng phun trào kia cũng không thể tấn công được nàng, ngược lại còn liên tiếp bị chém liên tục khiến bộ rễ phải rút lui.
Hai người các nàng có thể bảo vệ mình, nhưng tình huống của những người khác lại không tốt như vậy, những người này phần lớn vừa mới bắt đầu tu luyện, cơ bản đều chỉ có thể hơi chống cự một chút đã hóa thành thức ăn của bộ rễ, cho dù có chạy nhanh một chút thì cũng sẽ bị sáu tên nam tử canh giữ ở bên ngoài đánh chết.
Đoàn Diệc Lam tung người đi đến bên cạnh Lãnh Ngân, thấp giọng nói với nàng: “Chúng ta cùng nhau đi về hướng Tây Bắc, thủ vệ nơi đó có tu vi thấp nhất, sau khi đột phá hắn thì trực tiếp rời khỏi nơi này, đừng cùng bọn hắn ham chiến.”
Lãnh Ngân gật đầu, theo tốc độ tăng tốc của Đoàn Diệc Lam cùng đột kích, canh giữ ở hướng tây bắc chính là một nam tử tu vi trung kỳ tầng một, cũng giống như Lãnh Ngân, nam tử kia cũng nhìn ra ý đồ của hai người Đoàn Diệc Lam, lại không chút phật lòng, nếu lúc ấy đã chọn hai người tu hành kia chính là có niềm tin tuyệt đối với thực lực của mình.
Hắn đứng bên cạnh đất cát, giơ trường đao về phía hai người, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn qua, lại ngạc nhiên phát hiện trong nháy mắt, thiếu niên áo bào trắng kia đã không thấy bóng dáng đâu nữa, không đợi hắn phục hồi tinh thần lại thì chưởng phong của Đoàn Diệc Lam đã đánh vào trên lưng hắn, lúc này đã đánh nam tử này thật mạnh vào trong đất cát.
Lãnh Ngân đã chuẩn bị từ trước đồng thời từ trên mặt đất vọt lên, vung lên Kim Giản quét ngang nam tử kia, nam tử kia không kịp đề phòng liên tục bị hai lần công kích, sau khi phun ra một ngụm máu tươi thì thân thể nhanh chóng bay ngược về phía giữa mặt đất, còn không đợi hắn rơi xuống đất đã có hai cái rễ bắn mạnh về phía hắn, tiếng kêu thảm thiết vang lên, nam tử kia trong nháy mắt cả người đã quấn đầy rễ, khí tức nhanh chóng biến mất.
Động tĩnh của các nàng cũng bị tất cả mọi người chú ý đến, người hái thuốc còn đang đau khổ đấu tranh trong bãi cát thấy có hai người không chỉ trốn ra khỏi bãi cát, còn gϊếŧ ngược một người, lập tức bộc phát ra sát ý mãnh liệt.
“Mọi người! Chúng ta cùng lao về một hướng! Cho dù chết cũng phải kéo theo một đám rác rưởi bọn hắn đến bồi táng!”
Vẻ mặt năm tên nam tử bên ngoài đất cát rất khó coi, một người cầm đầu hừ lạnh nói: "Đồng Phương, Cảnh Long, hai người các ngươi đi gϊếŧ hai người kia cho ta, những người còn lại theo ta tiếp tục vây quanh, ta không tin những tên ô hợp này có thể lật trời hay sao!"
Hai nam tử bị điểm danh xách theo đao chạy về phía hai người Đoàn Diệc Lam, người cầm đầu ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người hái thuốc tụ tập vọt lại với hắn, tự nói lẩm bẩm: “Uống nhiều máu như vậy cũng không còn kém quá nhiều.”
Hắn vừa nói xong, toàn bộ mặt đất bắt đầu chấn động kịch liệt, hơn mười tên người thu thập dược liệu đang chạy đột nhiên bị một loạt rễ đâm mạnh xuống, màu sắc của những bộ rễ này hoàn toàn đỏ tươi, trong lúc mơ hồ còn có thể nhìn thấy máu trong đó đang chảy.
Sự xuất hiện của bọn chúng không thể nghi ngờ là đã đẩy nhanh tốc độ thu hoạch sinh mệnh của người hái thảo dược, chỉ trong mấy hơi thở, chỉ có hai người còn sống sót trở về, bọn họ ngã trên mặt đất, tuyệt vọng nhìn những bộ rễ đầy máu này, ngay cả dũng khí đứng lên lần nữa cũng không có.
Mà ngay khi bọn hắn cho rằng mình chắc chắn phải chết, những bộ rễ đáng sợ kia lại bỗng nhiên ngừng lại, giống như một con rắn nằm trên mặt đất, nam tử bên ngoài nhìn thấy chuyện này thì mặt vui vẻ nhìn về phía trung tâm của mặt đất, thậm chí ngay cả nam tử đang giao thủ với hai người Đoàn Diệc Lam cũng chậm dần tốc độ công kích.
Nam tử cầm đầu cười to, tiếng cười tràn ngập trên cát đầy máu tươi lộ ra vẻ tàn nhẫn: "Ha ha! Huyết hoa này cuối cùng cũng bị ta lấy được!"
Đoàn Diệc Lam nghe thấy giọng nói của hắn, ánh mắt cũng ngưng lại, nàng biết rõ loại thực vật Quỷ Huyết Hoa này rất quỷ dị, thích ăn máu người, nhưng đối với Thần Phách của người tu hành thì đều có trợ giúp cực lớn, trong truyền thuyết rất nhiều tông môn tà giáo còn tạo ra quỷ huyết trì, chuyên dùng máu người để bồi dưỡng Quỷ Huyết Hoa.
Mỗi khi Quỷ Huyết Hoa hút đủ máu thì sẽ tiến vào một kỳ ngủ đông ngắn, sau đó sẽ tiếp tục tiến hóa, sau khi tiến hóa thì ngay cả võ giả tầng hai cũng có thể đánh chết, nam tử dẫn đầu kia thực lực vừa tiến vào tầng hai, hắn chỉ có một cơ hội, thừa dịp lúc Huyết Hoa ngủ đông hắn sẽ hái.
Bọn họ mặc kệ người hái thảo dược không thể động đậy trong lòng đất, trực tiếp chạy vội tới giữa lòng đất, nam tử dẫn đầu kia sử dụng lực lượng một chưởng phá vỡ lớp đất dưới chân, ánh sáng màu xanh lóe lên, một nụ hoa màu xanh thẳm nồng đậm từ từ dâng lên, chỉ cần uống hết tuần trà, nụ hoa sẽ nở rộ, tới thời điểm đó, tất cả mọi người ở đây đều không thể chống lại.
Nam tử cầm đầu kia đương nhiên biết điểm này, lúc này lấy Nguyên Lực bọc lấy bàn tay hắn, trong lúc ngón tay của hắn sắp tiếp xúc với màu lam thăm thẳm kia, một đạo ánh sáng màu xanh đột nhiên từ dưới chân hắn chui lên, xoay tròn cắn lấy bàn tay của nam tử, điên cuồng hút lấy máu tươi và Nguyên Lực trong cơ thể hắn.
“Mẹ kiếp! Nơi này lại còn có một nhánh Quỷ Huyết Hoa sau tiến hoá khác!”