Phong Hoa Đương Ca

Chương 21: Hoàng kim giản

Mãi cho đến khi bóng dáng Lãnh Sương Hoa cũng không thấy đâu nữa, Đoàn Diệc Lam mới cất kỹ những gì nàng cho mình, xoay người đi về phía Lãnh Ngân cách các nàng rất xa: “Tiếp theo ngươi định đi đâu?”

Lãnh Ngân lắc đầu, trong mắt hơi có chút đau khổ: “Thiên hạ rộng lớn, lại không có nơi để Lãnh Ngân dành cho ta.”

Đoàn Diệc Lam biết nàng nhất định là có chút bí mật không thể nói ra với người ngoài, mà mình so với nàng thì chỉ sợ vẫn còn tệ hơn, vì vậy nói: “Nếu không thì ngươi tạm thời đi theo ta đi, chúng ta cùng giúp đỡ lẫn nhau.”

Đối với nữ tử đã cứu mình hai lần này, ấn tượng của Lãnh Ngân đối với nàng cũng vô cùng không tệ, tuy không biết tại sao Lãnh Tướng quân trước thì nhốt nàng lại rồi dùng phương thức này để thả nàng, nhưng Lãnh Ngân cũng không phải là người thích tra xét chuyện riêng của người khác, lập tức đồng ý: “Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào đây?”

Đoàn Diệc Lam suy nghĩ một chút, nói: “Sương Hoa nói cho ta biết, con đường nhỏ này thông tới quận Bình Lan, ta định đi đến đó xem thử, sau đó lại đi nơi xa hơn, ta nghĩ dựa vào tu vi của hai chúng ta bây giờ, đi đến đâu cũng không quá khó khăn.”

Lãnh Ngân cũng rất đồng ý với cách nói của nàng, toàn bộ đại lục đều lấy thực lực vi tôn, người yếu chỉ có thể là bàn đạp cho cường giả, nắm đấm của ai mạnh, người đó làm chủ.

Hai người ban ngày đi đường, ban đêm tu luyện, lấy tốc độ không nhanh không chậm tới gần quận Bình Lan, vết thương của Lãnh Ngân đã dần khỏi hẳn, mà Đoàn Diệc Lam cũng khống chế dao động của bản thân càng thêm thành thạo, thậm chí có lúc nàng ngưng luyện Ma Lực ngay bên cạnh Lãnh Ngân cũng không bị Lãnh Ngân phát hiện, vậy cho dù tu vi cũng không cao, nhưng có thể thu liễm hai luồng sức mạnh hoàn toàn khác nhau cũng đủ để nói rõ thiên phú của nàng cao đến đâu.

Đi được nửa tháng trong rừng rậm, hai người họ mới đến được biên giới quận Bình Lan, nhìn thấy tường thành cao lớn dày đặc trước mắt, cảm nhận được tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh, hai người đều có chút khó chịu, nhân khí nơi này cũng quá cao, sau khi quen với sự yên tĩnh trong rừng rậm, đứng ở ngoài cửa thành cảm thấy ngay cả màng nhĩ cũng mơ hồ đau.

"Đi thôi, vào thành!"

Đoàn Diệc Lam nói, trước tiên bước vào một thành thị đầu tiên của quận Bình Lan, thành Bình Khang.

Lãnh Ngân đuổi theo thật nhanh, nàng quay đầu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú bên cạnh mình nói: "Có một vấn đề ta luôn muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi lại muốn biến khí tức của mình thành nam tử?"

Đoàn Diệc Lam nói: "Ta có thể có kẻ thù, điều khiến người ta đau đầu nhất là ta không biết kẻ thù là ai, ở đâu, cũng không biết thực lực của hắn như thế nào, để an toàn, ta phải che giấu thân phận của mình."

Lãnh Ngân không ngờ thân thế của nàng cũng có chút ly kỳ, lại nói: "Vậy dù sao thì ngươi cũng không thể cả đời lấy thân phận nam tử gặp người khác được."

Đoàn Diệc Lam nói: "Đợi một ngày ta biết rõ tình huống của kẻ thù, hoặc là có sức mạnh tự vệ tuyệt đối, sẽ không cần như vậy nữa." Nói xong, nàng nghiêng nghiêng đầu bắt đầu đánh giá Lãnh Ngân đang sóng vai đi với mình, các nàng mới vào thành không bao lâu, đang được mấy ánh mắt chiếu cố, những ánh mắt đó không một ai là không nhìn về phía Lãnh Ngân.

Lãnh Ngân mặc trang phục luyện công màu đen, dáng người tinh tế, dung mạo xinh đẹp, bởi vì trời sinh thể chất yếu đuối nên khí huyết cũng không đầy đủ, nhưng trên mặt lại từ đầu đến cuối không có một tự ti nào, nữ hài tử như vậy rất dễ kí©ɧ ŧɧí©ɧ người khác muốn bảo vệ.

Cảm nhận được ánh mắt không phải rất thiện ý của những người nhìn mình, Đoàn Diệc Lam hơi bất đắc dĩ khẽ thở dài: "May mà ta là nam nhân giả, nếu không chỉ sợ nhóm sứ giả yêu hoa kia sẽ không nhịn được chạy đến đây, xem ra chúng ta phải nhanh chóng tăng thực lực lên mới được."

Đang nói thì ở phía xa có tiếng rèn đúc truyền đến, là một cửa hàng binh khí rộng lớn, cách thật xa đều có thể cảm nhận được nhiệt độ cao của lò rèn.

Nhìn thấy ánh mắt Lãnh Ngân nhìn về phía binh khí kia có chút lấp lóe, Đoàn Diệc Lam nhân tiện nói: "Đi thôi, đi vào xem một chút."

Đi vào trongtiẹm binh khí, Đoàn Diệc Lam lại âm thầm lắc đầu, mặc dù số lượng binh khí và chủng loại nơi này nhiều không đếm xuể, nhưng phẩm chất lại không tốt bằng những binh khí tốt trong doanh trướng Lãnh Sương Hoa, Lãnh Ngân cũng chỉ liếc nhìn binh khí dày đặc xung quanh một chút, ánh mắt cũng không dừng lại trên bất kỳ một món nào.

Trong cửa hàng binh khí có không ít người, tiểu nhị cũng có mấy người, một tiểu nhị trong đó thấy một nam một nữ vừa mới tiến vào khí chất bất phàm, có lẽ là công tử tiểu thư của một tộc nhân nào đó vụиɠ ŧяộʍ chạy đến, loại người này chính là dê béo, chỉ cần nhìn trúng thứ gì cũng đều ra tay cực kỳ hào phóng, giá cả cũng không quan tâm.

Đôi mắt của tiểu nhị này lập tức chuyển động, chính diện tươi cười chào đón: "Tiểu nhân tham kiến công tử, tiểu thư, không biết có loại nào có thể lọt vào mắt công tử và tiểu thư hay không?"

Đoàn Diệc Lam gật đầu với người dẫn đường, nói: "Binh khí ở đây của các ngươi cũng chỉ có những thứ này thôi sao?"

Tiểu nhị nghe nàng nói như vậy, lập tức nở nụ cười chân thành nói: "Công tử quả nhiên nhãn lực phi phàm, mời hai vị theo tiểu nhân đi lên lầu hai, tất cả đồ tốt đều để trên đó."

Đợi đến khi đi vào lầu hai của cửa hàng binh khí, tầm nhìn đã trở nên rộng lớn hơn rất nhiều, nơi này không còn bày biện đồ vật dày đặc như lầu một, người cũng chỉ có vài tên, lưa thưa đứng xếp hàng ở trước các tủ đá ở xung quanh.

Đoàn Diệc Lam nhìn chằm chằm nơi này mới gật đầu nói với Lãnh Ngân: "Chọn đi, xem thử có thứ ngươi thích hay không."

Tên tiểu nhị kia nghe lời này càng xác định suy nghĩ của mình, vị công tử này muốn lấy lòng tiểu mỹ nhân kia nha! Tiểu nhị vội vàng giới thiệu với Lãnh Ngân, hắn biết nếu vị tiểu mỹ nhân này gật đầu, vị công tử kia chắc chắn sẽ mua.

Đi một vòng xung quanh, cuối cùng ba người cũng ngừng lại trước một cái tủ đá, Lãnh Ngân nhìn chằm chằm vào một quả hoàng giản toàn thân màu vàng được đặt trên giá đá, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ.

Sao tên tiểu nhị kia lại không nhìn ra được chứ? Hắn vui mừng, ngón tay cái dựng thẳng lên liên tục tán thưởng, "Tiểu thư, mắt của ngươi thật sự là quá tốt! Hoàng Kim Giản này là thứ tốt nhất ở đây, vì rèn luyện thậm chí còn vận dụng một viên Tinh Hạch Đồng Hoàng Hổ, đây chính là Linh thú cấp ba đó, hơn nữa..."

"Đủ rồi, ngươi trực tiếp nói giá đi." Đoàn Diệc Lam thấy hắn nước miếng bay tứ tung, quả thực là như muốn sư tử ngoạm.*

*Sư tử đại khai khẩu (狮子大开口): Công phu sư tử ngoạm, cắn một phát được cả miếng to =))). Đại khái mang ý nghĩa là muốn kiếm một số tiền lớn.

Tiểu nhị kia hạ thấp âm thanh nói: "Nói nhỏ với công tử, nếu như Kim Giản kia có duyên với công tử và tiểu thư thì cũng là phúc phận, bán lỗ vốn cho công tử, chỉ cần 100 giọt Nguyên Lực dịch..."

Vừa nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Ngân lập tức đen lại, kéo theo Đoàn Diệc Lam đi ra ngoài: "Một trăm giọt Nguyên Lực dịch! Sao ngươi không đi cướp đi!"

Tiểu nhị kia đối với sự tức giận của Lãnh Ngân, chỉ cười hì hì nhìn Đoàn Diệc Lam, hắn biết dưới phần lớn tình huống thì vị công tử này sẽ không bỏ qua, dù sao thì mỹ nhân cũng sẽ không thích người quá keo kiệt.

Quả nhiên, Đoạn Diệc Lam trở tay giữ Lãnh Ngân dừng lại, ý bảo nàng không cần nói gì, mỉm cười nhìn tiểu nhị nói: "Quá đắt."

Tên tiểu nhị kia nhìn thấy Đoàn Diệc Lam ngăn cản tiểu mỹ nhân trong lòng đã không nhịn được muốn cười to lên, nhưng sau khi nghe Đoàn Diệc Lam nói xong thì trên mặt lập tức cứng đờ, ngay cả nụ cười cũng có chút không tự nhiên, vị công tử đang mặc cả với mình sao?!

Tiểu nhị xoay chuyển tinh thần, phát hiện mình nhìn nhầm, hai vị này có lẽ không phải loại quan hệ kia, trái lại là huynh muội, vì vậy hắn gượng cười hai tiếng lại nói: "Vậy thì bảy mươi đi, ít hơn nữa tiểu nhân cũng không làm chủ được."

Đoàn Diệc Lam nhàn nhạt nói: "Vẫn quá đắt," dẫn Lãnh Ngân chậm rãi rời khỏi, giống như chuẩn bị đi mất.

"Chờ đã!"

Tên tiểu nhị bên kia đau khổ gọi các nàng lại.

Khi hai người bọn hắn đi ra khỏi cửa hàng binh khí, Lãnh Ngân cầm trong tay một quả Hoàng Kim Giản uy phong lẫm liệt, nhưng ánh mắt của nàng lại cực kỳ cổ quái nhìn về phía Đoàn Diệc Lam, nàng không thể ngờ được là cuối cùng Đoàn Diệc Lam lại lấy ra mười giọt Nguyên Lực dịch mua Hoàng Kim Giản, kế đó tiểu nhị gần như là khóc lóc tiễn các nàng rời khỏi.

Đoàn Diệc Lam bất đắc dĩ cười với nàng một tiếng nói: “Đừng nhìn ta như vậy, dù sao thì Sương Hoa cũng chỉ cho ta mười giọt Nguyên Lực dịch, hiện tại chúng ta nghèo rớt mồng tơi, ngay cả tiền ở nhà trọ cũng không có.”

Trên Cửu Tiêu đại lục phổ biến đều dùng Nguyên Lực dịch để giao dịch, có tên là Nguyên Lực dịch, có thể áp súc Nguyên Lực đến một mức độ nhất định rồi ngưng tụ thành chất lỏng, vô cùng có lợi cho người tu luyện, có thể trực tiếp hấp thu vào cơ thể luyện hóa, nhưng luyện chế Nguyên Lực dịch lại không phải là một chuyện dễ dàng, mà trên Nguyên Lực dịch còn có Nguyên Lực Đan, cũng có giá trị không nhỏ, áp súc Nguyên Lực thành thể rắn, cho dù là cao thủ tầng năm cũng có tỷ lệ thành công không lớn.

Mà tương ứng với nhóm này chính là Ma Lực Đan, đương nhiên tinh hạch trong cơ thể linh thú cũng được hoan nghênh, lấy vật đổi vật cũng là thủ đoạn giao dịch thường dùng ở rất nhiều nơi.

Thấy Lãnh Ngân dường như bởi vì mình tiêu hao hết tất cả Nguyên Lực của hai người nên có chút ngại ngùng, Đoàn Diệc Lam lại vỗ vai của nàng nói: "Không cần khách sáo như vậy, thực lực của ngươi tăng lên đối với tổng thể chúng ta đều có chỗ tốt, đi thôi, tiêu xài rồi thì chúng ta một lần nữa kiếm về là được rồi."

Lãnh Ngân không hiểu nói: “Đi đâu?”

Đoàn Diệc Lam nói: “Đi phiên chợ thuê.”

Lúc trước, khi đang ở trong lầu một của cửa hàng binh khí, Đoàn Diệc Lam đã nghe nói về phiên chợ thuê, nó ở phía đông nam của thành Bình Khang, ra khỏi thành chính là một cánh rừng rậm rộng lớn, trong rừng rậm có rất nhiều linh thú linh dược, phiên chợ thuê cũng từ đó mà sinh, là một nơi náo nhiệt nhất Bình Khang, mỗi ngày đều có người thông báo nhiệm vụ ở đó, hoặc là chiêu nhân mã tiến vào rừng rậm.

Ngoại trừ hấp dẫn những lính đánh thuê, thì còn có rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của tông môn cũng thích dùng phương thức rèn luyện này, chỉ có trải qua tôi luyện trong nguy hiểm mới có thể rèn luyện một khối ngọc thô thành trọng khí.

Đi vào khu chợ thuê, nhân khí nơi này còn đáng sợ hơn cả lúc trước hai người cảm nhận được ở cửa thành, khắp nơi tràn ngập tiếng la hét, còn có tiếng người không đồng ý giá cả trực tiếp đυ.ng chạm, cực kỳ hỗn loạn.

"Theo sát ta."

Đoàn Diệc Lam vừa tìm kiếm nhiệm vụ thích hợp với các nàng vừa dẫn Lãnh Ngân đi xung quanh.

Lãnh Ngân đáp một tiếng đi sát theo phía sau nàng, thật ra luận về tu vi thì Lãnh Ngân còn cao hơn Đoàn Diệc Lam một chút, nhưng giữa hai người thường thường là Đoàn Diệc Lam đưa ra chủ ý, Lãnh Ngân đều là dựa vào lời của nàng mà làm.

Cuối cùng, Đoàn Diệc Lam chọn trúng một nhiệm vụ thu thập linh dược, cần phải triệu tập năm mươi người đi tìm kiếm một loại linh hoa tên là Xích Huyết hoa, cho dù tìm được hay không thì sau đó đều sẽ giao cho mỗi người năm giọt Nguyên Lực Dịch làm thù lao, loại nhiệm vụ đẳng cấp đơn giản này người có thực lực hơi cao một chút cũng không muốn nhận, nhiệm vụ buồn tẻ nhưng thù lao cũng không cao.

Nhưng bây giờ, hai người Đoàn Diệc Lam cũng rất phù hợp, các nàng mới đến đây nên phải thăm dò quy tắc ở đây, trước tiên chọn đơn giản là ổn thỏa nhất.