Dân Gian Ngụy Văn Thực Lục 2: Âm Dương Tiên Sinh

Chương 24: Lên thành phố làm việc

Chú Hai ngừng lại một lát, rồi mới nói với tôi là Hà quỷ bà đã liên hệ được với thầy rồi, nhưng chúng tôi không có đủ tiền nên thầy không chịu làm.

Tim tôi thắt lại, liền nói, vậy chúng ta còn chờ gì nữa!? Chỉ cần vào thành phố rồi vớt thêm mấy cái xác không phải là đủ rồi sao?

Chú Hai chỉ chỉ vào mắt mình và nói: "Âm Dương, chú Hai cũng sốt ruột, nhưng chú Hai đã không ngủ hai đêm rồi, con cũng mệt đến ngất ngư, không ngủ một giấc, chúng ta chắc chắn sẽ gặp chuyện. Chú Hai có một cách kiếm tiền, cho nên cần phải nghỉ ngơi thật tốt, nghỉ ngơi dưỡng sức lại đi tiếp".

"Còn có, Hà Quỷ bà nói, mẹ của con tạm thời sẽ không hại con, nhưng thứ kia thì phải chờ thầy đến, xem có thể giúp được hay không, cho nên chúng ta lúc nào cũng phải cẩn thận.”

Sau khi nói xong, chú Hai vỗ mạnh vào vai tôi rồi loạng choạng đi về phía phòng cha tôi.

Tôi bàng hoàng hồi lâu mới miễn cưỡng tiêu hóa được lời chú Hai nói.

Đầu óc tôi cũng cảm thấy đau đớn do quá mệt mỏi, đúng là tôi đã quá vội vàng...

Quẳng hết những suy nghĩ vẩn vơ còn lại, tôi quay trở lại phòng và nằm xuống giường, sau đó mơ mơ màng màng ngủ mất.

Một giấc ngủ này, tôi đã ngủ đến trời đất tối sầm.

Khi tỉnh dậy thì đã gần xế chiều.

Tôi đứng dậy, xoa xoa đầu mình mới cảm thấy tỉnh táo hơn.

Tôi đứng dậy định đi vào nhà chính rót cốc nước uống thì nhìn thấy Chú Hai đã thức dậy.

Ông đã thu dọn không ít thứ và gói chúng vào bọc hành lý.

"Chú Hai... Chú làm gì vậy..." Tôi cảm thấy hơi lo lắng.

Chú Hai nhìn tôi, lại kêu tôi dọn dẹp đồ đạc, đi vào thành phố làm hai công việc lớn có thể kiếm tiền!

Dừng một lúc, ông lại bảo tôi vác rương gỗ lớn màu đen trên lưng.

Tôi cảm thấy tim mình như nhảy lên, tôi hỏi chú Hai, chúng ta đi vớt xác, tại sao lại mang cái rương gỗ đen lớn này theo để làm gì?

Chú Hai mới nói với tôi là có hai công việc, một cái là vớt xác bình thường, còn một cái lại không bình thường, đây đều là chuyện mà cha tôi đã tình cờ nhắc đến trước đây, ông cảm thấy cha tôi còn chưa xử lý được chuyện của Vương Học, vậy thì những việc khác chắc chắn cũng bị trì hoãn.

Tôi đầu tiên gật đầu, sau đó lo lắng hỏi chú Hai, công việc không bình thường đó có phải là mang cái rương gỗ đen lớn không!? Liệu có phải là đỡ âm linh không?!

Chú Hai mới gật gật đầu, cẩn thận nói, có một bà bầu chết đuối trong nước, một mình người vớt xác cũng không xử lý được việc này.

Lý do mà cha tôi nổi tiếng hơn ông là vì cha tôi và La Âm bà có mối quan hệ tốt, hai người cùng hợp tác, cha tôi vớt xác, La Âm bà sẽ hỗ trợ đỡ âm linh, hai người chia tiền công là có thể làm được rất nhiều việc.

Bây giờ tôi đã học xong cách đỡ âm linh, cũng có thể kiếm được khoản tiền này!

Đến lúc này tôi mới hiểu hoàn toàn.

Do dự một chút, tôi nói với chú Hai, mặc dù tôi đã đỡ âm linh một lần, nhưng tôi vẫn còn cảm thấy ngượng tay, không chắc chắn có thể làm tốt, có thể chờ một chút không?

Chú Hai nhíu mày, mới nói là chỉ cần đi xem thôi, có thể làm được thì làm, quan trọng là gia đình đó có tiền, không thiếu tiền công.

Tôi nghe thấy nhiều tiền, trong lòng hạ quyết tâm, trực tiếp gật đầu, nói làm.

Sau đó, tôi vội vã đi vào phòng để sắp xếp rương gỗ đen lớn, sau đó mang theo đồ vớt xác và đi theo chú Hai ra khỏi cửa.

Tôi hoàn toàn gạt bỏ mọi suy nghĩ khác và chỉ muốn nhanh chóng gom đủ một con cá đỏ dạ, để mời thầy đến...

...

Rời bến tàu của thôn, chúng tôi chèo thuyền đến bến tàu huyện Cửu Hà.

Sau đó, chú Hai thuê một chiếc xe kéo, chở chúng tôi vào thành phố.

Chú Hai mới nói với tôi, trước tiên chúng tôi sẽ làm việc vớt xác bình thường, có người chết đuối trong hồ nước của một gia đình giàu có.

Còn chi tiết cụ thể thì ông vẫn chưa biết.

Tôi gật đầu, không hỏi thêm nữa, trong lòng tôi lại hơi hơi có chút chờ mong, chuyến đi này chúng tôi có thể kiếm được hai con cá vàng nhỏ không nữa?

Nửa giờ sau, xe kéo ngừng ở trước một ngôi nhà.

Bên ngoài tường trắng sạch sẽ, ngói đen bóng lưỡng, tường sân rất cao rất dài, người nhà này quả thực là không phú thì quý!

Dưới mái hiên treo một tấm bảng, viết "Mạnh phủ".

Xuống xe, chưa Hai đưa tiền, sau đó đi đến gõ cửa.

Sau một lúc, cửa sân được đẩy ra, một người làm thò đầu ra, nghi hoặc nhìn tôi và chú Hai, nhìn từ trên xuống dưới.

Chú Hai tiến lên, nói nhỏ với anh ta vài câu.

Vẻ mặt của người làm trở nên nghiêm túc, anh ta mời tôi và chú Hai đi vào.

Trước sân có bình phong bằng đá, trái phải hai bên hành lang, giữa sân có một hồ nước!

Cái hồ nước này dài khoảng hai ba mươi mét, trong nước còn có cây sen nước và các loại thực vật khác.

Ở đây, có người chết đuối à?

Chúng tôi nhanh chóng đến gian nhà chính nằm ở cuối hành lang, gian nhà chính này còn có một sân nhỏ, có đình đài vườn hoa, gần mép hồ còn có bàn ghế bằng đá.

Người làm kính cẩn bảo chúng tôi đợi một lát, rồi vội vàng rời đi.

Không lâu sau đó, người làm đưa một người phụ nữ đến.

Người phụ nữ này khoảng ba mươi tuổi, trông vẫn còn khá quyến rũ.

Ban đầu cô ta mừng rỡ, nhưng sau khi nhìn thấy chúng tôi, cô ta bỗng trở nên nghi ngờ.

Tâm trạng này giống với Vương Học lúc đó.

Chỉ khác là người phụ nữ này có thể biết cha tôi, không biết chú Hai, mới có vẻ mặt như vậy.

Trước tiên chú Hai tự giới thiệu danh tính của chúng tôi, sau đó nói cha tôi Lưu quỷ nước đã chết, chuyện của nhà họ Mạnh này chưa được giải quyết, để hoàn thành di chúc, nên chúng tôi đến đây để giải quyết chuyện này.

Ngay lập tức, sắc mặt người phụ nữ lại thay đổi, cô ta thở dài một hơi, khuyên chúng tôi nén bi thương.

Chú Hai và người phụ nữ chỉ đơn giản trò chuyện vài câu, chúng tôi đã được biết người phụ nữ này tên là Mạnh Thu.

Sau đó, chú Hai đi thẳng vào vấn đề, hỏi nhà họ Mạnh đã xảy ra chuyện gì?

Người đã chết đuối trong hồ này là ai?

Trong lúc nói chuyện, chú Hai còn chỉ vào hồ nước.

Mạnh Thu nhấp môi, sau đó kể lại sự việc.

Khoảng nửa năm trước, con gái cô ta mất tích.

Vụ việc này đã gây xôn xao lúc đó, họ đã đến sở cảnh sát báo án, nhưng cũng không có kết quả gì, người thì đột nhiên biến mất một cách bí ẩn.

Sau đó, sau một thời gian, khi cô ta đi tiểu đêm, phát hiện có một nắm tóc dưới nước, trên đó vẫn còn sợi dây buộc tóc của con gái cô ta.

Lúc đó cô ta sợ quá nên liền bảo người làm của mình đi xuống đó xem chuyện gì đang xảy ra.

Kết quả là mấy người làm đi xuống, nhưng cũng không tìm thấy gì, trái lại, nắm tóc cũng chìm xuống dưới nước, biến mất không còn dấu vết.

Sau đó, những người làm từng xuống nước đều bị trượt chân rơi xuống nước một cách kỳ lạ, còn suýt chết đuối trong hồ nước.

Dần dần, họ đều xin nghỉ việc.

Còn cô ta, cứ đến nửa đêm là nằm mơ, nhưng hầu như lúc nào cô ta cũng cảm thấy không phải mình đang mơ.

Trong hồ nước có một nắm tóc đang trôi!

Mạnh Thu cảm thấy con gái không phải mất tích... có lẽ là chết đuối trong hồ nước...

Nhưng chồng cô ta lại không nghĩ như vậy, lúc nào cũng nói rằng cô ta bị mắc bệnh tâm thần.